Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 67




Needy Lesnicki có một bí mật không thể tiết lộ.

Cô ấy biết Jennifer và ban nhạc đang nói dối.

Trong các bản tin, từ miệng các phóng viên và từ miệng những người hâm mộ ban nhạc – Low Shoulder đã dũng cảm giải cứu nhiều người khỏi đám cháy và trở thành những anh hùng của thị trấn này.

Nhưng Needy sẽ luôn nhớ.

Đêm đó, cô và Jennifer đã ở trong Hẻm Âm Nhạc cùng nhau, nhìn ngọn lửa cháy rực phía sau, sợ hãi rúc vào nhau.

Sau đó, những người trong ban nhạc đến và đưa Jennifer đi.

Họ không ở lại hay cứu ai cả.

Không ai biết họ đưa Jennifer đi đâu, kể cả Needy.

Sau đó, khi Jennifer quay lại, Needy đã có một phát hiện và suy đoán kinh khủng.

Người bạn cùng cô lớn lên này dường như ngày càng lập dị, tính tình ngày càng phô trương, khó đoán.

Giống như bây giờ--

“Bạn yêu, mình biết cậu sẽ không từ chối mình đâu,” Jennifer cười khúc khích, đôi môi đỏ mọng kề sát má Needy: “Từ nhỏ chúng ta đã luôn như vậy rồi đúng không? Chúng ta thân thiết như chị em vậy, cậu sẽ sẵn sàng vì mình mà làm bất cứ việc gì...”

"Nhưng không bao gồm việc giúp cậu gửi thư tình." Needy cau mày và đẩy cơ thể Jennifer đang áp sát vào mình ra. "Hơn nữa, đột nhiên cậu lại nói với mình....cậu thích một người con gái.”

"Lại còn là cô gái đã đánh cậu chảy m/áu đ/ầu ngày hôm qua, điều này thật khó tin. Cô ấy thậm chí còn không xin lỗi cậu."

"Đúng vậy," Jennifer cười khúc khích và nháy mắt với Needy: "Nhưng mà đó chỉ là hiểu lầm thôi. Mình nghĩ mình đã làm cô ấy không vui nên mình mới nhờ cậu hẹn cô ấy giúp mình, mình chỉ muốn giải quyết hiểu lầm... Mình không để ý chuyện hôm qua, Needy à, cậu không cần tức giận thay cho mình đâu.”

“Cô ấy thật sự xinh đẹp, cũng rất quyến rũ.” Jennifer lẩm bẩm nói, ánh mắt đảo quanh, trong giây lát có vẻ hơi mơ hồ.

Needy lạnh lùng nhìn Jennifer. Cô ấy chợt nhận ra tối qua sắc mặt Jennifer rất kém, môi nứt nẻ và nước da tái nhợt. Hôm nay đột nhiên trông cô ta tràn đầy sức sống, đôi môi tươi tắn căng tràn, chẳng còn dấu hiệu mệt mỏi của ngày hôm qua.

Không hiểu tại sao, cô ấy đột nhiên rùng mình.

“Mình không hiểu.” Needy cúi đầu, cố gắng giấu đi sự hoảng loạn thoáng qua: “Mà nếu cậu thật lòng muốn làm quen với cô ấy thì cậu nên tự mình liên lạc chứ.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên bức bối.

Một lúc sau, Jennifer mới thản nhiên cười: "Được rồi, bảo bối đáng thương của mình, đừng làm cái dáng vẻ hèn nhát đó nữa, cứ như thể mình bắt nạt cậu vậy.”

Cô ta lơ đãng nâng cằm Needy lên, “Nói mới nhớ, gần đây quan hệ của cậu và bạn trai thế nào rồi?”

Needy giật mình lẩm bẩm: "Không tệ."

"Vậy thì tốt," Jennifer vuốt má cô ấy, "Tình cảm của hai người tốt thật đó. À, gần đây mình thấy bạn trai cậu khá dễ thương đấy..."

"Mặc dù cậu ta là một kẻ lập dị."

Cô gái xinh đẹp gợi cảm cười nắc nẻ định rời đi.

Đồng tử của Needy co lại, cô ây tóm lấy tay Jennifer và nói với giọng điệu gần như cầu xin: "Jennifer, cậu thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm đó à?"

"Mình đã bảo mình không nhớ mà-" Jennifer mất kiên nhẫn hất tay Needy ra và rời khỏi nhà vệ sinh không chút do dự.

Needy ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ta, lúc sau mới đột nhiên mấp máy môi nói với giọng gần như không thể nghe thấy gì.

"Nhưng, mình vẫn còn nhớ..."

"Cậu nhớ cái gì?"

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ bên cạnh, hàm răng của Needy khẽ run lên, vô thức nói: “Đêm đó, Jennifer đến nhà tôi. Cô ấy, cô ấy…”

Cô rùng mình và chợt nhận ra điều gì đó, quay người lại, thấy cô gái tóc vàng bước ra từ một buồng vệ sinh, đang đứng trước bồn rửa.

Qua gương, cô nhìn Needy bằng ánh mắt lạnh lùng.

Needy tức giận nói: “Nghe lén người khác nói chuyện thú vị lắm sao?”

Cô ấy nhận ra đây là Sydel, cô gái trong buổi vũ hội ngày hôm qua, bèn quay người định bỏ đi nhưng Sydel đã nắm lấy cổ tay kéo cô ấy lại.

Cô gái tóc vàng dùng một tay đóng cửa nhà vệ sinh một cách lưu loát, ấn Needy vào tường, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn cô ấy: "Sao cậu lại chạy?"

Cái nhìn lạnh buốt của Sydel khiến Needy bình tĩnh lại. Cô ấy nhớ tới dáng vẻ hung dữ khi đánh người của cô gái này ngày hôm qua thì bất giác run lên.

Sydel nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sợ cái gì?”

