Bí Mật Cá Vàng - Xuân Nhiệt

Chương 13




Tinh Hoà lại trở về trên biển, bị sóng biển trôi dập dìu đẩy về phía trước.
Edior: bevitlangthang
Từ lần trước khi làm đau Tinh Hòa, mấy ngày nay bọn họ cũng không tiếp tục làm tình nữa.
Thời gian của lớp 11 ở học kỳ 1 tương đối gấp gáp, các giáo viên ai cũng muốn bắt kịp tiến độ, bài tập nhiều đến mức làm hoài không hết, bài kiểm tra cũng không hề ít đi chút nào, bất tri bất giác liền đến giữa tháng 11, cây cối ngoài cửa sổ không hề xanh tươi nữa, từng cơn gió xào xạc thổi qua, lá vàng rơi rụng lả tả nhìn cực kỳ thê thảm.
Tinh Hòa đột nhiên không nhịn được mà hắt xì một tiếng, cậu nhanh chóng lấy khăn giấy bịt mũi lại. Nhiệt độ hai ngày bắt đầu lạnh xuống, cậu quên mất phải mặc thêm quần áo, nên cảm thấy hơi lạnh, triệu chứng nghẹt mũi nghiêm trọng.
Du Hoài Hà ở một bên liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy giúp cậu đóng cửa sổ lại, gió không thổi vào nữa, mặc dù đã tốt hơn, nhưng không khí vẫn lạnh buốt. Thời tiết này, người trong phòng học cũng nhiều, đang trong giờ giải lao nên không ngừng vang lên tiếng cãi lộn ồn ào, đầu Tinh Hòa đầu có chút nóng, tuần này tới phiên cậu trực nhật, trùng hợp hôm nay là ngày cuối cùng, cậu lau bảng đen xong liền trở về chỗ ngồi nằm bò xuống bàn.
Trong khi đó Du Hoài Hà đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về, thì đụng phải Tần Duyệt Duyệt trên hành lang, cô ấy cũng không ngại thời tiết lạnh lẽo này, trên người mặc một chiếc áo lông rất mỏng, váy ngắn cùng vớ dài qua đầu gối.
Tần Duyệt Duyệt đưa trà sữa trong tay đến trước mặt Du Hoài Hà, trên mặt không nhịn được có chút thẹn thùng: "Mua trà sữa cho cậu nè."
Du Hoài Hà không nhận, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, vô cảm nói, "Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt."
"Tớ biết, vậy nên chỉ bỏ thêm ba phần đường, không ngọt lắm đâu, tớ bảo đảm!" Lần trước khi bánh quy Tần Duyệt Duyệt làm bị hắn trả về, hắn cũng lấy lý do này thoái thác, cô nhớ kỹ, cố ý không làm quá ngọt.
Nhưng đối phương vẫn không nhận, trên hành lang ít người, nhưng người trong phòng học đều đồng loạt ló đầu ra xem náo nhiệt, hầu như ai cũng biết chuyện Tần Duyệt Duyệt thích Du Hoài Hà, mọi người chưa từng thấy Du Hoài Hà lại gần nữ sinh nào bao giờ, chỉ là không nghĩ tới, mặc dù ở trước mặt hoa khôi nhưng hắn vẫn lạnh nhạt không hơn không kém.
Mặt Tần Duyệt Duyệt đã có chút cứng đờ, từ trước đến nay đều là người khác theo đuổi cô, lần này cô cố gắng đối xử với Du Hoài Hà thật tốt, vậy mà hắn lại không hề cảm kích, nhưng ai bảo cô cực kỳ thích Du Hoài Hà không còn cách nào khác, mắt thấy Du Hoài Hà không muốn đứng đây dây dưa với cô nữa, Tần Duyệt Duyệt cũng không ép người ta nhận lấy ly trà sữa nữa, lập tức bước lên một bước chắn trước mặt hắn, nhỏ giọng ôn nhu nói: "Cậu, cậu bị cảm sao?"
Trong tay Du Hoài Hà cầm hai hộp thuốc trị cảm, không nhiều lời, "Không liên quan tới cậu."
"Nếu cậu bị cảm, chỗ tớ có thuốc, thuốc xịn lắm, uống hai lần là khoẻ liền, nếu thuốc này cậu uống xong không thấy hết, để tớ đi lấy," nói xong lại do dự một chút, "Thôi, học xong tiết này tớ đưa cho cậu."
"Không cần." Du Hoài Hà có chút mất kiên nhẫn, hắn vừa định vòng qua người cô đi vào lớp, Tần Duyệt Duyệt liền bắt lấy ống tay áo của hắn, bị Du Hoài Hà liếc nhìn một cái, ngay lập tức tự giác thả tay ra.
Cô thở nhẹ một tiếng, mở miệng: "Thật ra tớ muốn hỏi cậu, Giáng Sinh tới cậu có kế hoạch gì không, có thể đến tham dự sinh nhật tớ được không? Trùng hợp vào cùng một ngày."
"Còn một tháng nữa." Du Hoài Hà nhíu mày.
"Tớ phải nói cho cậu biết trước để cậu sắp xếp thời gian, không thể để người khác cướp mất."
"Nói sau đi." Du Hoài Hà chưa đồng ý, cũng không nói là không đồng ý, dù sao từ đây tới đó lâu như vậy, ai biết hắn đột nhiên có việc đột xuất hay không.
Tần Duyệt Duyệt có chút hy vọng, một giây trước khi hắn bước vào phòng học, còn ở sau lưng nhắc nhở hắn: "Tớ chờ cậu!"
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Du Hoài Hà đặt hai hộp thuốc lên bàn Tinh Hòa, Tinh Hòa mở mắt ra, nằm bò không nhúc nhích, nhìn hắn, bởi vì bị bệnh nên phản ứng của cậu càng thêm chậm chạp, sau một hồi mới nói, "Cảm ơn."
