Bí Mật - Huỳnh Dạ

Bí Mật - Huỳnh Dạ - Quyển 1 Chương 6




EDITOR: SU



BETA: BI



Hoắc Thanh Châu chung quy vẫn yên lặng, âm thầm đến bên cạnh Thẩm Duệ, do dự một chút rồi cầm lấy tay đối phương.



Mà Thẩm Duệ vẫn cúi đầu như trước, không để ý đến chuyện rút tay về, cứ để mặc cho Hoắc Thanh Châu nắm như vậy.



Y tự biết chính mình là loại người cảnh giác cao, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt đối phương liền không làm chủ được cảm xúc của bản thân, dễ dàng phơi bày ra như thế.



Lâu nay, y vẫn luôn muốn tìm người để có thể tâm sự về chuyện của Hàn Tân Đình, nhưng mà cho đến giờ y vẫn không biết phải nói với ai. Hàn Tân Đình thì không có bạn bè, còn chính mình cũng chỉ có loại bạn bè xã giao mà thôi, chuyện giữ trong lòng đến bây giờ, cuối cùng cũng tìm được người tâm sự.



Bất kể lý do Hoắc Thanh Châu vì sao lại muốn nghe quá khứ của bọn họ, Thẩm Duệ đều vô cùng cảm kích. Ít nhất, y vẫn hy vọng có người chia sẻ với y chuyện này, chính là không nghĩ tới người này lại là Hoắc Thanh Châu.



“Người sống trên đời khó tránh khỏi việc phải hối hận ……” (nguyên văn câu này là: “Nhân sinh khó tránh khỏi hậu hối”) Hoắc Thanh Châu có chút bối rối, trong một lúc không khỏi luống cuống chân tay.



Nước mắt lại tiếp tục thi nhau rơi xuống, tuy rằng khuôn mặt tuấn tú kia vẫn như cũ không một chút thay đổi, nhưng là khi nhìn cảm xúc ấy cùng với khóe mắt đỏ sẫm kia, Hoắc Thanh Châu cảm thấy lòng mình hoảng loạn.



Cái nắm tay mang lại cho Hoắc Thanh Châu một cảm giác ấm áp khó tả, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt kia, đáy lòng lại băng giá vô cùng. Hắn rất muốn ôm lấy Thẩm Duệ, nói cho đối phương biết mình chính là Hàn Tân Đình, nhưng mà hắn không thể.



Thẩm Duệ mặc dù không phải chuyện gì cũng cho vào tai, thường ngày đối với loại chuyện thần thánh ma quỷ đã không muốn tin, nếu mình đem chuyện kia nói ra…….hậu quả có hai đường. Nếu đối phương tin thì không sao; nếu đối phương không tin, cuộc đời hắn từ nay về sau càng không thể nào tới gần người nọ ——— bởi vì Thẩm Duệ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc lấy chuyện người vợ đã chết ra mà nói năng xằng bậy, làm phương thức theo đuổi.



“Hối hận……… Thật là một cảm giác rất khó chịu.” Thẩm Duệ cười cười, rút tay về lau đi dấu vết trên mặt, nhưng vẫn không che giấu được chuyện mình đã khóc.



Hoắc Thanh Châu nhìn bàn tay mình, một trận buồn bã kéo đến. Rõ ràng vừa mới đây còn nắm tay đối phương, nhưng giờ đây lại trống trải thế này; nếu như bình thường có lẽ Thẩm Duệ sẽ không cho hắn nắm tay như thế.



“Thật ngại quá, tôi có hơi thất lễ.” Nam nhân đứng dậy, tựa hồ có chút xấu hổ.



Trong đáy lòng Hoắc Thanh Châu hiểu rõ, lập tức lắc lắc đầu, “Không sao cả, đây chỉ là nhân chi thường tình.” (cử chỉ bình thường).



Khi Thẩm Duệ đang thu dọn lại đồ thừa, Hoắc Thanh Châu đã tự mình lau dọn chén đĩa, thậm chí còn giả vờ như không biết cất chỗ nào mà đi hỏi Thẩm Duệ, nghe thấy nam nhân kia trả lời, mới cẩn thận đem chén đĩa cất đi.



Sau khi dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy, khi Hoắc Thanh Châu tự hỏi không biết đã đến lúc nên tạm biệt, thì Thẩm Duệ đã mang một dĩa hoa quả tráng miệng đi tới phòng khách, trực tiếp đặt ở trước mặt hắn. Hắn lập tức đánh mất ý niệm kia trong đầu, liền ngồi xuống, cầm lấy nĩa ghim lấy một miếng táo bỏ vào trong miệng.



“Cậu Hoắc.”



“Vâng?”



“Cậu vì sao lại trở thành như vậy……là đồng tính luyến ái?” Thẩm Duệ xem xét, đáy mắt có chút tò mò.



Hắn có chút ngoài ý muốn, mi mắt hơi nhếch lên nhưng vẫn cười cười trả lời: “Tôi không hoàn toàn là đồng tính luyến ái, chính là…… Tôi có thể cùng nam nhân phát sinh quan hệ, nữ nhân cũng không ngoại lệ, chính xác thì gọi là song tính luyến.”



