Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 112




... Đây là một căn hộ đơn.

Cách bố trí xung quanh trông giống như một ngôi nhà nhỏ ấm cúng và hài hòa.

Nhưng cô gái nằm trên giường lại bị người ta dùng dây thừng trói chặt.

Kỹ thuật thắt nút trói rất thành thạo, đến mức khi Sydel vừa tỉnh dậy, toàn bộ giác quan của cô đều tập trung vào môi trường xung quanh mà không để ý đến tình trạng của cơ thể này.

Sau khi nhận ra mình bị trói, cô thử giãy nhẹ, nhưng khi phát hiện khó thoát ra được, cô tạm thời từ bỏ ý định này, chỉ chầm chậm di chuyển ngón tay để tìm nút thắt.

Ở một nơi xa lạ, Sydel không định hành động liều lĩnh. Cô vẫn còn nhớ những mô tả đáng sợ về Cánh Cửa Đỏ trong sổ tay, chắc chắn nơi này không chỉ đơn giản là những gì cô đang nhìn thấy.

Huống chi, cơ thể này có vẻ chỉ là của một cô gái bình thường, sức lực rất yếu ớt.

Gặp phải tình huống bất ngờ, cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

Sydel bắt đầu bình tĩnh quan sát những chi tiết trong căn hộ.

Trên tường dán giấy dán tường hình mặt trăng và ngôi sao đáng yêu, một chiếc bàn học tông màu sáng đặt ngay trước cửa sổ, trên bàn có một đống sách giáo khoa và một chiếc đèn hình đầu thỏ dễ thương, vừa nhìn là biết đó là bàn học của một cô gái.

Vì đây là căn hộ đơn, không có nhiều không gian để bày đồ đạc, ngoài phòng ngủ này chỉ có một ban công, một nhà bếp và nhà vệ sinh. Trên ban công có một bình hoa trang trí, máy giặt đặt cạnh cửa nhà vệ sinh, trên nền gạch bên cạnh máy giặt là một đống quần áo lộn xộn, phần lớn là quần áo của con gái, hình như chuẩn bị để giặt.

Trong đó có đồng phục học sinh giống như bộ cô đang mặc, váy liền màu sáng, áo hai dây, áo len...

Ánh mắt Sydel lướt qua số quần áo chất đống, và dừng lại ở cổ áo của bộ đồng phục học sinh trên sàn.

Những bộ quần áo này... không khớp.

Bên ngoài cửa sổ đen kịt, có vẻ bây giờ là buổi tối.

Hình như từ hướng nhà bếp, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

“Bịch, bịch...”

Rồi tiếng mở cửa, có người từ nhà bếp bước ra.

Người bước ra là một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, ông ta mặc tạp dề, tay bưng một đĩa thức ăn, gương mặt cười niềm nở đi về phía giường.

Sydel theo phản xạ căng cứng người, nhưng cô nhanh chóng buộc mình phải thả lỏng—

Không rõ cô gái này có quan hệ gì với người đàn ông trước mặt.

Nhưng cô không còn là chủ nhân ban đầu của cơ thể này, cũng không thể để lộ bất cứ sơ hở nào trong thế giới đằng sau cánh cửa đỏ được.

“Dậy rồi à?” Người đàn ông cười lấy lòng, mắt híp lại thành hai đường chỉ, “Hôm nay không khóc nháo nữa à? Hai ngày nay con làm ồn quá, hàng xóm còn sang phàn nàn đấy. Nhưng đó cũng là vì con bị bệnh, không còn cách nào khác.”

Người đàn ông nói bằng tiếng Nhật, sách giáo khoa trên bàn học cũng là tiếng Nhật, xem ra đây vẫn là một thế giới trong lòng nước Nhật.

Thấy cô gái trên giường cứ yên lặng, người đàn ông đặt đĩa thức ăn vừa làm xong bên cạnh mặt Sydel, thăm dò đưa tay ra, có vẻ muốn đút cho cô: “Nào, ăn chút cơm đi, hôm nay con chưa ăn gì cả, để ba đút con...”

