[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 99




  Thứ bảy hai tuần sau, vì hôm qua thức khuya mà đường nghiên ngủ quên bên cạnh chiếc máy tính vẫn đang ở chế độ chờ. Dụi đụi đôi mắt sau đó đến nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân xong nàng bước ra ngoài, xung quanh lặng lẽ trống trải, cửa phòng cô Kỷ vẫn còn đóng chặt giống hệt đêm qua khi nàng ra ngoài uống nước.

  Đường Nghiên không muốn ghĩ nhiều nữa, nàng quay trở lại phòng thay quần áo để làm bữa sáng, gần đây nàng học được món cơm trứng tráng. Trứng chiên vàng phủ lên cơm chiên thập cẩm, cuối cùng là rưới nước sốt đỏ cam từ cà chua lên trên, nàng còn chuẩn bị thêm cốc nước ép, sau khi xong xuôi Đường Nghiên đi đến trước cửa phòng cô Kỷ, hít sâu một hơi sau đó giơ tay gõ cửa,

  Cốc, cốc, cốc.

  Không có phản hồi.

  Đường Nghiên thấp giọng gọi: " Cô Kỷ, ăn sáng thôi."

  Cốc, cốc, cốc.

  Vẫn không có động tĩnh gì, ngoại trừ tiếng gõ cửa của nàng, mọi thứ vẫn yên tĩnh như cũ chẳng lẽ cô ấy còn chưa rời giường, không có khả năng vì nàng dậy cũng đã rất muộn rồi.

  Cô Kỷ chưa dậy, Đường Nghiên một mình cũng không dám tự tiện động đũa, đành phải ngồi ở phòng khách chờ đợi, đợi mãi, đợi mãi chán đến mức phải xem phim hoạt hình, một tay thì đặt lên cái bụng đang cồn cào khó chịu vì đói.

  Thời gian từng phút, từng phút trôi qua, đến khi Đường Nghiên nhớ ra xem giờ thì đã mười một giờ trưa, lúc này nàng thực sự lo lắng, nhỡ đâu cô Kỷ giống lúc trươc một mình bị ngã trong phòng thì làm sao bây giờ.

  Nghĩ vậy, cũng không biết dũng khí từ đâu mà nàng chủ động đi mở cửa phòng cô Kỷ, Đường Nghiên sợ ngây người.

  Trong phòng căn bản không có ai, giường ngủ chăn gối bừa bộn, tủ quần áo lung tung, Đường Nghiên đi đến phòng tắm nhìn cùng không có ai, cô Kỷ biến mất rồi.

  Hay là kẻ trộm đột nhập vào nhà và bắt cóc cô Kỷ? Nhưng tại sao Đường Nghiên lại không hề biết? nàng đang ngủ say, nếu thật sự có kẻ trộm đột nhập, mà chỉ cướp phòng này thôi thì thật vô lí.

  Càng nghĩ càng không hiểu, càng lo lắng nên nàng lấy điện thoại ra gọi cho cô Kỷ, nhưng nàng chỉ nhận lại được những lời nói lặp đi lặp lại, cô Kỷ tắt máy

  Đường Nghiên thực sự lo lắng

  Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trước đây, nghĩ đi nghĩ lại, nàng vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài, hỏi mọi người xung quanh khu nhà nhưng tất cả mọi người đều nói không thấy, lúc này chú bảo vệ có lòng tốt dẫn nàng đễn chỗ camera an ninh để kiểm tra, nhưng tất cả đều là do nàng lo lắng quá vì chẳng có kẻ trộm nào cả.

  Cho đến khi họ tìm thấy đoạn video giám sát vào lúc nửa đêm, cho thấy một chiếc ô tô đến và đi vào lúc hai giờ sáng, biển số xe Đường Nghiên trông quen quen nên nàng yêu cầu họ lùi lại một chút để nhìn kĩ, quả nhiên là cô Kỷ, trong video cô vội vàng ra khỏi nhà, lái xe đi, không để lại lời nhắn nào cho Đường Nghiên, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.

  Thấy nàng lo lắng như vậy, nhân viên bảo vệ đành phải an ủi nói: "Cô bé, đừng lo lắng quá, có thể cô ấy ra ngoài làm việc, cô đợi thêm một lát nữa nếu qua hai tư giờ mà vẫn không liên lạc được với cô ấy thì lúc đó hay báo cảnh sát."

  Đường Nghiên hai tay nắm vạt áo, hai tư giờ, một giờ thôi nàng chờ cũng không nổi thì làm sao chờ lâu như vậy được. Nàng nói lời cảm ơn đến bạo vệ, gương mặt xám xịt bước ra ngoài.

