Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 90




Sydel không quá ngạc nhiên.

Sau khi Charlie nói đến "bọn buôn người", cô đã đoán được một chút, Sydel đã từng tiếp xúc gần với cô gái đó, nhìn thoáng qua là biết sự sợ hãi của cô ấy không phải vì bị bán. Chắc là một người vô tội tình cờ ngang qua khách sạn, rồi bị gia đình Leatherface làm hại.

Quả nhiên, Charlie hít một hơi nói: “Đúng thật là tôi không thể đến gặp bọn buôn người nên đương nhiên cũng không đón được người thay thế.”

“Nhưng trên đường quay lại, chúng tôi gặp một cô gái. Tình trạng của cô ấy lúc đó khá thê thảm, quần áo rách rưới còn dính đầy m/áu, đang một mình bước đi dưới trời mưa to. Tôi thấy cô ấy không có bạn đồng hành, tinh thần hoảng loạn, bèn xuống xe, hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, cô ấy nhờ tôi giúp đỡ và liên tục lặp đi lặp lại "Có một con q/ủy ở đó"... Tôi thấy cô ấy có chiều cao tương đương với Penelope, chỉ là màu tóc không giống, nếu tôi về mua thuốc nhuộm tóc, thì cũng có thể ăn mặc cho cô ấy trông gần giống Penelope.

“Vì vậy, tôi đưa cô ấy lên ô tô, cô ấy lên xe và nhắc lại với tôi ‘có một con q/ủy ở đó’, bảo tôi không được đến gần khách sạn ấy, nhưng trước khi cô ấy kịp nói xong thì tôi và Penelope đã đánh ngất cô ấy, dùng các dụng cụ đã chuẩn bị từ trước, trói cô ấy lại rồi để vào cốp xe.

“Không ngờ, xe chạy không bao lâu, chúng tôi được biết con đường phía trước cũng bị chặn.”

Sau khi được cô gái lạ mặt nhắc nhở, ngay từ đầu Charlie và Penelope đã biết rằng trong khách sạn có nguy hiểm.

Vì vậy, ban đầu họ đợi ở ngã tư nơi bùn đá chất đống. Nhưng sau một thời gian dài, đường vẫn chưa được thông, gần đó lại có nguy cơ bị sụt lún do mưa lớn.

Charlie và Penelope không còn cách nào khác đành phải quay lại. Họ đưa cô gái bất tỉnh trong cốp xe quay lại đường cũ, cuối cùng quyết định tạm nghỉ ngơi tại khách sạn.

Đợi sau khi đường thông, họ sẽ rời đi ngay lập tức.

Khi ở trong khách sạn, Charlie thể hiện tính cách kiêu ngạo và cáu kỉnh của một công tử nhà giàu, nhằm khiến những người khác buông lỏng cảnh giác với hai người, để họ tiện đứng bên quan sát mọi việc rồi sẽ rời khỏi khách sạn một cách an toàn.

Anh ta không muốn liều lĩnh, mọi thứ chỉ là ngụy trang để che giấu bộ mặt thật của anh ta.

Cho đến bây giờ, trong tình huống này, Charlie không còn đường lui nên đành nghiến răng nói hết mọi chuyện với cô gái trước mặt.

"Những gì có thể nói tôi đã nói hết rồi. "

Charlie cười khổ, “Tôi thực sự không tin vào truyền thống trong gia đình. Tôi cho rằng thứ ấy chỉ là… chuyện vớ vẩn. Mặc dù tôi có tham gia, nhưng sau khi Penelope rút được tấm thẻ tử thần, tôi chỉ muốn để cô ấy thoát khỏi vụ thảm sát trước, dùng một người không liên quan gì đến cô ấy để để lừa gia đình. Sau đó, khi nghi lễ hiến tế kết thúc, tôi sẽ nói với người nhà rằng truyền thống lố bịch này đều là giả..."

"Bây giờ, tôi không thể thuyết phục được họ." Charlie thở dài: "Cho nên, tôi mới định dùng sự thật để khiến họ tin."

"Ngay cả khi "thỏa thuận với ngài Le bel’ bị phá vỡ thì cũng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra."

"Cái gọi là thỏa thuận với ma q/ủy là dối trá, và ngài Le bel cũng là giả... Họ hoàn toàn không cần phải bám vào một tin đồn hão huyền, cho dù đó là quy tắc gia đình do ông cố của tôi để lại, nhưng thời thế đã thay đổi, và mọi người đều biết rằng ma q/ủy không tồn tại, không cần thiết phải hy sinh mạng sống của những thành viên mới. ”.

Belch hiểu ý gật đầu, không nhịn được lên tiếng: "Đúng vậy, thế mà mà gia tộc của anh cũng có thể tin tình tiết ảo ma của loại tiểu thuyết ba xu lỗi thời ấy. Thật không thể tưởng tượng được."

Charlie tiếp tục giải thích: "Trước đây tôi đã nghĩ đến việc ra tay với hai người - đặc biệt là Sydel."