Hình như người đàn ông này là cha của cô gái.

... Không đúng.

Sydel hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn của cô gái trên giường vô thức quay sang một bên, tránh đĩa thức ăn mà người đàn ông đưa tới.

“Cha, bây giờ con chưa đói, không muốn ăn.”

Cô từ chối một cách nũng nịu, nhưng lại khiến ánh mắt người đàn ông trở nên cuồng nhiệt. Ông ta liếm môi, dường như có chút kích động, giọng nói run rẩy: “Cuối cùng con cũng chịu gọi cha rồi. Được, không muốn ăn thì chúng ta không ăn...”

Điều gì đã khiến người đàn ông đột nhiên kích động như vậy?

Trong lòng Sydel đã có câu trả lời, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt ngượng ngùng xen lẫn một chút sợ hãi, tránh đĩa thức ăn của người đàn ông. Dưới lớp chăn, nơi ông ta không thể nhìn thấy, những ngón tay trắng mảnh mai của cô đang từ từ tháo gỡ nút thắt của sợi dây.

Cô đã tìm ra cách cởi dây trói trên tay.

Chỉ cần... khoảng một phút nữa.

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, Sydel biết mình phải câu giờ, đồng thời không thể để ông ta phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí sau khi tháo được dây trói, cũng tạm thời không được để ông ta nhận ra.

Sydel nở một nụ cười phù hợp với thân phận của mình, nụ cười e thẹn xen lẫn chút hoảng sợ, quay mặt về phía người đàn ông. Cô cố gắng tìm một lý do để tạm thời đuổi ông ta ra ngoài, chỉ cần vài phút là đủ.

Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì bất ngờ, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng động.

Tiếng động đó rất lớn, không thể đoán được là đang làm gì. Nhưng nó đã kịp mang đến cho Sydel một lý do. Cô lập tức nhíu mày, như thể bị tiếng động làm phiền, rụt rè nói với người đàn ông: “Cha, hàng xóm bên cạnh ồn quá, con muốn ngủ rồi, cha... cha có thể...”

Người đàn ông hiểu ý của Sydel.

Ông ta nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, rất phẫn nộ đứng bật dậy, liếc nhìn Sydel một cái. Sau khi xác nhận cô vẫn bị trói trên giường, ông ta mới nói: “Cha đi xem hàng xóm đang làm gì.”

“Giờ nào rồi mà còn ồn ào thế này, thật là phiền phức.”

Tuy nhiên, ông ta không ra ngoài mà tiến về phía bức tường.

Ở góc tường bên cạnh tủ quần áo có một khe hở, không ngờ người đàn ông lại ngồi xổm xuống, nằm sát vào góc tường, rồi nhìn trộm nhà hàng xóm qua khe hở đó.

Hành động thô thiển này trông hơi kỳ quái, có người bình thường nào bị hàng xóm làm ồn giữa đêm mà không ra gõ cửa đối chất, lại ngồi xổm xuống rình trộm nhà người ta cơ chứ?

Hơn nữa, động tác của ông ta vô cùng thuần thục, dường như không có chút ý thức đạo đức nào.

Nhưng lúc này Sydel không quan tâm đến thân phận của ông ta, dù sao... cũng chỉ là kẻ bắt cóc, còn trông mong ông ta có đạo đức gì? Những cô gái trước đây bị ông ta bắt cóc có lẽ vẫn chưa rõ tung tích.

Còn... bốn mươi giây nữa.

Cô chăm chú nhìn bóng lưng người đàn ông, ông ta đang nằm sấp chổng mông lên trời, thu mình ở góc phòng với tư thế rất buồn cười, trong khi ngón tay sau lưng cô dần kéo ra thêm một đoạn dây thừng thô ráp.

“Rầm... rầm...”