  Suốt thời gian đó nàng đã liên lạc với tất cả những người nàng biết, nhưng ngay có Trương Mễ Nhã hay Bội Văn đều không biết cô ấy đi đâu, họ cũng không thể liên lạc được với cô, nàng thử liên lạc một lần nữa nhưng điện thoại vẫn như cũ đang tắt máy.

  Từ sáng thức dậy đến giờ, Đường Nghiên chưa ăn gì ngoài uống mấy ly nước.

  Đêm qua Kỷ Du Thanh đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Thẩm Du Âm, là số lạ, không phải số điện thoại trước đó đã liên lạc với cô, giọng điệu rất vội vàng.

  [Tôi không có thời gian để nói nhiều, điện thoại của tôi đã bị mẹ thu rồi, đây là tôi mượn của quản gia, ba đã đi rồi mẹ tôi cấm không được thông báo với chị, lễ truy điệu ở XXX, nếu chị còn muốn nhìn thấy ba lần cuối thì mau đến đây. ]

  Sau khi Kỷ Du Thanh nhận được tin nhắn, đầu óc cô gần như không có thời gian để suy nghĩ, không nói một lời, cô rời khỏi giường, lục lọi trong tủ, tìm bộ trang phục màu đen trang nghiêm cô buộc tóc lại, cứ như vậy rồi lái xe ra ngoài mà không trang điểm.

  Địa chỉ của buổi lễ tang rất xa và hẻo lánh, tất cả các phương tiện truyền thông đều đã bị chặn, Kỷ Du Thanh lái xe lòng vòng mấy giờ mới tìm đến được.

  Khoảnh khắc cô mở cửa bước vào, mọi người trong phòng đều nhìn cô với vẻ ngạc nhiên và bối rối, duy chỉ có một người rất phẫn nộ.

  Thẩm Du Âm đứng bên cạnh mẹ, trong lòng thầm mừng vì cuối cùng cũng đến kịp, lúc này mẹ cô cũng quay sang trừng mắt liếc một cái, như đã biết được việc này là do ai làm

Kỷ Du Thanh sải bước đi vào, có một tấm ảnh đen trắng lớn của cha cô treo trong nhà tang lễ, ở giữa có một chiếc quan tài màu vàng kim lấp lánh. Thời gian làm lễ cũng đã được tiến hành, nhưng người đến viếng không có nhiều, chỉ có một vài người họ hàng cùng bạn kinh doanh, tất cả mọi người đều đang bàn tán.

  "Cô tới đây làm gì?" Mẹ của Thẩm Du Âm ác ý trừng mắt nhìn cô.

  "Tôi đến thắp hương cho ba tôi." Kỷ Du Thanh mặt không biểu cảm đi về phía trước, đi ngang qua bà một ánh mắt cũng không buồn cho lấy một cái, nắp quan tài hé mở một nửa vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt bên trong khi dâng hương. Nó nhợt nhạt không màu, nhìn hồi lâu sẽ cảm thấy đáng sợ. Ngay khi cô cúi người quỳ xuống, một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía sau.

  "Lúc còn sống không hiếu thảo, bây giờ lại đạo đức giả, ai mà không biết cô chỉ là để chia nhiều tài sản của gia đình mà thôi."

  Kỷ Du Thanh hít một hơi thật sâu rồi nén lại, cô không muốn ở đây lại gây ra chuyện khó xử, sau khi cô thay mẹ vái lạy thì giọng người phụ nữ kia lại vang lên.

  "Sao cô không nói gì, hay là bị tôi nói chúng tim đen rồi?"

  Kỷ Du Thanh cười lạnh, quay đầu nhìn bà: "Tôi không có gì phải áy náy, cũng chưa làm điều gì mờ ám." Trong nụ cười của cô như có ẩn ý gì đó.

  Người phụ nữ chợt hoảng sợ: "Ý cô là gì nói rõ ràng cho tôi, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy cô còn làm trò, mọi người đều biết cô bỏ nhà đi mười mấy năm, ngay cả khi cha cô bệnh nặng cô cũng không về gặp ông ấy lần cuối thì cô có tư cách gì mà đến lễ tang này."

  Người phụ nữ không những chửi bới vu khống Kỷ Du Thanh, mà còn kích động những người khác chỉ trích cô.

  Sắc mặt Quý Du Thanh vẫn bình tĩnh, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, giọng điệu bình tĩnh: "Hôm nay là dịp đặc biệt, tôi không muốn ở đây gây rắc rối. Nếu bà thật sự muốn tranh chấp gì đó thì gặp nhau ở tòa đi, nếu bà muốn có thể trình báo với tòa án nhưng gì tôi đã làm trong những năm qua."

