Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 124




Sydel quay đầu lại, trước mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ cầm trong tay một con d/ao nhọn sắc bén, lưỡi d/ao lóe sáng trong bóng tối, khiến người ta rùng mình.

“Ư ư ư...”

Lee Yi Na đứng bên cạnh, dường như vì lo lắng mà mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Ngón tay của Sydel chạm vào một đống vũ khí trong túi, khi liếc qua hồn ma của Kim Ji Won ở bên, cô hơi do dự.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Con d/ao sượt qua cánh tay, để lại một vết thương lộ rõ m/áu thịt trên làn da trắng ngần, cảm giác đau đớn quá rõ ràng, Sydel khẽ rít lên, ngay sau đó người phụ nữ lại tiếp tục tấn công cô. Bà ta khỏe kinh khủng, mắt thấy mình sắp bị đè ngã xuống đất, mũi d/ao đ/âm thẳng về phía bụng.

Ánh mắt Sydel liếc về phía Lee Yi Na, đôi mắt cô tối sầm lại, đột nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ điên cuồng kia, nói nhanh: “Dì, dì là mẹ của Ji Won, muốn trả thù cho cô ấy phải không? Vậy dì có biết, người thực sự hại chếc Ji Won không phải tôi, mà là bạn thân của Ji Won không?”

Người phụ nữ trước mặt đã sắp đặt những căn phòng này, ý đồ rất rõ ràng.

Lee Yi Na và bố mẹ của Kim Ji Won trốn trong trường vẫn có liên lạc, có vẻ như vì là bạn thân của Kim Ji Won, cô ta cũng muốn trả thù cho bạn mình. Nhưng từ những dấu hiệu nhỏ khi tiếp xúc trước đó, Sydel luôn cảm thấy ở người này có điều gì đó không đúng.

Con người Lee Yi Na, tính cách tốt, ngoại giao tốt, thành tích tốt, hoàn hảo đến mức khiến người ta cảm thấy không thực.

Nhưng cô ta thật sự như vậy sao?

Sydel vừa cố gắng thuyết phục người phụ nữ đang phát điên, vừa chú ý một chút đến Lee Yi Na. Sau khi cô nhanh chóng nói xong câu đó, hình như Lee Yi Na hơi khựng lại.

Quả nhiên người này có vấn đề, từ lần cô ta nhắc đến cái chếc của Kim Ji Won trong nhà vệ sinh, sự sợ hãi trong ánh mắt cô ta đã không hề bình thường.

Nhưng cô ta vẫn có thể liên lạc với cha mẹ của Kim Ji Won, thì chắc chắn cô ta đã nói gì đó với họ — và Lee Yi Na đã tự tách mình ra khỏi sự việc.

Nhưng cô ta chắc chắn đã làm việc có lỗi với Kim Ji Won.

“Dì ơi, đừng để Lee Yi Na lừa gạt nữa.” Người phụ nữ không hề nhận ra, Sydel vừa giành lấy con d/ao vừa tiếp tục cố thuyết phục: “Cháu có bằng chứng đây, thật ra khi Ji Won chếc, chúng cháu đều rất đau lòng. Cô ấy không t/ự s/át, chắc dì cũng biết, nhưng dì nhất định không rõ cô ấy đã chếc như thế nào. Lee Yi Na đã lừa dối mọi người...”

“Sẹt.”

Con d/ao rơi sượt qua bên hông, để lại một vết cắt dài trên phần eo của cô.

Tay của Sydel mềm nhũn, nhưng đó cũng là điều không thể tránh khỏi, vì thể lực Jeon Soo Ah chỉ có hạn.

M/áu nhanh chóng chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng. Sydel nén đau đớn, nhanh chóng rút bình xịt hơi cay ra và xịt vào mặt người phụ nữ. Người phụ nữ nhăn mặt, lắc đầu khẽ ho, cô gái chao đảo đứng dậy, quay đầu nhìn thấy có một người đang đi tới từ phía hành lang.