Needy lập tức lớn tiếng phản bác: “Tôi chẳng sợ cái gì cả.”

Đôi mắt xanh của cô gái như nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu Needy. Cô nắm lấy tay Needy và đưa cô ấy đến trước gương: "Cậu nhìn thấy không? Ở đây không có ai khác, cậu có thể tâm sự với tôi về cảm xúc của mình. Tôi sẽ không nói với ai đâu....”

Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “Hoặc, cậu có thể nhìn vào tấm gương này… ở đó có cô gái với mái tóc dài gợn sóng đeo kính. Cô ấy đã ở bên cậu cả ngày lẫn đêm mười mấy năm, là người thân thiết nhất với cậu. Cậu có thể phàn nàn với chính mình mà đúng không?”

Needy ngơ ngác nhìn mình trong gương.

Mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, khuôn mặt và dáng người mũm mĩm, cặp kính lỗi thời, bộ quần áo dù được lựa chọn kỹ càng vẫn trông rất quê mùa…

Cô ấy chợt thấy có chút khó chịu.

Cô ấy biết mình chỉ là một nữ sinh trung học bình thường và quê mùa, nhưng cô ấy chưa bao giờ ghen tị với bạn mình, bởi vì Jennifer là người bạn thân nhất của cô ấy, Needy vẫn luôn nghĩ như vậy.

Dù Jennifer đối xử tùy tiện với cô ấy, thường xuyên tỏ thái độ ghét bỏ, vì cặp kè với đàn ông mà bỏ rơi cô ấy... Needy vẫn luôn cho rằng Jennifer là người quan trọng nhất.

Thậm chí, cô ấy còn nhiều lần thất hứa với bạn trai vì Jennifer.

Nhưng - chỉ vì từ chối yêu cầu của Jennifer một lần lại đổi lại sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn của cô ta.

Giọng nói bên tai nhẹ nhàng tựa mây bay: “Chắc hẳn cậu biết rất nhiều thứ phải không? Thực ra trong lòng cậu cũng hiểu hết rồi…”

"Ngay cả khi cậu và cô ta lớn lên cùng nhau, tình bạn mười mấy năm... nhưng cô ta có thực sự quan tâm đến cậu không?"

Needy lo lắng muốn trả lời nhưng cô gái bên cạnh đã bịt miệng cô ấy lại.

"Suỵt-"

Sydel nhẹ nhàng nói: “Không cần vội, hãy suy nghĩ kỹ đi."

"Hãy nghĩ xem cô ta sẽ làm gì với bạn trai của cậu. Đúng rồi, chính xác thì tối đó đã xảy ra chuyện gì?”

Lần này Needy im lặng.

Cô ấy im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Tôi không biết Jennifer ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Nhưng có lẽ tôi là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Sau khi cô ấy cùng ban nhạc rời đi, không qua đêm với bọn họ, cô ấy đã đến nhà tìm tôi.”

"Căn phòng rất tối, không bật đèn. Cô ấy... người cô ấy toàn m/áu. Cô ấy bò cạnh tủ lạnh, ăn đồ ăn trong tủ lạnh..."

"Cô ta đã ăn gì?"

"Một, một miếng thịt..."

“Thịt gì?”

"...Thịt sống."

Sydel nhẹ nhàng vuốt ve môi Needy và thả cô ấy ra: "Nhớ bảo vệ bạn trai cậu nhé cô bé."

Cô cười mập mờ: “Sáng nay lại xảy ra trường hợp thú rừng ă/n th/ịt người phải không?”

Khi Needy bàng hoàng trở lại chỗ ngồi, cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.

Cô ấy mở sách ra nhưng không có tâm trạng để học hành, trong đầu tràn ngập cảnh tượng mình vừa nôn ói trong nhà vệ sinh nhưng chẳng nôn ra được gì.

Needy lật một trang trong sách giáo khoa và chợt nhớ ra rằng mình chưa đọc số báo mới ra ngày hôm nay của thị trấn.

Cô ấy lấy tờ báo ra, nhìn thấy những dòng tiêu đề phóng đại trên mặt báo.

[Vào lúc bốn giờ sáng nay, một người dọn dẹp đã phát hiện th/i th/ể của một người đàn ông cách đường cái năm mươi mét trong khu rừng bên đường xx. Sau khi cảnh sát điều tra và xác nhận, xác định người đàn ông đó là Henry Bowers...]

[Nạn nhân của các vụ đ/ột t/ử này đều là nam giới, và đều là thanh thiếu niên. Ng/ực nạn nhân đều bị m/ổ x/ẻ, m/áu th/ịt và n/ội t/ạng của họ bị ă/n hết..]

"Needy, Needy!"

Cô ấy bừng tỉnh khỏi trạng thái suy tư, hoang mang nhìn người gọi mình - bạn trai của cô ấy Chip.

Chip bất mãn: “Sao gần đây cậu luôn mất tập trung vậy?”

Needy bất ngờ nắm lấy tay bạn trai. Thân nhiệt lạnh ngắt của cô ấy khiến Chip hơi kinh ngạc, nhưng Needy chỉ nhìn cậu ta chằm chằm: "Đồng ý với mình một chuyện đi, Chip."

Chip sửng sốt, "Cái gì?"

"Cậu cứ đồng ý trước đi.”

Chip do dự một chút rồi nói: "Mình đồng ý, cậu nói đi."

"Đừng ở một mình với Jennifer bất cứ lúc nào, cho dù chúng ta có chia tay thì cũng đừng ở bên Jennifer, tuyệt đối không được!"

Chip đơ người, lúc sau, dường như đã tỉnh táo lại, không khỏi bật cười: "Gần đây cậu lo lắng về chuyện này sao? Needy, cậu thật sự... hay nghĩ viển vông.”

Cậu ta gãi đầu: “Làm sao mình có thể ở bên bạn cậu được? Với lại chúng ta sẽ không chia tay đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Needy vội nói: "Mình nói thật đấy! Cô ấy có hẹn cậu thì cậu cũng không được gặp.”