Tiếng động từ nhà hàng xóm ngày càng lớn, không rõ họ đang làm gì.

“Người phụ nữ kia đang di chuyển ghế sofa.” Người đàn ông rình trộm một lúc, rồi quay đầu giải thích với Sydel. Sau khi nói xong, ông ta nhíu mày tức giận đứng dậy, lẩm bẩm phàn nàn: “Không biết giờ giấc gì cả, khuya thế này còn dọn đồ đạc...”

Vừa nói, ông ta vừa gõ vào tường, lớn tiếng nói: “Con tôi cần ngủ, làm ơn yên tĩnh một chút!”

Hiển nhiên căn hộ này cách âm không tốt, ngay khi ông ta gõ vào tường, nhà hàng xóm lập tức im lặng.

... Còn mười giây.

Sau khi hàng xóm im lặng, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, xoay người định bước về phía giường. Sydel liếc nhanh chiếc TV đối diện giường, bất ngờ lên tiếng: “Con muốn xem TV.”

Cô chỉ muốn kéo dài thời gian, nhưng người đàn ông đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cô có vẻ kỳ lạ.

Bầu không khí đột ngột ngưng đọng.

Nhưng ông ta chỉ nhìn cô một lúc, khi Sydel bắt đầu lo lắng có phải mình đã mắc sai lầm gì hay không, người đàn ông thực sự quay người, cắm điện cho TV và lôi ra một cái điều khiển từ xa.

Màn hình TV sáng lên, đang chiếu bản tin buổi tối.

“Vụ án này có thể xuất phát từ mâu thuẫn gia đình. Người đàn ông đã sát hại vợ và con gái 9 tuổi vào khoảng 3 giờ sáng hôm qua. Hiện hắn vẫn đang lẩn trốn, ai có thông tin xin báo cho cảnh sát...”

Bên cạnh người dẫn chương trình là bức ảnh của một người đàn ông trẻ.

Người đàn ông bật TV lên, chỉ tùy tiện liếc qua, nhưng nhìn xong ông ta chợt nhíu mày, như nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm: “Người này sao trông giống tình nhân của cô gái ở tầng trên vậy?”

Người đàn ông nghi hoặc nhìn thêm vài lần, rồi quay người lại, nhưng bỗng thấy cô gái vốn bị trói trên giường đã đứng ngay sau lưng ông ta, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, gần như sát vào nhau.

“Suỵt—“

Cô gái kiễng chân, ra dấu im lặng, giọng nói yếu ớt vang lên trong không gian.

... Tại sao cô lại kiễng chân? Người đàn ông chưa kịp hiểu.

Ngay sau đó, Sydel đã dùng chiếc đèn thủy tinh hình thỏ đập mạnh vào đầu ông ta.

Trong lúc người đàn ông đi bật TV, Sydel đã nhanh chóng tháo dây trói trên tay. Với kinh nghiệm tháo dây thừng trước đó và cả hai tay đều đã cử động được, cô chỉ mất vài giây để nhanh chóng gỡ dây trói ở mắt cá chân.

Cô đã quan sát kỹ căn hộ này từ trước. Trong phòng, chỉ có chiếc bình trang trí trên ban công là có khả năng gây sát thương.

Nhưng chiếc bình quá lớn, thân thể này không thể nhấc nổi, mà khoảng cách từ ban công đến phòng ngủ lại quá xa.

Sydel không định đối đầu trực tiếp với người đàn ông trung niên này. Hiện tại, cô chỉ là một cô gái bình thường tầm 15-16 tuổi, không đủ sức để đánh nhau với một người đàn ông trưởng thành. Nhưng cô bắt buộc phải đưa ra quyết định trong vài giây ngắn ngủi.

Ánh mắt cô lướt qua bàn học—

Ngay lập tức, âm thanh va chạm giữa kính và đầu người vang lên giòn tan.

“Lách cách.”