Anh ta nói: “Lúc đó ở khách sạn, tôi muốn mang cô gái đó trở lại xe, không ai ngăn cản, chỉ có cô…”

Chỉ có Sydel đứng ra, chặn ở cửa cản trở anh ta.

“Tôi biết,” Charlie thì thầm: “Chắc chắn cô sẽ không để tôi đưa cô gái đó trở lại xe như ý muốn. Có lẽ - cô cũng phát hiện, cô gái đó đã bị tôi trói nhét vào xe, nên cô mới ra mặt ngăn cản tôi.”

Suy nghĩ của Sydel lơ đãng khi cô nghe những lời của Charlie. Quả thật cô đã phát hiện ra, nhìn thoáng là biết cô gái đó là một người đáng thương bị bọn sát nhân trong gia đình Leatherface bức điên, và cô cũng biết sau khi cô ấy lấy được vũ /khí trong cốp xe của Charlie, việc đầu tiên cô ấy làm không phải là bỏ chạy mà là quay trở lại khách sạn nơi cô ấy bảo là "có q/ủy ở đó", bí mật giếc chếc một số người trong khách sạn.

Cô ấy gần như phát điên vì mọi việc đã xảy ra.

Nhưng trước đó, cô ấy chỉ là một người qua đường vô tội. Cho dù cô ấy bị thi /thể nữ vô danh mê hoặc tâm trí và làm Sydel bị thương, Sydel cũng chẳng có ý định ghi thù.

“Tôi biết chắc chắn cô sẽ không để tôi mang cô gái đó đi như ý muốn,” Charlie cay đắng nói: “Cho nên, khi chỉ có ba chúng ta vào thị trấn bỏ hoang này, tôi đã nghĩ…”

"Nếu cô đã nhất định trở thành chướng ngại vật của tôi, không bằng, loại bỏ cô ngay tại đây. Cô chếc, thì sẽ không ai ngăn cản tôi. Tôi có thể đưa cả cô và cô gái đó đi, thi /thể nào phù hợp thì dùng——"

"Tôi phải cứu Penelope, và vì điều này, hy sinh tất cả những thứ khác cũng không thành vấn đề."

"Anh..." Belch nghe càng tức giận, không khỏi tiến lên chửi mắng: "Anh bị điên hả? Anh sẵn sàng hy sinh tất cả vì chị ta, vậy tại sao anh không chếc vì chị ta mà lại khiến người vô tội phải chếc?”

Sắc mặt Charlie ảm đạm, "Tôi vẫn muốn sống với Penelope... hơn nữa tôi chếc cũng vô ích..."

Belch còn muốn mắng hai từ cặn bã.

Sydel đột nhiên hỏi: "Viên cảnh sát đó còn sống không?"

Charlie sững sờ một lúc, "Tôi, tôi không biết..."

Belch cũng sửng sốt, chợt nghe Sydel bình tĩnh ra lệnh: "Lục tìm điện thoại của anh ta."

Belch không hiểu tại sao chủ đề của hai người này lại đột nhiên chuyển sang cảnh sát John. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn bước tới và tìm thấy điện thoại trên người Charlie đang bất động với một mũi tên dí vào đầu.

Sydel ra hiệu: “Mở.”

Nói với Charlie.

Đôi mắt Charlie chớp chớp, cuối cùng vẫn phải mở khóa điện thoại. Belch quay lại bên cạnh Sydel và đưa điện thoại cho cô.

Sydel không cầm mà chỉ lơ đãng liếc nhìn qua, quả nhiên cô nhìn thấy tin nhắn Charlie gửi cho Penelope cách đây mười phút.

Nếu Charlie đã cho rằng cô là chướng ngại vật và muốn giếc cô thì không có lý do gì anh ta lại tha cho viên cảnh sát kia.

Bằng không, chỉ cần viên cảnh sát báo cáo lại vụ việc, sau một thời gian điều tra, việc anh ta làm sẽ có nguy cơ bị bại lộ rất lớn.

Sau khi vào thị trấn, Charlie đã bí mật nói với Penelope.

"Xử lý John đi."

Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng mình lại không thể đối phó được với Sydel. Mặc dù anh ta có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và thậm chí còn chuẩn bị nhiều chiều trò và thủ đoạn q/ủy quyệt khác nhau để cố gắng dụ cô mắc bẫy, nhưng kết quả vẫn… rất dễ nhìn thấy lúc này đây.

Sydel không nói gì, cô trầm ngâm nhìn Charlie một lúc. Đối với Charlie và Belch, cái gọi là "thỏa thuận với ngài Le bel" chỉ là một truyền thống phong kiến lố bịch buồn cười.

Nhưng Sydel biết rằng ma q/ủy có thể thực sự tồn tại.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nghiêng người kề sát má Charlie.

Cô gái với khuôn mặt tái nhợt nhếch khóe miệng, chớp hàng mi dài, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không giếc ai cả.”