Chip im lặng một lúc, "Needy, có phải cậu đã biết chuyện gì không?"

Needy: "...Cậu đang nói về cái gì thế?"

Chip thở dài, thì thầm: “Được rồi, mình thừa nhận gần đây mình đã nhận được sự quan tâm từ bạn của cậu Jennifer, nhưng cậu cũng biết mình chưa bao giờ thích cô ấy, mặc dù cô ấy rất được nam sinh săn đón……”

Cậu ta nhún vai: “Nhưng mình có cậu là đủ rồi.”

Hàm răng Needy khẽ run lên: “Sao cậu không nói sớm?”

Chip: "Trước đây cậu vẫn luôn tin tưởng Jennifer mà. Nếu mình nói ra, chắc cậu cũng sẽ không tin. Có phải cậu phát hiện ra cô ấy có gì không ổn không? Mình đã bảo rồi cô ấy không thích hợp làm bạn với cậu đâu...."

Cậu ta lẩm bẩm, nhưng Needy đột nhiên bắt đầu run nhẹ.

Cô ấy nhớ rằng kể từ vụ hỏa hoạn... tất cả những người đàn ông th/iệt m/ạng đều có liên qua tới Jennifer, rùng mình khi nghĩ đến những bức ảnh chụp cơ quan nội tạng đang th/ối r/ữa và đàn thú đang tụ tập quanh đó.

Needy cảm thấy có ai đó nhìn mình. Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy cô gái rực rỡ gợi cảm đang đứng ngoài cửa sổ, đôi môi đầy đặn nhếch lên, mỉm cười với cô ấy, lại như đang mỉm cười với chàng trai phía sau.

Đầu óc Needy ong ong, hoàn toàn trống rỗng.

Trong sự hoang mang tột độ, cô ấy chợt nhớ đến lời cuối cùng của cô gái tóc vàng trước khi rời đi.

"Hình như gần đây có rất nhiều trẻ em m/ất t/ích, mất thêm một đứa nữa chắc chẳng ai nghi ngờ đâu....”

Thêm một đứa trẻ mất tích nữa cũng không ai nghi ngờ...

***

Đó là ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ hè.

Hôm nay là ngày tổ chức lễ hội hóa trang ở thị trấn Derry, nhưng Belch không có ý định tham dự.

Nguyên nhân chính là vì cậu phải về nhà trước 8 giờ, sau khi tan học, cậu xách cặp rời khỏi trường, đụng phải một nhóm học sinh lớp dưới ở cổng trường.

Là một nhóm người quen.

Belch nhìn nhóm thiếu niên mười hai mười ba tuổi này, vốn không định đến gần, nhưng khi đi ngang qua, cậu đột nhiên nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của chúng.

Tai cậu nghe được từ "chú hề", nghĩ tới trải nghiệm tối qua, cậu lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, giả vờ không quan tâm đứng sang một bên nghe lén.

“Em trai mình mất tích chắc chắn không phải ngoài ý muốn,” Bill nói: “Mình sẽ tìm thấy thằng bé… với lại mấy hôm nay mình có phát hiện mới.”

"Mình cũng vậy," Một cậu bé khác nói, "Mình, mình đã nhìn thấy zombie mà mình sợ nhất."

"Điều tra của mình không sai!" Cậu bé mập lùn thở hổn hển: "Cứ hai mươi bảy năm lại có trẻ em mất tích ở Derry, nhưng chưa bao giờ điều tra được nguyên nhân... Lúc ở trong thư viện mình cũng đã nhìn thấy chú hề."

Belch đang chăm chú nghe lén thì đột nhiên nghe thấy tên của chính mình.

"Đó có phải là Belch không?” Có đứa thì thầm nói: "Hình như anh ta đang nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng ta..."

"Chúng ta nên đi xa hơn."

"Sydel có phải là chị gái của Belch không? Ôi trời ơi, thật là đồng cảm với chị ấy, lại có một đứa em trai như vậy...”

Một nhóm thiếu niên thì thầm to nhỏ rồi từ từ đi xa.

Belch: "..."

Trong lòng cậu cảm thấy không vui, nhưng quả thật trước đây cậu đã từng bắt nạt những cậu bé trong nhóm “Những kẻ vô dụng”. Lúc này tuy rất tò mò nhưng cậu không thể đuổi theo hỏi mà không đắn đo được.

Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đuổi theo, giữ lấy vai Bill, sau khi nhận được ánh mắt đầy cảnh giác của những thiếu niên này mới buông tay, nói: “Tốt nhất các cậu đừng tự mình đi mạo hiểm, tôi cũng đã từng nhìn thấy chú hề đó …"

"Có lẽ không an toàn lắm, ông ta trông có vẻ không giống người thường.”

Belch nghĩ đến cảnh tượng cậu nhìn thấy dưới tầng hầm tối qua, lúc này vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Sau khi con qu/ái v/ật biến mất, đã bỏ lại một mảnh bóng bay màu đỏ.

Không khó để Belch nghĩ rằng sự xuất hiện của con qu/ái v/ật đó có liên quan đến chú hề.

Nhưng Sydel vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể cô không biết gì cả, Belch cũng không thể hỏi.

Nhưng bây giờ nghe được những đứa trẻ này định đi khám phá ngôi nhà cổ bị bỏ hoang, Belch nghĩ mình vẫn phải ngăn cản chúng——

Cậu cảm thấy những đứa trẻ này đang đi tìm chếc.

Một cậu thiếu niên trợn mắt, định nói gì đó nhưng bị Bill ngăn lại.

Thiếu niên tóc đen vẻ mặt u ám bình tĩnh nhìn cậu: "Anh cũng nhìn thấy chú hề sao?"

"Đúng vậy," Belch do dự một chút rồi gật đầu: "Hơn nữa, sau đó hắn biến thành dáng vẻ của chị gái tôi, ở dưới tầng hầm nhà tôi..."