"Ăn cơm trưa xong thì uống thuốc."
"Ừ."
Giọng nói Tinh Hòa rầu rĩ, không có tinh thần, tốc độ chớp mắt rất chậm, Du Hoài Hà dời mắt, "Học đi."
Lúc này Tinh Hòa mới giật mình, mở sách.
Hôm nay là chủ nhật, học xong tiết chiều thì có thể về nhà, phòng học chỉ còn lại vài người, Tinh Hòa chuẩn bị lên bục giảng quét tước lau bảng, vừa mới chuẩn bị đi, Du Hoài Hà liền đi trước rồi nói, "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho."
Không cho Tinh Hòa có thời gian phản ứng, hắn cũng đã đi rồi.
Buổi chiều có nắng làm cho thời tiết ấm áp hơn một chút, hơi ấm bao phủ khắp người Tinh Hòa, nhưng đầu cậu đã bắt đầu lâng lâng, hình như thuốc kia không hiệu quả, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, cậu nhắm hai mắt lại, hô hấp nặng nề, xung quanh đều tản ra hơi thở nóng hổi.
Du Hoài Hà làm vệ sinh trên bục giảng xong thì quay về chỗ ngồi, Tinh Hòa yên lặng ghé vào bàn, hình như là ngủ rồi, hắn ở một bên làm bài tập, chờ cậu tỉnh dậy. Chờ đến khi trong phòng học không có ai, thậm chí trong khu dạy học cũng không có tiếng động nào, không thấy Tinh Hòa có dấu hiệu tỉnh lại, không còn cách nào khác, Du Hoài Hà đành phải gọi cậu, "Tinh Hòa, Tinh Hòa."
Tinh Hòa cảm thấy hoảng hốt, mình giống như đang ở trên mặt biển, mênh mang, phiêu bồng, có một người gọi cậu. Trong phút chốc cậu nhận ra đây là giọng nói của Du Hoài Hà, cậu tỉnh dậy, chậm rãi mở to hai mắt, tầm mắt mơ hồ, "... Hửm?"
Du Hoài Hà duỗi tay sờ lên trán cậu, cảm xúc lạnh lẽo làm Tinh Hòa tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu vẫn còn duy trì tư thế nằm bò, cảm giác mí mắt thật nóng khi cậu nhắm mắt.
"Cậu sốt rồi."
"Du Hoài Hà," Tinh Hòa không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi tên hắn, rồi hỏi, "... Cậu thích Tần Duyệt Duyệt sao?"
Vào lúc giải lao, Tinh Hòa muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng động tĩnh của học sinh trong lớp quá lớn, như đang 'phát sóng trực tiếp' mà diễn biến lại tình hình trên hành lang đang tới đâu, bọn họ liền thuật lại tình huống của Du Hoài Hà cùng Tần Duyệt Duyệt tới đó. Lúc đó Tinh Hòa nhận ra một điều, khoảng cách giữa cậu và Du Hoài Hà vẫn còn rất xa, Du Hoài Hà ở đâu cũng có người yêu thích và được chú ý, còn cậu, chưa bao giờ được người khác chú ý qua. Ngay cả việc cùng Du Hoài Hà làm tình, cũng là vì cậu đê tiện câu dẫn hắn.
Tinh Hòa không dám hỏi Du Hoài Hà có thích mình không, cậu chỉ có thể hỏi Du Hoài Hà có thích người khác hay không.
Du Hoài Hà nhìn Tinh Hòa, có lẽ là vì bị bệnh, bây giờ nhìn Tinh Hòa rất bất lực, làn da tái nhợt, không có tí máu, đôi mắt lại phiếm hồng, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ nhịn không được mà chảy ra ngoài. Du Hoài Hà nói: "Không thích."
Hắn hỏi thêm: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Tinh Hòa ngồi thẳng dậy, cười nhạt, lên tinh thần, lại cảm thấy có chút cô đơn. Bây giờ Du Hoài Hà không thích Tần Duyệt Duyệt, còn sau này thì sao, cậu ấy sẽ thích người khác sao.
Tinh Hòa ngược sáng, hoàng hôn xuất hiện sau lưng cậu, tia nắng màu vàng nhạt chiếu vào, làm nền ánh sáng cho cậu, bầu không khí gãi đúng chỗ ngứa, Du Hoài Hà giật mình, thong thả lại gần Tinh Hòa.
"Tớ, tớ bị cảm..." Tinh Hòa không quên nhắc nhở, nghiện mà còn ngại, cậu chờ mong.
Sau đó bọn họ hôn nhau.
Tim Tinh Hòa đập rất nhanh, đầu óc càng thêm mê mang, nhưng vẫn chìm đắm vào nụ hôn đó. Khoang miệng và đầu lưỡi cậu so với ngày thường còn nóng hơn nhiều, Du Hoài Hà thè lưỡi dài đâm vào, để ở trên chiếc lưỡi mềm mại của cậu, nhiệt độ hoà quyện vào nhau, cả hai người giống như phát sốt.
Mí mắt Tinh Hoà nóng lên, không nhịn được mà run, Du Hoài Hà hôn đến khi cậu say mê, không tỉnh táo, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, cậu lại trở về trên biển, bị sóng biển trôi dập dìu đẩy về phía trước.
Mà ở ngay bờ bên kia, là Du Hoài Hà.
"Tớ không muốn, cậu thích người khác." Tinh Hòa kiềm nén hô hấp đang rối loạn, nói.
"Được." Du Hoài Hà đồng ý rồi.
Hắn cảm thấy khi Tinh Hòa bị bệnh, thật sự rất yếu ớt.