Chiếc đèn thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh trên sàn, Sydel siết chặt vài mảnh vỡ trong tay, nhanh chóng lùi ra sau một bước.

Nếu là cơ thể của chính mình, cô đã có thể đá người đàn ông thêm vài phát. Nhưng hiện tại, cô không thể để ông ta chạm vào người, vì nếu bị đối phương nắm được, rất có thể cô sẽ bị đè bẹp ngay lập tức.

Rõ ràng người đàn ông không bị đánh ngất, tuy Sydel hơi tiếc nuối, nhưng trong tay cô cũng không còn gì để tiếp tục tấn công. Trong bếp có thể có vũ khí, nhưng để vào đó, cô phải vượt qua ông ta. Ngay cả khi cô lấy được những thứ đại loại như d/ao, Sydel cũng không định dùng thân thể hiện tại để đấu với một người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành—

Khả năng lớn nhất là cả hai cùng bị thương, giếc địch một nghìn tự hạ tám trăm.

Nếu bị kẹt ở đây, một kẻ bắt cóc bị đập cho mặt mũi đầy m/áu, lảo đảo đứng dậy, trong cơn thịnh nộ, ông ta sẽ làm gì với một cô gái yếu đuối?

Sydel nắm chặt mảnh kính, không nhìn người đàn ông thêm nữa, nhanh chóng chạy về phía cửa căn hộ.

Cô đã sớm ghi nhớ cấu trúc căn hộ này. Cửa mở theo hướng vào trong, điều đó có nghĩa là—

Chỉ cần ở trong căn hộ này, cô có thể mở cửa để thoát ra.

Cô nắm lấy tay cầm lạnh ngắt, kéo cửa ra, sau lưng vang lên tiếng gào thét của người đàn ông. Ông ta loạng choạng bước vài bước, vịn vào bàn để đứng vững, nhận ra mình đã bị lừa, thẹn quá hóa giận hét lên: “Chạy đi, rồi mày sẽ hối hận!”

“Đợi tao bắt được mày, tao sẽ khiến mày sống không bằng chếc!”

Sydel không thèm để ý đến cơn thịnh nộ vì bất lực của ông ta.

Cô chạy ra khỏi phòng, thấy mình đang ở tầng một của khu chung cư. Có ba căn phòng trong tầng này, cô vừa chạy ra từ phòng 101. Người đàn ông ở phòng 101 sau khi xử lý vết thương chắc chắn sẽ đuổi theo... Không chừng ông ta còn tức giận đến mức không thèm băng bó mà đuổi theo cô ngay lập tức.

Sydel không nhìn thấy cửa ra vào của chung cư, cô không do dự nữa mà cầm theo mảnh kính chạy lên tầng hai.

Ngọc m/áu... chắc chắn đang ở trong tòa chung cư này, chỉ khi tìm thấy nó, cô mới có thể rời đi.

Người đàn ông ở phòng 101 là một kẻ bắt cóc, lại còn là một kẻ chuyên nghiệp. Có lẽ tâm lý của ông ta có vấn đề, thích bắt cóc các cô gái trẻ và tự nhận mình là cha của những nạn nhân vô tội đó.

Từ những bộ quần áo rơi vãi bên cạnh máy giặt, có thể thấy đó là quần áo của những cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng kích cỡ lại khác nhau, chỉ có thể nói là chúng thuộc về các cô gái cùng độ tuổi, chứ không phải của cùng một người.

Cơ thể hiện tại của cô rất yếu, đối đầu với một người đàn ông trưởng thành không phải là phương án khả thi. Nhưng nếu không tìm được chỗ ẩn nấp, cô khó tránh khỏi việc bị bắt lại.

Dựa vào những gì người đàn ông nói, rất có thể ông ta đã bắt cóc các cô gái, khi họ cố cầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài, ông ta viện cớ rằng họ là cô con gái mắc bệnh tâm thần của mình để đánh lừa người khác.