Khi Thập Thất nhìn thấy Sydel, phần áo ở eo cô gái có một vết m/áu lớn, cánh tay cũng đang chảy m/áu, môi cô tái nhợt, tay run rẩy. Tuy nhiên, khi cô quay đầu nhìn cậu, cô gái sững người, ngay sau đó dùng hết sức mình kéo mạnh người phụ nữ cầm d/ao đang chắn trước cửa lớp ra phía sau, hét lớn: “Nhanh vào đi! Viên ngọc m/áu có thể ở bên trong!”

Sau khi hét xong, bình xịt hơi cay trong tay Sydel đã được đổi thành dùi cui điện, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ điên và Lee Yi Na, nói: “Đừng tới đây, tránh xa tôi ra —“

Cô vừa nói xong, hai người họ không còn manh động nữa, nhưng trong mắt người phụ nữ điên vẫn ánh lên sát khí lạnh lùng điên cuồng.

Sydel đứng đối diện với hai người, cơn đau ở eo vẫn âm ỉ, cô không khỏi nhíu mày, đưa tay sờ vào vết thương, ướt đẫm, toàn là m/áu.

... Chếc tiệt, hóa ra vết thương sâu thật, chẳng trách lại đau như vậy.

Sydel ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn người phụ nữ điên, cắn mạnh vào đầu lưỡi.

Vì cô mất nhiều m/áu nên ngón tay bắt đầu lạnh đi, đầu cũng hơi váng. Sydel cởi áo khoác ra, buộc quanh eo như một biện pháp cầm m/áu, nhưng cách này rõ ràng không thể ngăn chặn tốc độ chảy m/áu.

Sau khi cô nói xong, Thập Thất không nghi ngờ hay chần chừ, cậu mở cửa lớp, Sydel từ từ lùi vào trong lớp. Khi Thập Thất bắt đầu tìm kiếm viên ngọc m/áu, Sydel quay lưng lại với cậu, nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài cửa.

Đây là “căn cứ bí mật” của Kim Ji Won và Lee Yi Na, bên trong chất đầy đồ đạc của các cô bé, bao gồm cả những thứ không được mang vào trường như mỹ phẩm, nhưng cũng có một số bài kiểm tra và sổ tay.

Việc tìm kiếm sẽ mất chút thời gian.

Cô gái có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài, nhưng chiếc váy sơ mi trắng và làn da của cô đã bị m/áu thấm ướt, nửa thân dưới của cô đã bị nhuốm đỏ, m/áu nhỏ tí tách. Vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi d/ao, đầu mũi d/ao sáng loáng, tỏa ra khí thế rợn người.

Ngón tay tái nhợt của Sydel nắm chặt cây dùi cui điện màu đen, chỉ về phía người phụ nữ điên và Lee Yi Na, loáng thoáng còn nghe thấy âm thanh điện xẹt xẹt.

Bị Sydel và cây dùi cui điện uy hiếp, hai người trên hành lang không dám tiến lại gần.

Nhưng khi người không động, q/ủy lại bắt đầu hành động.

Nữ q/ủy nhẹ nhàng xuất hiện phía sau Lee Yi Na, nó vẫn mặc váy đồng phục, khuôn mặt không biểu cảm, đầu cúi thấp, tóc đen xõa dài tới eo, chỉ là trên khuôn mặt xám trắng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Nó từ từ tiến vào lớp học.

Sydel: “...”

Thứ này vào đây, còn không bằng để mẹ nó và bạn thân nó vào còn hơn.

Cô làm như không thấy, tay cầm dùi cui điện bắt đầu run nhẹ, không phải vì sợ, mà là vì cơ thể ngày càng lạnh, có lẽ do mất m/áu quá nhiều.

Nếu không rời khỏi đây sớm, Sydel sợ mình sẽ ngất đi.

Cô nhanh chóng di chuyển lùi về phía Thập Thất.

Sydel rất ít khi quay lưng lại với người khác, kể cả trước đó, để giảm sự cảnh giác của Thập Thất, tuy cô đồng ý đi trước dẫn đường nhưng cũng nhanh chóng làm như vô tình giảm tốc độ, khiến hai người đi ngang nhau.