Mấy cậu thiếu niên nhìn nhau một cách kỳ lạ, vừa đi vừa tranh nhau nói.

"Mình nhìn thấy là một con zoombie đang thối rữa lao về phía mình."

"Mình, mình nhìn thấy ngọn lửa, nó đã giếc chếc cha mẹ mình..."

“Những gì chúng ta nhìn thấy đều là thứ chúng ta sợ nhất,” Ai đó nói.

Tất cả đều nhìn Belch: "Anh nói anh nhìn thấy chị gái mình à?”

Belch: "...??"

Hóa ra thứ anh ta sợ nhất chính là Sydel.

Mấy người đã đi bộ ra đến đường lớn, vì hầu hết mọi người đều đến tham dự lễ hội hóa trang, nên giờ trên đường rất vắng, chẳng có mấy người đi bộ.

Bill dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát, nói với Belch: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng chúng tôi vẫn phải đi tìm hắn——"

Belch không hiểu: “Sao các cậu không cùng người lớn đi tìm hắn?”

Mặc dù cậu nghĩ rằng không cần thiết phải tìm chú hề đó.

Bill nhún vai: “Không người lớn nào có thể tin được điều này.”

Thấy không thuyết phục được bọn trẻ, Belch chỉ có thể xách ba lô lên, nói: "Vậy tôi đi trước, tùy các cậu muốn làm gì thì làm, gặp rắc rối cũng đừng trách tôi."

Cậu quay người định đi về nhà, nhưng cô gái duy nhất trong đám Beverly bất ngờ gọi cậu lại.

"Belch" Cô bé hét lên: "Chú hề đã để mắt đến anh rồi. Trốn tránh cũng vô ích. Hắn sẽ tiếp tục xuất hiện bên cạnh anh, tiếp tục theo dõi anh, trở thành cơn ác mộng của anh... Không bằng anh đi cùng chúng tôi giải quyết hắn đi.”

Cơn gió thoang thoảng mùi m/áu thổi qua, một sợi tóc của cô bé tóc nâu bị thổi bay đến miệng. Cô bé đứng trên bậc thang lát đá trắng phủ đầy rêu, cửa gỗ cũ nát sau lưng phát ra tiếng cọt kẹt, cỏ dại mọc um tùm, sân trong hoang vu, bóng tối bao trùm lên tất cả khiến bầu không khí quanh ngôi nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm này thêm phần u ám.

Belch nuốt nước bọt, tóm chặt cặp sách, vô thức lùi về phía sau một bước, lắc đầu: "Tôi không đi."

Cậu không giống đám trẻ này, đợi cậu về nói với chị gái, chắc chắn Sydel sẽ không phủ nhận sự tồn tại của chú hề này.

Cho dù muốn bắt được chú hề thì cũng phải đợi người lớn trong nhà cậu tới mới bàn tiếp được.

Belch lựa chọn phớt lờ sự thật rằng Sydel vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, bất giác quy cho cô trở thành người lớn.

"Tôi phải về nhà." Cậu nói, định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ phía sau.

Belch quay đầu, kinh hãi nhìn thấy cánh cửa gỗ mục nát đó bị đánh bật ra từ bên trong bởi thứ gì đó dính đầy m/áu. Tứ chi nó vặn vẹo đến mức không còn giống con người, ngước bộ mặt biến dạng lên bèn lao về phía mấy thiếu niên đứng trước cửa.

Những tiếng la hét lần lượt vang lên, đôi chân cậu khẽ run, lại nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng dưới tầng hầm tối qua. Nhưng sau khi choáng váng chỉ vài giây, Belch đã kịp phản ứng, lao về phía trước và ném chiếc cặp sách của mình vào người con quái vật, kéo Beverly đứng dậy, hét lên: "Chạy đi!"

Đến khi họ vừa chạy vừa bò được khoảng một km mới cắt đuôi được thứ kia.

Một nhóm thiếu niên thở hổn hển, ngồi bệt xuống nghỉ ngơi. Có đứa cảm ơn Belch, nhưng giờ Belch chẳng còn sức mà thấy xúc động nữa.

Cậu nhìn bầu trời ngày càng tối rồi xua tay với chúng: "Tôi về đây. Các cậu đừng quay lại nơi đó nữa."

Nghĩ đến việc chú hề trốn trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình, giờ Belch chỉ muốn nhanh chóng về nhà và kể cho Sydel nghe tất cả thông tin về hắn.

Tuy nhiên, khi cậu trở lại biệt thự, bật đèn, rồi tìm một vòng trên lầu, mới tuyệt vọng phát hiện ra có vẻ chị gái mình không có ở nhà.

Belch nghi thần nghi qu/ỷ bật hết đèn trong nhà lên, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ biệt thự, cậu mới cảm thấy yên tâm một chút.

Nghĩ đến tờ rơi lễ hội hóa trang mà cậu nhìn thấy tối qua, Belch đoán rằng có lẽ Sydel đã đến tham gia lễ hội. Cậu ôm chăn bất an cuộn tròn trên ghế sofa, thỉnh thoảng liếc nhìn một số ngóc ngách trong nhà, chờ đợi Sydel về.

***

Ánh đèn neon chiếu lên đám đông sôi động và ồn ào.

Rất hiếm khi nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy ở thị trấn nhỏ này.

Những chiếc xe đẩy và quầy hàng đầy màu sắc được sắp xếp một cách có trật tự với nhiều trò tiêu khiển. Mọi người đang cười nói rôm rả.

Bên ngoài quảng trường, bầu không khí kém sôi động hơn nhiều so với ở trung tâm.

Một nhân viên mặc trang phục gấu đi ngang qua rìa quảng trường, lại nhìn thấy cô gái tóc vàng đang đứng trong một góc.