Thẩm Duệ nuốt một miếng dưa hấu, vẻ mặt có chút đăm chiêu.



“Tuy rằng nam nữ gì tôi cũng không câu nệ, bất quá không phải ai cũng được, hy vọng anh không hiểu lầm.” Trên mặt Hoắc Thanh Châu có vài phần ngại ngùng. “Tôi nói thích anh, đó là thật.”



Thẩm Duệ im lặng hồi lâu, sau một lúc, mới mở miệng: “Tôi không thể thích người khác. Không phải vì cậu là nam nhân, thật sự là vì……. Tôi không còn có cảm giác yêu thương một ai đó như cô ấy.”



“Tôi nói rồi, không sao cả.” Hoắc Thanh Châu hơi bối rối, “Tôi không cần anh phải yêu tôi, chỉ cần cho tôi ở bên cạnh anh, quan tâm anh…..cùng với đứa nhỏ của anh, như vậy…..như vậy là đủ rồi.”



Vẻ mặt Thẩm Duệ ôn hòa một chút, lại vẫn từ chối cho ý kiến, chính là nói: “Cậu…..muốn gặp con của tôi sao?”



Hoắc Thanh Châu một trận ngây ngốc, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu: “Muốn.”



Hắn cố gắng kiềm nén sự kích động, không cho nó biểu lộ ra bên ngoài.



Đứa nhỏ kia ước chừng chắc cũng đã được hơn một tuổi, không biết là giống Thẩm Duệ hay Hàn Tân Đình? Cha mẹ hai bên đều thuộc gen tốt cả, nếu thế thì đứa nhỏ kia kì thật rất đáng yêu đây?!? Hắn vẫn nhớ thời gian hắn “ở cùng” đứa nhỏ kia, thật kì lạ… “Hàn Tân Đình” mang thai mười tháng là chuyện thật, nhưng người cảm thụ được cái thai ấy thực chất chính là Hoắc Thanh Châu.



Khi hắn biết mình đã mang thai, phải trải qua mười tháng mới gặp mặt đứa nhỏ kia, hắn hốt hoảng cực độ, có ai nói cho hắn biết phải làm mẹ thế nào đây? Hắn đâu phải là nữ nhân.



“Tôi đưa cậu đi gặp nó.” Thẩm Duệ cầm lấy chìa khóa xe.



Hoắc Thanh Châu vội vàng đứng dậy, theo Thẩm Duệ ra cửa; nhưng mà nơi đến lại làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.



“Anh dẫn tôi đến nơi này làm gì chứ?”



Hắn đi theo phía sau đối phương, không dám đối mặt với sự thật trước mắt.



Thật lâu sau, Thẩm Duệ cuối cùng cũng dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt vẫn như trước.



“Cậu nói, tôi mang cậu tới nơi này để làm gì à?” Thẩm Duệ dừng một chút, mặt không chút thay đổi nói: “Là đứa nhỏ đó, tôi còn chưa kịp dạy nó kêu tiếng cha thì nó đã liền đi theo mẹ của mình rồi. Khi đó cô ấy mới mất không đến một tháng.”



Hoắc Thanh Châu cứng người, không dám tin những gì mình nghe được, trừng mắt nhìn mộ bia bên cạnh Thẩm Duệ.





“Rất kinh ngạc phải không?” Thẩm Duệ cười khổ nói.



“Rốt cuộc là vì sao lại mang tôi tới nơi này?” Hoắc Thanh Châu trấn tĩnh lại bản thân.



Hắn phải khổ sở vô cùng mới phát ra âm thanh đó, bề ngoài thì vậy chứ nếu nhìn kĩ thì ngón tay hắn vẫn còn đang run rẩy, nắm chặt vào nhau.



“Sở dĩ mang cậu đến đây là hy vọng cậu có thể ngừng lại.” Thẩm Duệ hướng ánh mắt ưu thương nhìn hắn: “Tôi là người không đáng để cho cậu phải nhọc lòng như vậy.”



“Không cần phải nói như thế.” Hoắc Thanh Châu trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói: “ Có đáng hay không, chuyện đó tôi tự biết.”



“Vậy cậu thích tôi là vì sao? Bề ngoài sao?” Thẩm Duệ cười khổ, “Trên thực tế, chúng ta đâu biết nhau nhiều.”



Hoắc Thanh Châu nhíu mi lại, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra ngoài.



Thẩm Duệ nói đúng, hắn và Thẩm Duệ căn bản chỉ là khách lạ qua đường. Hắn theo đuổi Thẩm Duệ, sẽ chỉ mang lại phiền toái; bởi vì Thẩm Duệ cũng không cần một nam nhân theo đuổi mình. Nhưng mà………



“Đi thôi, tôi đưa cậu về.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói.



Hoắc Thanh Châu không hề động đậy, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ cúi đầu.



Thẩm Duệ không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, do dự một hồi, lại kêu một tiếng: “Cậu Hoắc?”