Nhưng giờ tình thế cấp bách, Sydel không còn nhiều lựa chọn, Thập Thất hiện đang nhanh chóng lục lọi phía sau một bộ bàn ghế hội nghị, Sydel nhìn chằm chằm nữ q/ủy Kim Ji Won, nhỏ giọng nói: “Linh hồn của cô gái đã chếc kia vào rồi, cậu có phát hiện manh mối gì không?”

Trước đó, cả hai đều chia sẻ thông tin với nhau, Sydel không giấu diếm suy đoán của mình về vụ án mạng.

Thập Thất liếc nhìn Sydel, ánh mắt thoáng dừng lại trên chiếc váy sơ mi đẫm m/áu của cô.

“Kim Ji Won có một cuốn nhật ký.” Cậu không có phản ứng nào với việc “q/ủy đã vào”, chỉ tiếp tục nhanh chóng tìm kiếm viên ngọc m/áu, vừa nói: “Tôi chưa xem nội dung, nó ở ngay dưới chân cô.”

Kim Ji Won đã vào lớp học.

Nó bước qua ngưỡng cửa.

Ngón tay Sydel lạnh toát, cô run rẩy mở cuốn nhật ký, lật từ cuối lên đầu, nhanh chóng tìm thấy trang nhật ký cuối cùng.

Cô xem vài dòng, rồi đột nhiên khựng lại.

Trong trang nhật ký cuối cùng viết vì thành tích thi cử không công bằng, Kim Ji Won bực tức tuyên bố rằng mình sẽ tìm thầy Hwang để yêu cầu lời giải thích.

Nhưng sau khi cô ấy tìm thầy Hwang, thì đã không thể sống sót trở về.

Người luôn thúc giục cô ấy đi tìm thầy giáo đòi công bằng, chính là người bạn thân nhất, Lee Yi Na.

Sydel nhanh chóng lật vài trang nữa, rồi ném cuốn nhật ký xuống.

Nữ q/ủy cúi đầu, nhưng qua lớp tóc dày, Sydel có thể nhìn thấy những mạch m/áu tím nổi rõ trên trán của nó, đôi mắt lồi ra với ánh nhìn đầy căm hận.

Khóe miệng nó khẽ nhếch lên, cơ mặt cứng đờ, trông như đang cười, độ rộng khóe miệng càng ngày càng lớn.

Không khí lạnh lẽo.

“Kim Ji Won, tôi biết cô đã bị kẻ ác giếc hại, lòng mang oán hận.” Sydel nhìn chằm chằm cô ấy, nhẹ giọng nói: “Nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng người hại chếc cô không chỉ có thầy Hwang, mà còn có bạn thân của cô, Lee Yi Na...”

Lee Yi Na vô tội sao? Không hề.

Nếu không phải cô ta luôn thúc đẩy, Kim Ji Won đã định bấm bụng chịu đựng, bỏ qua sự ấm ức lần này, thậm chí còn tính tìm cách khác để giành học bổng. Nhưng vì người bạn thân liên tục bảo cô ấy đến trường đòi lại công bằng, nếu không được thì báo cáo lên Sở giáo dục...

Dù Kim Ji Won thật sự vô tội, ý định của Lee Yi Na cũng có vẻ đúng. Nhưng một ngôi trường và một thầy giáo có thể vì lợi ích làm giả điểm số, để một thiên kim tài phiệt không học vấn chiếm hạng nhất, thì làm sao có thể bị đe dọa bởi một nữ sinh không có chỗ dựa?

Khi Kim Ji Won tìm đến thầy Hwang để bày tỏ sự bất mãn và dùng việc tố cáo để đe dọa, thầy Hwang đã nảy sinh ý định sát hại cô ấy—

Chuyện sau đó diễn ra theo lẽ thường.

Để che giấu bằng chứng gian lận và bảo vệ lý lịch trong sạch của mình, thầy Hwang đã ra tay sát hại Kim Ji Won.