Lần trước anh ta nhìn thấy cô là nửa giờ trước. Bây giờ cô vẫn ở vị trí cũ, nhưng trên tay cô có thêm một chiếc mặt nạ nhựa cực mỏng, chắc hẳn là mua ở quầy hàng nào đó, mặt nạ là khuôn mặt chú hề trong rạp xiếc.

Người nhân viên cho rằng cô gái này không biết lễ hội hóa trang có những trò chơi gì, nên anh ta lúng túng bước tới, đưa ra một tờ giấy giới thiệu. Anh ta thấy cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt sắc bén như viên ngọc bích phát sáng trong bóng đêm.

Người nhân viên sửng sốt, thấy cô gái giơ tay đeo mặt nạ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh lạnh lùng, nhẹ nhàng khua tay với anh ta, xoay người bước vào quảng trường.

Sydel đeo mặt nạ vào, chỉ mới bước vào lễ hội được vài phút, cô vẫn chưa nhìn thấy thứ mình muốn thấy, thì đột nhiên thoáng thấy một cậu bé rất quen thuộc.

Cậu bé đang ôm một con búp bê có kích thước tương đương với mình. Cậu bé lon ton chạy vài bước trên đôi chân ngắn ngủn, rẽ vào một mê cung đầy màu sắc.

Sydel: "..."

Không phải mới hôm qua cô đã v/ặt đầu con búp bê đó hả? Sao hôm nay đã liền rồi?

Cô im lặng đứng tại chỗ vài giây rồi lặng lẽ đi theo cậu bé vào mê cung.

Andy ôm Chucky vào mê cung, ủ rũ nói: “Chucky, tôi đã bảo anh đừng đi cùng tôi mà…”

Ôm con búp bê này đi chơi rất bất tiện.

Andy vô cùng miễn cưỡng nhưng trước khi đi làm, mẹ cậu bé Karen đã đặc biệt yêu cầu bé phải đối xử thật tốt với búp bê Chucky, với lại Chucky cũng đã hung dữ đe dọa bé.

"Nếu mày không đưa tao đi cùng, tao sẽ giếc mày."

Trong cơn tuyệt vọng, Andy chỉ đành ôm Chucky đến lễ hội, cả đoạn đường phải nghe anh ta lăng mạ đủ kiểu chị gái đã v/ặt đầu anh ta ngày hôm qua.

Anh ta nói hết những gì đã phải chịu đựng.

"Dám nói tao xấu, tao nhất định phải giếc chếc tên xxx đó..."

"Dám vặt đầu tao, tao nhất định phải xxxx....”

"Cứ để con kh/ốn đó đắc ý trước đi tối nay tao sẽ xxxxx..."

Andy: "..."

Cậu bé im lặng nghe đủ những từ ngữ xúc phạm cần phải tắt tiếng, nhìn đường chỉ đỏ chói lóa trên cổ Chucky, không khỏi thầm nghĩ, con búp bê này quả thực đã xấu hơn rất nhiều.

Khi bước vào mê cung, chưa đi được bao xa thì một quả bóng làm chướng ngại vật bay tới, Andy nhanh chóng bế Chucky vẫn đang không ngừng chửi bới lên.

Quả bóng đập vào mặt Chucky một tiếng "bốp", nó rít lên đau đớn. Nhân lúc lối đi đang không có ai, nó tức giận mắng: "Andy, mày đang làm gì vậy?!"

Cậu bé bế Chucky lên để che chắn cho mình khỏi quả bóng.

Nhưng cậu bé vẫn bị hất văng xuống đất do lực tác động.

Andy đặt Chucky sang một bên, định bò dậy thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ phát ra từ lối đi phía sau.

"Xin chào Andy bé nhỏ, cháu đang làm gì thế?”

Andy vừa đứng dậy vừa quay đầu nhìn, Chucky ở bên cạnh cũng ngồi dậy nhìn về phía lối đi đó.

Một người trang điểm như chú hề chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, ông ta mặc một bộ đồ trắng cổ điển phức tạp với hai quả bóng lông màu đỏ tươi trên ngực.

Có vẻ như ban đầu còn có một quả bóng lông khác ở trên đó - nhưng hình như nó đã bị người ta giật đi, để lại một khoảng trống.

Andy ngây người nhìn chú hề bước ra từ bóng tối.

"Sao, sao chú biết tên cháu?" Cậu bé hỏi.

Chú hề dừng lại ở vị trí chỉ cách cậu bé hai mét.

Chú hề phát ra tiếng cười trầm thấp: "Bởi vì chú muốn làm bạn với cháu. Pennywise vừa già vừa xấu không có bạn bè, cháu có bằng lòng làm bạn với chú không?"

"Chúng ta có thể trở thành bạn thân của nhau..."

Giọng nói yếu ớt vang lên trong lối đi tối tăm vắng vẻ, chú hề cúi xuống, vươn bàn tay đeo găng trắng về phía Andy, hai mắt phát sáng trong bóng tối nhìn chằm chằm cậu bé, lặng lẽ liếm môi.

Andy suy nghĩ một lúc: "Tại sao cháu phải làm bạn với chú?"

Lúc này, Chucky lại giả làm một con búp bê bình thường, lặng lẽ nằm dưới chân Andy, bất động.

Chú hề nhỏ tiếng bật cười: "Chú có thể làm ảo thuật cho cháu xem."

Vừa nói, ông ta vừa lấy từ trong ngực ra một quả bóng bay rồi thổi phồng lên. Chú hề linh hoạt vặn quả bóng bay thành hình con thỏ dễ thương rồi nhẹ nhàng ném vào vòng tay Andy.

“Nhìn xem, đây là quà của chú tặng cháu.” Hai mắt chú hề sáng lên, khóe miệng vô thức chảy ra một giọt nước bọt: “ Andy nhỏ bé à, có phải cháu cũng muốn tặng quà cho bạn mình phải không?”

