Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 71




"Tất nhiên là cậu phải đi cùng tôi."

Sydel nói như thể đó là điều đương nhiên, cô liếc nhìn Belch, kỳ quái hỏi: "Lẽ nào cậu định để một mình tôi lái xe sáu tiếng hả?"

Belch: "..."

Cậu chỉ dám lẩm bẩm đáp lại, chạy đi liên lạc với tiệm sửa ô tô rồi lái chiếc ô tô ra khỏi gara.

Cô gái tóc vàng xách vali đứng ở ngã tư.

Sau khi cơn bão quét qua, số cây cối bị gãy đổ nhiều không đếm xuể. Nhìn từ xa mọi thứ là một đống hỗn độn.

Sau cơn bão, trời lại nắng.

Vị trí ở trung tâm thị trấn tương đối an toàn, từ đường núi nhìn xuống có thể thấy những ngôi nhà ven bìa rừng và dấu vết cây cối bị phá hoại.

Belch lái xe đến ngã tư, nhìn thấy Sydel bước ra khỏi siêu thị với một túi đồ lớn.

Cô cất đồ vào cốp xe, vu vơ hỏi Belch: "Không nguy hiểm chứ?"

Belch thề: "Chị đừng lo, xe luôn được kiểm tra bảo dưỡng định kỳ hàng năm, đảm bảo không có vấn đề gì.”

Sydel gật đầu, không nói thêm gì nữa, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.

Belch cũng ngồi vào. Cậu vừa khởi động xe vừa bật radio.

"Dự báo thời tiết hôm nay ở thị trấn Derry: nhiệt độ: 17c; độ ẩm: 60%; ít mây; trời nắng; gió nhẹ..."

"Sáng sớm nay sẽ mưa lớn nhưng ban ngày trời quang đãng."

Chiếc xe chạy êm ru đưa hai người rời khỏi thị trấn.

Tuy nhiên, như chúng ta đều biết, dự báo thời tiết ở đâu cũng không chính xác lắm.

Sau khi lái xe được khoảng ba tiếng, một cơn mưa dữ dội ập đến.

Mây đen ùn ùn kéo tới, phút chốc bầu trời tối sầm lại như sắp sập.

Những hạt mưa lớn to như hạt đậu nhịp nhàng đập vào cửa sổ, trên con đường bằng phẳng, nước mưa chưa kịp thoát chảy ồ ạt. Belch giảm tốc độ, thấy cô gái tóc vàng bên cạnh chỉ mặc chiếc váy dài không tay màu be đang ôm tay lẩm bẩm phàn nàn vài câu.

"Thời tiết ở chỗ các cậu thật kì lạ."

Sydel bị lạnh sắp không chịu nổi. Cô vươn người với chiếc ba lô căng phồng ở ghế sau, đôi tay run rẩy lấy ra một chiếc chăn quấn bằng lông mịn rồi quấn mình thành một quả bóng lông.

Sau đó cô tiếp tục co ro trên ghế phụ, nhìn con đường âm u trước mặt, vì quá nhàm chán nên đành lan man nói chuyện với cậu em bên cạnh.

"Tôi có thể khiếu nại nhân viên dự báo thời tiết ở trấn Derry của các cậu không? Nếu không phải vì dự báo thời tiết hôm nay trời nắng, tôi đã không chọn rời đi vào hôm nay."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt phản chiếu màn mưa tầm tã.

Sydel nhắm mắt, giấu đi nỗi lo lắng trong đôi mắt xanh.

Gió lốc lớn có thể sẽ không quét qua đây, nhưng mưa bão... thì chưa chắc.

Không ai biết khi nào cơn mưa này sẽ tạnh và liệu “sự kiện lớn” như đêm qua có diễn ra hay không.

Belch liếc nhìn Sydel. Cô gái tóc vàng đang cuộn tròn trong chiếc chăn quấn mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Bởi vì được ủ ấm, lông mi của cô gái khẽ run, có vẻ đang phải chống chọi với cơn buồn ngủ.

Cậu cảm thấy hình như Sydel đã trở thành một con người khác kể từ khi cô tiêu diệt được tên hề và chuẩn bị rời đi vào đêm qua——

Dù cô vẫn kiêu căng độc đoán nhưng cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Belch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị, nếu chị buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc trước đi."

Dù sao, quãng đường từ đây tới sân bay cũng chỉ còn hơn hai tiếng đồng hồ.

Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Sydel đột nhiên cảnh giác, cô đề phòng liếc nhìn Belch: "Không."

Chỉ còn cách một chút nữa thôi, bây giờ Sydel chỉ muốn để mắt đến Belch, đảm bảo cậu không phạm sai lầm nào, để cô về nhà càng sớm càng tốt.

Chiếc xe đã lái thêm được một quãng đường nữa.

Mưa xối xả trút xuống và có xu hướng ngày càng dồn dập.