Nếu Lee Yi Na thật lòng lo lắng cho bạn mình, dù cô ta bất mãn với sự việc ấy, lẽ ra phải tự mình thu thập bằng chứng, tìm đến thầy Hwang và nhà trường, yêu cầu khôi phục thứ hạng cho Kim Ji Won, vì chuyện này chắc chắn sẽ gây thù oán với nhà trường.

Chứ không phải kích động bạn mình, để cô ấy một mình đối đầu với thầy giáo, thậm chí còn đưa ra phương án “đe dọa bằng cách tố cáo”.

Kim Ji Won không sai, nhưng hành động này... trong bối cảnh như thế, quả thực là thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc Lee Yi Na là thật lòng hay có ý đồ khác?

Thậm chí sau khi Kim Ji Won “t/ự s/át”, cô ta còn liên lạc với cha mẹ của Kim Ji Won, cha mẹ Kim Ji Won đã lập ra cái bẫy ở trường để giếc người, còn cô ta làm nội gián.

Hiển nhiên những cái bẫy này không nhằm vào Lee Yi Na, mà là những học sinh khác.

Là... những học sinh nào? Dĩ nhiên là những người từng tiếp xúc với Kim Ji Won khi còn sống, những học sinh trong lớp chọn.

Nhìn thấy Sydel đột nhiên nói chuyện với không khí.

Lee Yi Na sững sờ, nhưng cô ta nhanh chóng nghe thấy một vài từ khóa—

Jeon Soo Ah đang nói chuyện với “Kim Ji Won” sao?!

Cô ta lập tức trợn tròn mắt, trong mắt thoáng qua một thứ cảm xúc khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nghe thấy từ khóa thứ hai—tên của chính mình.

Jeon Soo Ah... đang nói chuyện với hồn ma của “Kim Ji Won”, nói rằng cái chếc của Kim Ji Won cũng có liên quan đến mình sao??

“Ư ư ư...”

Một chút cảm giác tội lỗi thoáng qua, Lee Yi Na nhanh chóng nhận ra rằng nếu để Jeon Soo Ah nói hết những lời này với “Kim Ji Won”, nếu “Kim Ji Won” nghe lọt tai...

Nếu bị ác q/ủy nhắm tới, sẽ có hậu quả gì?

Lee Yi Na không dám nghĩ.

Nhưng miệng cô ta bị bịt kín, không thể nói được, chỉ có thể lo lắng nhảy cẫng lên tại chỗ, tức đến mức chửi thầm.

Cô ta chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như Jeon Soo Ah!

Dù tức giận hay sốt ruột, Lee Yi Na cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng, trong khi ở đằng kia, Sydel đã tuôn ra một tràng mô tả ngắn gọn súc tích, lý lẽ rõ ràng chỉ ra rằng Lee Yi Na không hề đơn giản...

Nhưng dù cô nói nhiều đến đâu, Kim Ji Won chỉ hơi khựng lại một lát, rồi tiếp tục tiến về phía Sydel với đôi mắt đầy hận thù.

Điều này cũng bình thường, dù Lee Yi Na có lén lút làm gì, thì rõ ràng Jeon Soo Ah mới là đối tượng trả thù chính của nữ q/ủy vì cô là một trong những người được hưởng lợi từ vụ gian lận ấy.

Khi ác q/ủy ngày càng đến gần, không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Sydel: “...”

Cô thực sự không còn cách nào khác, thấy việc dùng Lee Yi Na không thể kéo dài được thời gian, liền đổi sang người khác.

“Cô...” Cô nói: “Cô còn nhớ Cheon Kyung Ho chứ? Anh Kyung Ho của cô, tuy thành tích của hai người ngang nhau, nhưng cậu ta luôn cố ý nhường vài điểm cho cô mỗi lần thi để cô có được học bổng, mặc dù cậu ta cũng rất nghèo. Hiện giờ cậu ta cũng ở đây—“

Câu này rõ ràng có tác dụng hơn.

Nữ q/ủy dừng bước.

Sydel vừa nói vừa lùi lại, thấy cái tên “Cheon Kyung Ho” có tác dụng.