Chú hề tiến về phía trước hai bước, hơi há miệng, khi sắp lộ cái mồm đầy răng, đột nhiên, một thứ gì đó bằng nhựa nhưng rất dẻo được nhét vào bàn tay đang duỗi ra của ông ta.

Chú hề: “…” Ông ta cúi đầu nhìn, thấy trên tay mình là một con búp bê với một hàng chỉ đỏ quanh cổ.

Cậu bé ôm quả bóng hình thỏ, lùi lại hai bước, nghiêm túc nói: "Đây tặng cho chú đó, con búp bê này tên là Chucky, nó có thể nói chuyện và có thể chơi với chú."

Andy hơi chán ghét con búp bê Chucky toàn nói những lời bậy bạ này, nên nhân cơ hội đưa nó cho chú hề trước mặt.

Joker: "...Chú không cần nó, chú chỉ muốn chơi với cháu thôi, Andy à.”

Thứ này có ăn được không? Nó nồng nặc mùi nhựa.

Ông ta sốt ruột ném con búp bê xấu xí sang một bên, sợ thứ này sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, tiếp tục nhe hàm răng mới lộ ra một nửa, chảy nước dãi đến gần Andy.

Nhưng chú hề chưa bước được hai bước thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bò lên đầu mình.

"Đồ kh/ốn n/ạn, dám ném tao." Chucky tức giận ôm đầu chú hề, giật đám tóc màu vàng bông xù trên đầu ông ta: “Đồ ch/ó m/á nhà mày, tao sẽ giếc chếc mày.”

Chucky nhổ một nắm rồi lại một nắm tóc, việc này ngay lập tức khiến đường chân tóc vốn đã bấp bênh của chú hề càng trở nên tồi tệ hơn.

Ông ta thu lại những chiếc răng đã nhô ra, tức giận túm lấy Chucky đang bò trên đầu mình, Chucky nhân cơ hội cắn vào tay ông ta, để lại một vòng tròn đỏ trên chiếc găng tay trắng.

Nhưng con búp bê vẫn bị chú hề ném đi. Đôi mắt của chú hề lóe lên trong bóng tối. Ông ta thở hổn hển, vuốt mái đầu không còn bao nhiêu tóc của mình, đôi mắt dần hằn đỏ, ông ta nhìn chằm chằm con búp bê trong góc, giọng nói méo mó: "Đã đến lúc rồi...”

Vô số quả bóng bay màu đỏ bay lên từ phía sau ông ta. Andy ôm quả bóng hình con thỏ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, chợt ý thức được sắp có chuyện chẳng lành, vội quay người bịch bịch chạy ra ngoài.

Chucky lật người lại, kinh ngạc nhìn những quả bóng bay màu đỏ trên bầu trời, sau khi phát hiện không có chuyện gì xảy ra, hắn lớn tiếng chế nhạo: “Hahaha, lão đầu trọc, mày đang tấu hài hả? Mày muốn biểu diễn ảo thuật cho tao xem à? Đồ vô dụng, mày chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi...”

Khả năng của chú hề là ông ta có thể thu thập nỗi sợ hãi trong lòng mọi người, càng sợ hãi thì khả năng của ông ta càng mạnh mẽ. Nhưng đối với một tên s/át nh/ân như Chucky.

Trước kia nó sợ nhất chính là cảnh sát, bây giờ nó đã trở thành một con búp bê, đến cảnh sát nó cũng không cần sợ nữa, lại bị chú hề ghét bỏ ném xuống đất, lúc đó máu nóng dồn lên não, nên bao nhiêu lời lăng mạ chửi bới đều mang ra để xưng hô với chú hề.

Vừa mắng vừa định tiếp tục đánh nhau với ông ta, nhưng vừa đứng dậy, Chucky đã nhìn thấy bóng dáng Andy đang chạy ra ngoài.

Nó lập tức phớt lờ chú hề, lo lắng và lao về phía Andy: "Này, Andy! Đừng bỏ tao lại, nếu không mày sẽ hối hận đó."

Lần này, Chucky ra ngoài vốn là để tìm một cơ thể mới cho mình, nhưng trước khi tìm được gia đình tiếp theo, nó chưa sẵn sàng rời khỏi nhà Andy.

Nếu không, nó sẽ trở thành một món đồ chơi bên cạnh thùng rác, hoặc là một con búp bê được đặt trong tủ của cửa hàng đồ chơi, việc tìm được một cơ thể có m/áu th/ịt phù hợp để thực hiện Thuật Chuyển Hồn sẽ càng khó khăn hơn?

Tuy nhiên, khi Andy nghe tiếng Chucky gọi, cậu bé lập tức chạy nhanh hơn.

Cậu bé chỉ muốn một con búp bê có thể nói chuyện với mình, nhưng Chucky lại toàn chửi thề, Andy càng ngày càng không thích con búp bê cứ nói mấy lời bậy bạ này.

Chucky chạy về phía Andy, thấy chú hề dường như cũng đang định đuổi theo. Nó nhớ ra rằng thứ này có vẻ không phải là người bình thường.

Nó lập tức cảnh giác dẫm lên chân chú hề, cảnh cáo nói: "Lão đầu trọc, đừng có ý đồ với đứa trẻ đó, nó là của tao. Nếu mày dám đụng đến nó, tao nhất định sẽ cạo sạch chút lông ít ỏi trên đầu mày.”

Sau khi Chucky chửi bới và cảnh cáo chú hề, nó chạy trên đôi chân nhỏ bé bằng nhựa đuổi theo Andy.

Chú hề cô đơn đứng tại chỗ, những quả bóng bay xung quanh lần lượt nổ tung.

Lúc này, chú hề không còn nguồn sức mạnh từ sự sợ hãi nên chỉ là một con người bình thường.

Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa ăn được gì và hiện đang rất đói.

Chú hề đứng trong bóng tối, hoang mang sờ đường chân tóc đã lùi về phía sau không ít của mình.