Bầu trời càng lúc càng tối, rõ ràng đã là giữa trưa, nhưng xung quanh lại tối như nửa đêm, vươn tay ra không nhìn thấy gì, chỉ có hai chiếc đèn xe nhấp nháy trong bóng tối.

Rõ ràng đây là quốc lộ, nhưng ven đường chỉ có cỏ dại mọc um tùm, trên đường không có phương tiện hay bóng người nào khác, bầu không khí càng ngày càng bí bách.

Trong xe không có ai nói chuyện, tiếng mưa rơi xối xả vang lên bên tai, Belch chỉ cảm thấy vô cùng buồn tẻ.

Mặc dù lái xe theo hệ thống định vị nhưng giờ cậu lại cảm thấy như thể mình đang lái xe tới...một nơi không xác định nào đó.

Belch bị dọa vì suy nghĩ của chính mình, cậu bất an mím môi, thầm cầu nguyện trong lòng đừng xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, theo Định luật Murphy, tình huống xấu nhất luôn xảy đến một cách bất ngờ.

Sydel hơi đói, cô quay lại lấy một ít đồ ăn trong ba lô ở ghế sau, lấy ra một chiếc bánh sandwich cho mình, nhưng khi cô vừa quay người thì chiếc xe đột ngột dừng lại.

Cô nhìn chiếc bánh sandwich gà trong tay và nhớ ra mình không mang theo nhiều đồ ăn nhanh nên miễn cưỡng đưa cho Belch một miếng bánh quy.

Belch cũng không để ý.

Cậu cau mày, bất an xem bản đồ định vị, một lát sau, Belch nói: "Chị, tạm thời chúng ta không thể đi qua phía trước."

Cậu chỉ vào bản đồ, phía trước 5km xuất hiện một dấu đỏ.

“Thông tin cảnh báo cho thấy do mưa bão nên đã xảy ra sạt lở đất đá tích tụ bên cạnh đại lộ xx, chặn mất lối ra. Chúng ta không còn cách nào để rời khỏi quốc lộ này”.

Sydel: "..."

Vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, tâm trạng không tốt liếc nhìn bản đồ: “Có nói bao lâu có thể đi không?”

"Tin từ trung tâm thành phố cho biết đang khẩn cấp triệu tập công nhân dọn đường, nhưng không cho biết thời gian thông đường cụ thể, dù sao mưa to như vậy, bây giờ sửa đường cũng không an toàn..."

Belch lại nhìn bản đồ, ngập ngừng nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có ba lựa chọn."

Sydel: "Nói."

Cô vừa đáp vừa mở túi bánh sandwich và cắn một miếng.

Mặc dù tình hình hiện tại có vẻ không ổn nhưng vẫn cần phải ăn trưa.

Sydel không muốn để bụng đói khi phải đối phó với những trường hợp khẩn cấp.

Belch chỉ vào bản đồ: "Bên cạnh chúng ta có danh lam thắng cảnh hồ Crystal. Em vừa xem trong hướng dẫn du lịch về hồ Crystal. Có một số địa điểm có địa hình cao nên sẽ không bị mưa ngập. Chúng ta có thể đến đó dựng trại qua đêm trước.”

Sydel: "...Cách này không được."

Cô xua tay, ra hiệu cho Belch đề xuất giải pháp tiếp theo.

Belch gãi đầu khó xử: "Đây là cách tốt nhất. Cốp xe có lều, chúng ta hoàn toàn có thể đợi."

Cô gái tóc vàng nhai bánh sandwich với vẻ mặt vô cảm: “Tuần trước trước trước nữa, ở hồ Crystal mới có mười mấy người chếc.”

Mặc dù trong báo cáo dùng từ "mất tích", nhưng những người biến mất ở hồ Crystal vẫn chưa được tìm thấy.

Tuy nhiên, cảnh sát khu vực này và du khách vẫn tin chắc rằng những người đó chỉ vô tình biến mất mà thôi.

Belch: "..."

Cậu nhỏ giọng đáp: "Vậy thì cách này không được rồi."

Cậu duỗi ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ: "Cách thứ hai, chúng ta còn có thể đi đường vòng. Nếu đi qua khu vực này, chúng ta hoàn toàn có thể vòng qua con đường bị chặn kia."

Sydel khó hiểu nhìn khu vực cậu lướt qua: "Khu vực này không phải là... không có bản đồ trên GPS hay sao?”

Nói cách khác, đây là nơi mà đến cả GPS cũng không thể cung cấp cho cảnh sát vị trí chính xác của bạn ngay cả khi bạn báo cảnh sát.

Belch: "Đúng vậy, đây hẳn là một khu rừng, nhưng chắc có thể lái xe vào đó..."

Sydel lắc đầu: "Cách này cũng không được."

"Ngay cả GPS cũng không có thông tin, làm sao cậu biết trong đó có ẩn giấu thứ gì hay không?"