Cô không do dự mà quay người, nắm lấy cánh tay của Thập Thất, cảm thấy động tác của người bên cạnh hơi sững lại trong chốc lát.

Sydel không để ý, nhanh chóng nói: “Nữ q/ủy định giếc tôi, nhưng khi còn sống nó thích Cheon Kyung Ho, vì vậy để tôi đi tìm viên ngọc m/áu, còn cậu ra trước kéo dài thời gian—“

Thập Thất không đồng ý ngay lập tức, cậu liếc nhìn Sydel, hình như muốn nói điều gì đó.

Sydel biết việc này có thể gây khó khăn cho người khác, đặc biệt là với một người từng theo chủ nghĩa duy vật, khiến người ta chấp nhận việc trên thế giới này có ma q/ủy trong một ngày ngắn ngủi, rồi lại phải giao tiếp và thậm chí là tiếp xúc gần với ma q/ủy—

Nhưng cô không thể ép buộc người ta, chỉ nói thêm một câu: “Nếu nó bắt đầu giếc người, sau đó nhất định sẽ tiếp tục tàn sát những người khác.”

Hiện tại hình như nữ q/ủy còn giữ được chút lý trí.

Nhưng nếu thực sự để nó bắt đầu ra tay, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Thập Thất liếc nhìn nữ q/ủy phía sau một cái, gỡ ngón tay của Sydel ra, rút lại cánh tay của mình, bình tĩnh hỏi: “Phải làm sao.”

Làm thế nào để kéo dài thời gian trước một con ác q/ủy đã ôm hận mà chếc, trở về để báo thù?

Sydel trầm ngâm giây lát, rồi nói mà chẳng cần suy nghĩ gì thêm: “Dùng tình yêu của cậu để cảm hoá nó.”

Thập Thất: “...”

Cậu ta liếc nhìn Sydel, ánh mắt bối rối, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào nên im lặng.

Sydel nhận ra Thập Thất có vẻ cạn lời.

Cô giải thích: “Chuyện này tôi có kinh nghiệm. Nếu nó vẫn hiểu được tiếng người, thì dùng ‘võ mồm’ là phương pháp có hiệu quả cao nhất.”

“Cậu là ‘Cheon Kyung Ho’, là người cô ấy ái mộ khi còn sống. Cậu có thể lợi dụng tình cảm của cô ấy, dù thế nào đi nữa cũng phải nể mặt cậu chút chứ. Tất nhiên là vẫn có nguy hiểm...”

Thập Thất: “...”

Sydel: “...”

Hai người nhìn nhau vài giây, Sydel chợt bừng tỉnh: “Có phải cậu không biết phải nói thế nào đúng không?”

Thập Thất: “…Ừm.”

Lợi dụng tình cảm của nó, lại còn là loại cảm xúc như “ái mộ”...

Cậu thật sự không biết.

Thế nào là “ái mộ”?

Thập Thất không hiểu, cũng chưa từng nghĩ đến việc phải hiểu, từ nhỏ cậu đã ít giao tiếp với mọi người, sau khi rời khỏi nơi đó, nếu không vì kiếm sống thì hầu như cậu không tiếp xúc với người khác.

Không cần thiết phải xã giao, những người đó rất phiền, cũng rất ồn ào và nhàm chán.

Chỉ cần một mình sống sót là đủ.

Vì vậy cậu không rõ cụ thể phải làm gì.

Sydel: “Chỉ cần nói vài câu kiểu như ‘cậu yêu mình, mình yêu cậu, chúng ta cùng nhau hạnh phúc’ gì đó, vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, hồi tưởng quá khứ của hai người, vạch kế hoạch cho tương lai. Nếu không biết về quá khứ thì cứ tưởng tượng tương lai, bảo với cô ấy rằng: cậu biết cô ấy là một cô gái tốt bụng...”

Tóm lại là câu giờ, phải thể hiện thật tình cảm một chút, nếu có thể nắm tay nữ q/ủy mà nói lời yêu thương, thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt nhất.