Hơi thở lạnh lẽo sượt qua sườn mặt người đàn ông.

Charlie rùng mình một cái, nghe thấy Sydel tiếp tục nhỏ giọng tựa như đang thì thầm "thương lượng" với anh ta: “Đúng là tôi sẽ không để anh mang người sống ấy đi, nhưng -"

"Anh có thể sử dụng một thi /thể khác."

Charlie bàng hoàng, ngay sau đó, anh ta chợt nhớ ra một thứ, lặng lẽ nuốt nước bọt.

"Ý cô là-"

Thi /thể nữ không rõ danh tính ấy.

"Tất nhiên rồi. Tôi không phải là kẻ chuyên phá hoại đám cưới của người khác."

Cô gái tóc vàng ra vẻ thích thú. Cô cười khúc khích, tiếng cười nghe rất thân thiện, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy tiếng cười ấy chẳng mang theo chút cảm xúc nào cả.

"Nhưng trước tiên, anh phải chứng minh rằng mình không nói dối."

Cô vỗ nhẹ vào mặt Charlie như tiện tay vỗ về một con chó cưng, sau đó nắm lấy cổ áo của anh ta, thản nhiên nói: "Đã đến lúc phải đi rồi."

Quay trở lại nơi Colm đậu xe.

Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh chỉ mới thò đầu ra đã nhìn thấy người cách đó hai ba mét.

Chồng mới cưới của cô ta bị ép quỳ xuống đất, nửa người nhuốm m/áu đỏ, nước mưa hòa với nước sáp đục đục cuốn vào nhau chảy xuống, theo con đường bùn đất lầy lội chảy về hướng cô ta.

Penelope: "..."

Cô ta nhìn thấy một tay Sydel ấn lên vai Charlie, tay kia xoay một mũi tên vài vòng, nở một nụ cười dịu dàng với cô ta.

“Chị Penelope,” Sydel liếc nhìn viên cảnh sát nằm bên cạnh thùng xe tải, không biết anh ta còn sống hay đã chếc, lặng lẽ thở dài, “Người chồng này của chị không biết thân biết phận cho lắm.”

“Chị có muốn thay anh ta giải thích một chút không?”

Penelope cắn môi, cau mày, im lặng nhìn Charlie, như thể cô ta đang vật lộn với điều gì đó.

“Đương nhiên,” Sydel nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng chân thành bằng đôi mắt xanh ngọt ngào, cô cười híp mắt nói: “Nếu chị—”

"Nếu chị mới phát hiện anh ta là một kẻ biến thái, bắt đầu từ bây giờ, rời khỏi Charlie, ở bên cạnh tôi..."

“Thì chị không cần giải thích nữa, tôi vẫn có thể tin tưởng chị——”

Charlie: "...?"

Tại sao điều này lại khác với kịch bản anh ta tưởng tượng? Ép cung anh ta thì thôi đi, tại sao còn quyến rũ vợ anh ta nữa?

Trong lòng anh ta vừa cảm thấy bất ngờ vừa tức giận, nhưng đó không phải điều khiến anh tức giận nhất, điều quan trọng nhất là sau khi Sydel mỉm cười nói câu ấy, Charlie có thể nhìn rõ ràng qua cơn mưa lớn...

Penelope nhìn mình, rồi nhìn cô gái bên cạnh anh ta.

Dường như có một sự do dự ngắn ngủi.

Charlie: "..."

Vài giây sau, Penelope nhìn Charlie với nửa người bị m/áu nhuộm đỏ, rồi lại nhìn Sydel, khẽ thở dài.

"Mặc dù chị rất thích em, Sydel thân mến——"

"Nhưng rất xin lỗi, chị đã kết hôn rồi. Chị không thể làm việc có lỗi với gia đình mình được."

Giọng điệu mang vài phần tiếc nuối.

Charlie: “...” Anh ta không còn gì để nói.

Sydel cũng tỏ ra vô cùng tiếc nuối thở dài, dịu dàng lên tiếng: “Được thôi. Vậy chị có gì muốn nói không?”

Belch thức thời giơ vũ /khí trên tay chĩa vào Penelope.

Penelope liếc nhìn cái nỏ trong thùng xe, không cầm lấy chỉ giơ hai bàn tay trống không lên, ra hiệu mình không có ý tấn công.

Cô ta kể lại một lần nữa câu chuyện mà Charlie đã kể, nhưng mất vài phút, Sydel mới tỏ vẻ công nhận gật đầu.

Ngay giây sau, mũi tên trong tay cô đột nhiên lại đâm vào người Charlie, m/áu phun ra.

“Câu chuyện của chị và chồng chị rất đặc sắc.”

Ánh mắt cô gái sắc lạnh, như thật lòng mà lại có vẻ chiếu lệ ‘khen’ một câu, “Nhưng...”

“Tôi đã nói với chồng chị rồi, đừng nói dối tôi, nếu không...”

“Chị nói dối một từ, trên người anh ta sẽ thêm một cái lỗ.”