  "Cô!" Người phụ nữ bị tức nghẹn không nói nên lời, bà ước rằng mình có thể ăn tươi nuốt sống cô, nhưng phải giữ mặt mũi nên cũng không làm gì quá mức. Suốt buổi lễ đến khi hạ huyệt cả ngày dài bà không nói thêm gì, cố gẵng chịu đựng, duy trì thể hiện phong thái của một bà chủ nhà giàu cao quý.

  Sau khi hẹn gặp Bội Văn, Đường Nghiên ngồi lên xe chị hai người đi vòng vòng những nơi cô Kỷ hay đến để tìm người, thậm trí hai người còn đến các công ty đối tác để tìm nhưng một chút tin tức cũng không có. Sắc trời dần tối, Bội Văn mệt mỏi nói " để tôi đưa em về trước, nhỡ đâu chị ấy về rồi thì sao, từ trước đến nay chị ấy là người có chừng mực, có thể hôm nay có chuyện quan trọng, em đừng lo lắng quá."

  Tuy Đường Nghiên vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm bên ngoài, nhưng nàng cũng hiểu chị Bội Văn đã cùng nàng đi cả buổi chiều rồi chắc cũng rất mệt mỏi, nàng đành gật đầu đồng ý,

  Dọc đường về đèn đường đã bật sáng hai bên, xe cộ rồi các tòa nhà cũng đã lên đèn.

  Sau khi đưa nàng về nhà, Bội Văn nói với nàng: "Buổi tối chị ấy về thì nhắn tôi hoặc có chuyện gì thì gọi thẳng cho tôi nhé."

  "Vâng, hôm nay đã làm phiền chị rồi."

  "Đừng nói như vậy, đi vào đi."

  Sau khi về nhà, Đường Nghiên đang thay giày ở cửa, nàng nhạy bén chú ý đến vị trí của đôi giày hình như đã thay đổi, còn thiếu một đôi dép.

  "Cô Kỷ, cô về rồi à, cô Kỷ?" Đường Nghiên hét toáng lên.

  Nàng vội chạy vào phòng kiểm tra nhưng vẫn không có ai, nhưng bản năng trực tiếp mách bảo rằng cô Kỷ nhất định đã quay lại, cho đến khi nàng nhìn thấy chìa khóa xe trên bàn cạnh giường, Đường Nghiên mới cảm thấy tự tin hơn, thậm chí còn hưng phấn. .

  "Cô Kỷ, cô Kỷ!" Đường Nghiên chạy ra ngoài tìm xung quanh khu nhà, mọi người trong khu không khỏi nhìn cô nàng bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng nàng không quan tâm, cuối cùng nàng thấy một bóng người ngồi bên hồ, gió đêm thổi tà áo bay bay.

  Đường Nghiên không khỏi tăng tốc độ, vừa đi vừa chạy nàng chưa bao giờ hưng phấn hơn lúc này.

  "Cô Kỷ!"nàng chạy tới, Kỷ Du Thanh ngơ ngác quay đầu nhìn "Nghiên Nghiên?"

  Trên ghế có một chai whisky đã vơi một nửa, Đường Nghiên lúc này không hiểu được vì cái gì mà cô ấy ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu, mà cả một ngày dài không liên lạc với nàng, trong đầu nàng có vô vàn câu hỏi.

  Nàng ngồi xuống bên cạnh cô, bình tĩnh hỏi: "Cô Kỷ, con không tim thấy cô ở đâu cả."

  "Cô không sao, hôm nay cô có việc nên cần phải ra ngoài." Kỷ Du Thanh cố gắng mỉm cười, cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.

  Nhưng chuyện này làm sao có thể qua được ánh mắt Đường Nghiên, cô Kỷ không phải là người thích chủ động uống rượu cô chưa bao giờ giống như hôm này, nàng thấy bộ dáng cô như vây thật sự lo lắng, " cô Kỷ có phải xảy ra chuyện gì không, cô không cần phải giấu trong lòng được không, Nghiên Nghiên cũng muốn chia sẻ một chút với cô.."

  Có lẽ câu nói này đột nhiên chạm đến chỗ mềm yếu trong lòng Kỷ Du Thanh, cô đưa tay vuốt ngược mái tóc trên trán ra sau cuối cùng cũng bị đánh bại. Khóe miệng tràn ra cay đắng, cô đau lòng nói: "Cô không còn ba nữa rồi."

  Cô gần như chưa bao giờ khóc trước mặt người ngoài, cô là một người mạnh mẽ như vậy, nhưng tối nay trước mặt Nghiên Nghiên, cô lại xé bỏ chiếc mặt nạ mà cô dùng để ngụy trang.

  Đường Nghiên chủ động tiến lại gần, ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.

  Mọi khó khăn rồi sẽ qua.