Belch: "...Được rồi."

Thiếu niên chán nản cúi đầu, "Cách thứ ba... Chúng ta chỉ có thể đợi ở trong xe thôi."

Sydel: "..."

Cô giơ chiếc đèn pin nhỏ lên chiếu ra ngoài cửa sổ. Một chùm ánh sáng trắng chiếu vào khu vực tối tăm không xác định, cây cối ướt đẫm rủ xuống bên đường, cỏ mọc um tùm. Bên đường có dựng một tấm biển gỗ cũ nát, trên đó có mấy chữ viết bằng sơn trắng đã bị phai không nhìn rõ được.

Cô soi một vòng xung quanh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, dòng nước đã ngập đến nửa lốp ô tô.

Nhìn ra ngoài từ cửa sổ phía sau, cô không thấy rõ đoạn cuối con đường chỉ thấy bóng tối vô tận.

Sydel cất đèn pin đi, “Bây giờ chúng ta có thể quay lại đường cũ được không?”

Belch do dự một lúc rồi nhỏ giọng đáp: “Chắc là không."

Cậu chỉ vào vạch đỏ trên con đường phía sau trong bản đồ: “Phía sau chúng ta cũng bị bùn đất chặn đường rồi.”

"Nhưng con đường phía sau cũng không quan trọng lắm, chính quyền thành phố chắc sẽ không xử lý sớm đâu, nhất định sẽ sửa chữa con đường phía trước trước."

Sydel: "..."

Tốt lắm, bị chặn hết cả đường sống rồi?

Cô xoa trán, trầm giọng nói: "Đừng dừng xe ở đây?"

Không ai biết khi nào mưa sẽ tạnh, và liệu mưa có càng ngày càng to hay không, thậm chí... cơn bão có thể biến chiếc xe này thành đống phế liệu cũng nên.

Sydel suy đi tính lại: "Cứ tiếp tục lái xe về phía trước đi."

Belch do dự: "Tiếp tục đi về phía trước ạ?”

Cậu do dự nói: "Chị, hay là em xuống xem xung quanh thế nào?”

Belch cầm ô mở cửa xe, Sydel suy nghĩ một lúc cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò một câu.

“Đừng đi về hướng hồ Crystal, cũng đừng đi quá xa, chỉ loanh quanh trong tầm mắt của tôi thôi.”

Belch quay người ra hiệu đã rõ, tiến về phía trước hai bước trong dòng nước ngập đến bắp chân, đi sang bên trái là khu cắm trại hồ Crystal, cậu suy nghĩ một lúc rồi vòng qua đầu xe đi về phía bên phải.

Bên phải là nơi dựng tấm biển gỗ, Belch cố gắng nhìn kỹ, vẫn không rõ trên đó viết gì.

Phía sau tấm biển gỗ, con đường bị rừng cây che khuất không quá dốc.

Belch thử bước thêm vài bước thì trượt chân ngã xuống đất.

Cậu cố chịu đau đứng dậy, ánh đèn pin chiếu về phía trước, Belch nhìn xuống rồi đột nhiên đơ ra..

Bên dưới con dốc, trong thung lũng, trước mặt cậu xuất hiện một cái hố khổng lồ đầy x/ác chếc.

Những x/ác chếv vứt ở đây không phải là x/ác người mà là x/ác động vật.

Sau khi những con vật này bị giếc và m/ổ x/ẻ, phần thịt đẫm m/áu lộ ra dưới ánh sáng của đèn pin, ruồi muỗi bay vù vù xung quanh, còn có ấu trùng bám dày đặc trên những cái x/ác, nước mưa cũng không rửa trôi được chúng.

Belch bàng hoàng tại chỗ, bắt đầu nôn ói.

Cậu đang nôn mửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng ô tô ầm ầm đi đến.

Hai luồng ánh sáng chói mắt của đèn ô tô chiếu tới từ cách đó không xa, một chiếc xe tải cũ nát đang đi về phía trước trong cơn mưa lớn, trên đèn xe vẫn còn dính vết m/áu.

Belch chưa kịp cất đèn pin đi, một người đàn ông mặc quần áo rách rưới đã mở cửa xe bước ra ngoài, ông ta mở cửa thùng xe lôi ra một con người rồi ném vào cái hố chứa x/ác động vật như vứt rác.

Belch trợn mắt kinh hãi, vô thức muốn tắt đèn pin, nhưng nút công tắc hơi trơn do dính nước mưa.

Cậu không những không tắt được, mà còn bị run tay đánh rơi đèn pin xuống đất, lăn theo cái dốc rơi xuống cái hố x/ác đó.

Người đàn ông trong hố x/ác bên dưới cầm đèn pin lên nhìn về phía Belch. Trên bộ quần áo ướt sũng của ông ta vẫn còn vết m/áu khô.

Belch: "!"

Toi rồi, bị phát hiện rồi.