Tối qua chặn đường hai đứa trẻ, định hấp thụ nỗi sợ hãi của chúng, nhưng lại bị giật mất một quả bóng lông, làm hỏng bộ quần áo mà ông ta đã mặc mấy trăm năm nay, còn bị coi là tên vô gia cư, mất đi tôn nghiêm của một chú hề, rồi bị sỉ nhục một trận.

Đêm khuya, ông ta định ă/n th/ịt cậu bé kia, nhưng kế hoạch lại bị phá vỡ.

Vừa rồi, ông ta đã biến thành nỗi sợ zoombie, đáng lẽ có thể ă/n được thứ gì đó nhưng lại bị một cái cặp sách chặn lại.

Và bây giờ--

Ông ta đã bị đói nhiều ngày, vốn cho rằng lễ hội hóa trang là tiệc buffet nhưng lại gặp thất bại thảm hại. Không những không thể khiến cho cậu bé bảy tám tuổi sợ hãi, mà còn bị con búp bê bên cạnh thằng bé giật cả mớ tóc.

Bàn tay chú hề nắm mái tóc vàng rơi rụng của mình khẽ run lên.

Mấy trăm năm nay, từ khi ông ta biến thành một chú hề, đã mấy trăm năm rồi tóc ông ta không mọc thêm nữa.

Trong bóng tối, chú hề đứng giữa đống bóng bay vỡ, hú lên giận dữ.

Ông ta đuổi theo hướng Andy và Chucky đã rời đi.

Chú hề quyết định tạm thời thay đổi thực đơn.

Cho dù bị khó tiêu, ông ta cũng sẽ nuốt con búp bê xấu xí đó vào bụng, dùng chính hàm răng của mình nh/ai n/át cái miệng bẩn thỉu đó, để nó ở trong bụng mình mãi mãi, bầu bạn với nỗi sợ hãi, làm hàng xóm với đống x/ương c/ốt.

Trong bóng tối.

Sydel ngồi xổm trên một đống bóng bay rơi lả tả trong góc lối đi: "..."

Cô nhìn Andy, Chucky và chú hề rời đi, chìm vào suy tư.

Hình như, có lẽ, chắc là cô đã bị chú hề lãng quên rồi.

Sydel: "..." Vậy hôm nay cô đến đây làm gì?

Sau khi mơ hồ trong vài giây, cô nhanh chóng đứng dậy, cũng đuổi theo hướng một người, một búp bê, một chú hề vừa rời đi.

Andy chạy thục mạng trong mê cung, kết cấu của cái mê cung này rất rộng lớn, cậu bé chạy qua một lối đi hình trụ trơn nhẵn, ngã mấy lần, bị Chucky đuổi kịp.

"Andy," Chucky giận dữ hét lên, "Mày dám vứt bỏ tao hả? Quả thật là một hành động không thể tha thứ, bế tao lên nhanh, đưa tao về nhà.”

“Tôi không muốn!” Lúc này cậu bé cũng hơi tức giận, chân đá vào ngực Chucky: “Anh luôn chửi bới người khác, tôi không muốn anh nữa.”

Chucky bị Andy đá, tức giận đến mức phát điên, nó hét lên: "Vừa rồi tao còn bảo vệ mày khỏi tên hề kia đó, giờ mày lại dám đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình hả?”

Quả nhiên Andy bắt đầu do dự, Chucky nhân cơ hội bám lấy cánh tay Andy: "Mau ra khỏi đây, lão đầu trọc kia còn ở phía sau."

Andy không còn cách nào khác, chỉ đành kéo Chucky bò về phía trước, bò qua đường hầm là đến mê cung gương.

Andy ôm Chucky đi được một lúc, Chucky đang trừng mắt nhìn quả bóng hình thỏ trong tay cậu bé. Chucky nhìn đi nhìn lại, rồi tỏ vẻ không hài lòng đâm thủng quả bóng: “Tay nghề của lão đầu trọc đó cũng chẳng ra gì, thế mà mày còn ôm theo thứ xấu xí này theo.”

Andy mím môi, lười tranh cãi với nó.

Cậu bé đi loạn hai vòng, xung quanh toàn là gương sáng bóng, Andy không tìm được lối ra. Đúng lúc cậu bé đang muốn quay lại con đường cũ thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng chú hề xuất hiện trong gương trước mặt.

Chú hề trong gương nở nụ cười hung ác, hắn đập mạnh cái đầu phủ đầy sơn trắng vào gương, trên gương dần dần xuất hiện những vết nứt.

Ông ta liên tục thốt ra những lời gay gắt: "Bé Andy, cháu chọc chú tức giận rồi đó....trẻ con không ngoan sẽ bị ă/n th/ịt. Chú sẽ nh/ai n/át x/ương của cháu, th/ịt của cháu, m/ắt của cháu và l/ưỡi... và búp bê của cháu.”

Andy vô thức lùi lại vài bước, nhưng Chucky không chịu nổi.

Dù sao đi nữa, nó hiện đang ở trong cơ thể của một con búp bê và không thể chếc một cách dễ dàng được. Vốn là một con người nên Chucky không chịu nổi sự uy hiếp ấy, lúc này nó đang rất tức giận, nó nhe răng giương vuốt nhảy ra khỏi vòng tay Andy, lao vào tấm gương, lớn tiếng giễu cợt: "Nhìn cái trán trọc lốc của mày đi. Mày muốn thêm thêm vài vết m/áu để trang trí thì sao không bảo tao tới giúp?”

Vài mảnh gương vỡ rơi xuống, Chucky nhặt một mảnh lên, c/ứa mạnh vào phần đầu lộ ra từ trong gương, vừa cào loạn vừa mắng chửi: “ Đồ c/ẩu t/ạp ch/ủng nhà mày, mùi thùng rác dưới gầm cầu còn sạch sẽ hơn mùi trên người mày, còn dám ăn tao, mày cho rằng mày đang nói chuyện với ai...."