Nhưng Sydel nhìn biểu cảm không đổi của Thập Thất, vẫn nên không nói ra câu ấy thì hơn.

Không chỉ là mù văn hóa, mà còn là… một gã độc thân từ trong bụng mẹ.

Rõ ràng trông rất đẹp trai, trừ khi là do bản thân cậu ta chưa giác ngộ thôi.

Phải để cô dạy cách yêu đương và nói lời yêu thương tại chỗ nữa.

Sau một hồi luyên thuyên, thời gian sắp hết.

Sydel kéo Thập Thất ra trước.

“Cố lên, cậu làm được mà.” Cô ngồi thụp xuống dưới góc bàn, khẽ khàng cổ vũ, sau đó quay đầu nín thở bắt đầu nhanh chóng lật tìm viên ngọc m/áu.

Thập Thất nhìn khoảng không trước mặt, rồi lại nhìn về phía cửa lớp học nơi Lee Yi Na và người phụ nữ điên đã bắt đầu run rẩy.

Cậu chìm vào im lặng.

Im lặng vài giây, cho đến khi cảm nhận được không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Thập Thất: “...”

Cậu nhìn vào khoảng không trước mặt, nhớ lại lời của Sydel, bắt đầu nói theo với khuôn mặt vô cảm: “Kim Ji Won, mình... yêu cậu, cậu còn nhớ quá khứ của chúng ta không?”

Luồng khí dường như ngưng lại trong thoáng chốc.

Thập Thất nhạy bén nhận ra sự thay đổi này.

Có vẻ như lời của Sydel cũng khá hiệu quả, cậu suy nghĩ một lúc, quyết định bồi thêm vài câu, tiếp tục kéo dài thời gian: “Còn tương lai của chúng ta nữa. Chúng ta có thể cùng nhau...”

Cùng nhau làm gì?

Cậu khựng lại, nhanh chóng hồi tưởng trải nghiệm của mình, dường như không có gì trùng khớp với một học sinh như Cheon Kyung Ho.

Nhưng cậu chỉ khựng lại hai giây, rồi tiếp tục nói: “Chúng ta có thể cùng nhau hạnh phúc.”

Nói xong lại cảm thấy câu này hơi lủng củng.

Thập Thất do dự một chút, rồi bổ sung: “Cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.”

Rất tốt, lần này thì trôi chảy rồi.

Luồng khí lạnh phát ra từ oan hồn mà cậu không nhìn thấy hình như đã tạm thời ngừng lại.

Có lẽ cô gái đó rất hiểu về phương diện này, lời cô dạy quả thực khá hữu ích.

Hiếm khi cậu nghĩ lan man như vậy.

Thập Thất đã lục soát hơn nửa lớp học, Sydel lục soát tiếp, rất nhanh tìm được một tấm bằng khen được cuộn lại gói trong một hộp quà tinh xảo giữa đống bài thi đã qua sử dụng.

Trong tấm bằng khen có một viên ngọc nhỏ màu đỏ như m/áu.

Trong hộp còn có một tấm bưu thiếp, chữ tiếng Hàn trên đó rất gọn gàng đẹp mắt: Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của Ji Won ~

Trên tấm bưu thiếp có hình ảnh hai cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ.

Bên dưới ký tên, Lee Yi Na.

Sydel cầm tấm bằng khen đã cuộn lại, khi quay người thì thấy Kim Ji Won, lúc này đã biến thành ác q/ủy, đứng trước mặt Thập Thất. Mặc dù được “Cheon Kyung Ho” an ủi, tốc độ hóa thành ác q/ủy của nó có phần chậm lại, nhưng ngũ quan vẫn đang dần méo mó, càng lúc càng trở nên đáng sợ, những đường gân xanh tím nổi khắp khuôn mặt.

Phía sau nó, Lee Yi Na, cô gái tóc ngắn mồ hôi đầm đìa, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, đau đớn pha lẫn một chút sợ hãi.

Có lẽ khi Kim Ji Won chếc, cô ta cũng rất đau buồn.