Sau vài ngày, có lẽ những người hàng xóm ở tầng một đã quen với tiếng la hét cầu cứu của các cô gái, nên chắc chắn họ sẽ không giúp cô.

Nếu cô bị người đàn ông phát hiện, việc ông ta dùng lý do “đây là cô con gái mắc bệnh tâm thần của tôi, con bé đang phát bệnh” để đưa một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi đi cũng không quá khó.

Vì vậy, cô cần phải nhanh chóng... tìm một nơi mà ông ta không thể tìm thấy và cũng không dễ dàng vào được.

Chẳng hạn như nhà người khác.

Tất nhiên cô sẽ không chọn các căn hộ ở tầng một. Không chỉ vì họ là hàng xóm của kẻ bắt cóc, mà còn vì...người phụ nữ di chuyển ghế sofa vào ban đêm kia cũng khiến cô thấy nghi ngờ. Đây là thế giới bên trong Cánh Cửa Đỏ, nên mọi nơi đều có thể là mối nguy hiểm.

Nếu tường cách âm kém, tại sao người phụ nữ đó lại phải di chuyển đồ đạc vào ban đêm? Trừ khi bà ta có lý do bắt buộc phải làm vậy... như che giấu bằng chứng sau khi giếc người chẳng hạn. Tuy nhiên, hiện tại cô chưa cảm nhận được oán khí ở tầng một. Từ khi Sydel tỉnh lại trong cơ thể của cô gái này, hình như mắt cô đã không nhìn thấy ma nữa. Không biết là do trong tòa chung cư không có ma hay là khả năng của cô đã mất hiệu lực trong thế giới của Cánh Cửa Đỏ.

Cùng lúc đó, chiếc đèn đồng cũng không ở trong tay cô, và xà beng thì không thể lấy ra.

Hiện tại, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, có lẽ chỉ có tâm lý là mạnh hơn người khác.

Thiết kế của căn chung cư rất đơn giản. Khi Sydel chạy lên tầng hai, vẫn là một hành lang ngắn với ba cánh cửa nằm ngay trước mắt.

Hành lang trống rỗng, không có chỗ nào để trốn.

Cô hít một hơi sâu và nhìn qua ba căn phòng.

201, 202, 203.

Cô phải nhanh chóng tìm một nơi để ẩn nấp.

Dù căn phòng mà cô bước vào có thể còn nguy hiểm hơn, Sydel biết rằng cô phải chủ động tấn công. Mục tiêu của cô không chỉ là sống sót, mà... còn phải tìm được ngọc m/áu, chỉ vậy cô mới có thể sống tiếp.

Cô gái mặc đồng phục trung học, mảnh mai yếu đuối, bước đến căn phòng đầu tiên và nhẹ nhàng bấm chuông cửa.

“Ding dong.”

Cửa nhanh chóng mở ra.

Một người đàn ông trẻ mặc trang phục thoải mái đứng sau cánh cửa, trông có vẻ như một người bình thường.

“Ồ, em về sớm vậy sao?”

Anh ta cười niềm nở, nắm lấy tay Sydel, kéo cô vào phòng: “ Không phải dì nói là mai em mới tới sao? Đã tới rồi thì mau vào đi.”

“Nhưng vì em tới sớm quá, anh họ vẫn chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đón em. Nếu có gì thiếu sót thì mong em thông cảm.”

Sydel nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ trước mặt, thử hỏi dò: “Anh họ?”

Khi ở phòng 101, cô đã xem tin tức và biết có một kẻ sát nhân đang lẩn trốn. Người tình của kẻ sát nhân ấy cũng sống ở tầng hai của tòa chung cư này, vì vậy cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp hắn.

Nhưng người đàn ông trẻ trước mặt không phải kẻ sát nhân. Ngược lại, anh ta có vẻ rất thân thiện và dễ mến. Điều kỳ lạ duy nhất là...

Hình như người này đã nhầm cô với cô em họ sắp đến ở nhờ của anh ta.