Khuôn mặt của chú hề dần dần méo mó, sắc mặt đa dạng như một bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc. Ông ta giận dữ đưa tay ra tóm lấy Chucky. Nhưng chú hề không có nguồn sức mạnh từ sự sợ hãi chỉ là một người khỏe mạnh bình thường. Chucky cũng rất tức giận, nó vừa lải nhải chửi bới vừa đánh nhau với chú hề.

Đôi khi chửi một lần cũng không thỏa mãn mà phải chửi lại bằng tiếng lóng địa phương.

Một chú hề và một con búp bê đánh nhau bên cạnh tấm gương. Andy ngơ ngác nhìn một lúc, đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ phía sau tóm lấy cậu bé kéo đi.

Andy quay lại và nhìn thấy một chị gái tóc vàng xinh đẹp.

Chị gái tóc vàng chỉ cho cậu bé một con đường bên ngoài, Andy gật đầu và chạy ra ngoài không chút do dự.

Cậu bé chạy ra khỏi mê cung, mới đi được một đoạn thì đã nhìn thấy mẹ mình là Karen.

Người phụ nữ vẫn đang mặc bộ đồng phục công sở, lo lắng tìm kiếm bóng dáng con trai mình trong đám đông. Khi nhìn thấy Andy nhỏ bé, cô ấy vui mừng chạy đến, ôm lấy bé kiểm tra từ trên xuống dưới: “Andy, con có sao không? Con có bị thương không..?”

Andy kỳ quái nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Karen kích động xua tay, hỏi câu không đầu không đuôi: "Con để con búp bê Chucky đó ở đâu rồi? Nó còn ở cùng con không?”

Sau khi tan làm, Karen trở về nhà, khi đang quét dọn phòng thì vô tình phát hiện ra——

Pin trong hộp đồ chơi búp bê vẫn còn bên trong.

Nếu không có nắp pin, vậy sao con búp bê kia lại nói được?

Trong lúc đang kinh ngạc, cô ấy chợt nhớ tới những lời mà cô gái gặp hôm qua đã nói - cô ấy nói trong con búp bê có linh hồn của một kẻ s/át nh/ân.

Karen hoảng loạn lo lắng chạy ra ngoài tìm kiếm đứa con đã mang búp bê đến lễ hội của mình.

Bây giờ thấy Andy không sao, cô ấy vui mừng òa khóc, ôm Andy vừa khóc vừa nói: “Mẹ sẽ không bao giờ xem nhẹ lời con nói nữa…”

“Mẹ, không sao đâu,” Bé Andy xua tay: “Con đã giao Chucky cho một chú hề rồi. Hiện tại nó đang ở trong mê cung gương cùng với chú hề.”

Mặc dù ông chú kì lạ đó và Chucky có vẻ không ưa nhau cho lắm, giờ họ vẫn đánh nhau trong mê cung gương.

Karen lau nước mắt, vẫn còn kinh hãi ôm Andy đứng dậy, cô ấy nhìn thấy một người đeo mặt nạ hề đứng cạnh mê cung gương, cảm thấy bóng dáng đó trông hơi quen, nhưng người đeo chiếc mặt nạ hề đó chỉ đứng nhìn từ xa, rồi quay người rời đi, biến mất trong đám đông.

Khi màn đêm buông xuống, Karen kéo Andy đi, định đưa con trai về nhà.

Sydel rời khỏi mê cung, đi thẳng ra khỏi quảng trường, mới tháo mặt nạ xuống, ném vào thùng rác gần đó.

Sau khi dẫn Andy ra khỏi mê cung, cô lại nhìn thoáng qua bên trong mê cung gương, hình bóng chú hề biến mất trong không khí, chỉ còn lại Chucky nằm giữa những mảnh gương vỡ.

Tiếng gương vỡ rất lớn, một nhân viên đã thổi còi báo động đi vào để kiểm tra tình hình. Khi Sydel quay lại mê cung gương, chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé mặc áo len xanh đỏ biến mất ở ngã rẽ.

Tối nay cô không gặp phải chú hề, cũng không bắt được Chucky.

Sydel không vội.

Cô nhìn chiếc mặt nạ trong thùng rác một lúc rồi quay người rời đi.

Sau khi trở về biệt thự, Sydel vừa mở cửa thì nhìn thấy Belch đang nằm trên ghế sofa. Trên Tv đang chiếu phim hoạt hình công chúa Disney. Mọi ngóc ngách trong biệt thự đều sáng trưng.

Belch cố nén cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng đợi được bà chị mình về, nước mắt rưng rưng: "Chị, chị cuối cùng cũng về rồi!!"

Sau đó, Sydel nghe Belch kể những gì cậu đã trải qua ngày hôm nay.

Belch nói xong vẫn có chút bất an. Cậu sợ Sydel sẽ nghi ngờ mình, dù sao cậu đã có tiền án, mà Sydel cũng không tận mắt nhìn thấy con quái vật hôm qua và hôm nay.

Nhưng Sydel chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.

"Tôi biết địa điểm mà cậu nói tới rồi..." Cô nói, "Ngày mai có thể tôi sẽ đến đó xem qua.”

Belch nhận được sự xác nhận và an ủi, vui vẻ quấn người trong chăn trở về phòng.

Sydel tiện tay giúp cậu tắt TV, cũng trở về phòng ngủ của mình.

Cho đến nửa đêm.

Cửa sổ hé mở một khe nhỏ, một bàn tay nhỏ nhắn thò vào.

Chucky lặng lẽ duỗi chân, khó khăn lắm mới leo được vào phòng. Đột nhiên, một chiếc ly rơi xuống trước mặt nó, sau đó là một đống dây gai ‘vù’ một tiếng thắt chặt trên chân nó.

"Bắt được mày rồi."

Một giọng nói vui vẻ vang lên.