Chỉ là cô ta thực sự là một trong những kẻ đã đẩy Kim Ji Won đến cái chếc.

Sydel khó có thể hiểu được hành động của Lee Yi Na, cô cũng không định hiểu, thậm chí không có thời gian để thở dài, cô không trực tiếp chạm vào viên ngọc m/áu, mà tiến đến bên cạnh Thập Thất.

Vừa hay nghe thấy cậu ta đang “cố gắng” nói lời yêu thương: “Trong lòng mình, cậu là một cô gái tốt bụng...”

Có thể nghe ra được sự cố gắng của Thập Thất, nhưng vẫn là kiểu đọc thuộc lòng.

Cảm xúc khô khan và từ ngữ nghèo nàn.

Lặp đi lặp lại chỉ có những câu cô đã nói.

Sydel: “...” Người này có thể kéo dài đến tận bây giờ, mà Kim Ji Won vẫn chưa nổi điên, đúng là kỳ tích.

Có lẽ khi còn sống Kim Ji Won thật sự rất yêu Cheon Kyung Ho. Nếu cô ấy không chếc, khả năng cao là hai người họ thật sự sẽ ở bên nhau, có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

“Tôi tìm thấy rồi.” Cô nói.

Sydel mở cuộn bằng khen, ngay khoảnh khắc chạm vào viên ngọc m/áu, cũng đồng thời chạm phải đầu ngón tay của cậu ta. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thập Thất.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Sydel nhận thức được mình đã trở về cơ thể.

Nhưng điều đầu tiên cô cảm nhận được, không phải là không khí quen thuộc tràn ngập mùi gỉ sắt và bụi bặm, mà là một cơn đau như x/é toạc.

Không phải ở cơ thể, mà là trong đầu.

Giống như có một chiếc rìu khổng lồ đang b/ổ vào đầu cô, cơn đau tức khắc lan tỏa khắp toàn thân.

Toàn bộ dây thần kinh như bắt đầu co giật nhẹ, cô nghe thấy các khớp xương mình đang kêu răng rắc, tiếng thở hổn hển và nhịp tim đều dồn dập đến đáng sợ, mắt cô tối sầm lại.

Có lẽ bị dáng vẻ cúi đầu run rẩy của cô làm cho hoảng sợ, người bên cạnh liền lùi ra một khoảng.

Sydel cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn vịn vào tường, nhưng vừa mới định bước tới, cơn đau lan tỏa sang nửa người, đau đến mức tê dại, thậm chí cô không còn sức để nói, chỉ kịp thở dốc một hơi rồi ngã quỵ xuống đất.

Khi bước vào, trong tay cô đang cầm chiếc đèn đồng, và đến khi ra ngoài, đèn vẫn còn trong tay cô. Nhưng vào khoảnh khắc cô ngã xuống, không thể giữ được nữa, chiếc đèn đồng “cạch cạch” lăn một vòng trên sàn nhà.

Chiếc đèn lăn ra xa hơn nửa mét.

Đã mười mấy giây trôi qua kể từ khi rời khỏi cửa, sau cú ngã, cơn đau đang giật nhói trong cơ thể và đầu cô hình như đã giảm bớt đôi chút. Sydel thở phào, nhưng lòng lại căng thẳng.

Chiếc đèn đồng ấy, giờ đang nằm yên trên nền đất phủ đầy bụi.

Sydel nén đau, ngẩng đầu lên, thấy cách đó nửa mét, một bàn tay trắng trẻo, thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng nhặt chiếc đèn đồng lên.

Cô sững sờ trong giây lát, trong lòng tức khắc cảnh giác, ngón tay đang đặt bên người khẽ động, theo bản năng định vươn tay lấy thanh xà beng.

Lúc này, thể lực của Sydel đã phục hồi được hơn một nửa, cô ngẩng đầu, đối diện với Thập Thất đang đứng cách mình không xa.

Chàng trai nhặt chiếc đèn đồng lên, cúi đầu lặng lẽ đứng đó, cán đèn trong tay cậu xoay một vòng, cậu đứng im một lúc, rồi khi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Sydel.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.