Cả người Hoắc Thanh Châu run lên, chậm rãi ngẩng đầu, một chút tái nhợt cũng hông có; phiền muộn, ưu thương…….cái gì cũng đều không có. Hắn không còn nhíu mày như vừa nãy, mọi thứ bây giờ đều thả lỏng, hai mắt đen láy, trong suốt.




Thẩm Duệ ngơ ngác nhìn đối phương, nói không ra lời.



Hoắc Thanh Châu lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vô cùng trầm thấp: “Anh nghĩ rằng tôi thích anh là vì như vậy sao?”



Thầm Duệ phục hồi tinh thần lại, cắn chặt môi, không biết vì sao đáy lòng lại đột nhiên đau xót.



“Anh căn bản cái gì cũng không hiểu…….” Hoắc Thanh Châu phát ra tiếng cười chua xót, “Anh căn bản cái gì cũng không hiểu!”



Hắn kiêu ngạo mà nhìn thẳng Thẩm Duệ, đáy mắt tràn đầy châm chọc. Hoắc Thanh Châu chính là người như vậy, tự tin mà hiên ngang, nhưng mà Thẩm Duệ không giống hắn……..Liều lĩnh buông tha đối phương? Hoắc Thanh Châu từ trước đến giờ cái gì cũng phải làm cho bằng được. Hắn đã muốn tìm một năm chứng minh chính mình quên không được Thẩm Duệ, hiện giờ không cần đối phương phải đáp lại, nhưng lại bị đối phương thẳng thừng cự tuyệt.



Thẩm Duệ cái gì cũng không biết, mà hắn cũng không thể cho Thẩm Duệ biết sự thật.



“ Thực ……..xin lỗi.” Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói.



“Không cần giải thích!” Hoắc Thanh Châu có chút không kiềm chế được mà quát lên.



Đúng vậy, Thẩm Duệ không có làm gì sai; có sai là do y quá si tình mà thôi, một lòng một dạ vì người vợ đã chết của mình.



Còn người sai nhiều nhất chính là hắn. Hắn căn bản không nên tìm đến Thẩm Duệ.



Hoắc Thanh Châu bỗng nhiên nở nụ cười vài tiếng, tiếng cười khàn khan mà kiền sáp. Hắn nói: “Tôi mới nên xin lỗi, thật sự là có lỗi với anh, từ ngay về sau tôi sẽ không bao giờ đi theo anh nữa.”



Rồi sau đó, hắn xoay người rời đi.



Thẩm Duệ kinh ngạc nhìn bóng dáng của nam nhân kia, đột nhiên ý thức được dường như nam nhân ấy có lẽ muốn khóc.



Hoắc Thanh Châu bước nhanh đi, cước bộ dồn dập vội vàng.



Phía sau hắn bây giờ chỉ còn lại tình yêu đã chết của Thẩm Duệ cùng đứa nhỏ kia, tình yêu mà đối phương tự cho là không thể phai nhòa. Tại chính nơi này còn bị đối phương cự tuyệt thẳng thừng, hắn bị như vậy sao còn có thể tiếp tục yêu Thẩm Duệ.



“——- Cậu Hoắc! Từ từ đã!” Phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân có chút vội vã.



Hắn không có dừng lại cước bộ, ngược lại càng đi nhanh hơn. Nơi này dù sao cũng là vùng ngoại ô, xe cộ lui tới cũng không nhiều, Hoắc Thanh Châu rõ ràng đã đi đến hàng cây bên kia đường, thậm chí chưa từng quay đầu lại.



Chính là chỉ trong nháy mắt, liền bị một lực đạo nắm lấy tay từ phía sau.



Hoắc Thanh Châu tức giận nói: “Buông tay.”



“Nơi này không có taxi, tôi đưa cậu về.” Thẩm Duệ dường như bỏ ngoài tai những gì Hoắc Thanh Châu nói, cứ kiên trì nắm chặt tay hắn.



“Anh còn muốn làm gì? Tôi nói sẽ buông tha cho anh, anh đừng ở đây làm bộ làm tịch gì nữa!” Hoắc Thanh Châu quay đầu lại quát, bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn mình liền ngây người, không biết phải nói gì.



Thẩm Duệ nhìn thẳng hắn, vẻ mặt mang một chút kinh ngạc.



Hoắc Thanh Châu chỉ cảm thấy trên mặt một mảng lạnh lẽo, lấy tay lau đi, mới phát hiện đó là nước mắt. Hắn trừng mắt nhìn, hốc mắt đỏ hoe không ngừng rơi lệ.



“Anh còn muốn nhìn gì nữa hả?” Hoắc Thanh Châu hung tợn nói, đồng thời lấy tay hủy đi dấu vết đáng xấu hổ trên mặt mình.




“Cậu thật sự……..thích tôi như vậy sao?” Thẩm Duệ trên mặt tràn ngập sự khó xử.



Hoắc Thanh Châu cười ha hả, nhân lúc Thẩm Duệ lơi lỏng liền dùng sức rút tay lại.



“Anh muốn nghĩ sao thì tùy, dù sao chúng ta cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.” Hắn cười hừ nói.



“Tôi không hiểu.” Thẩm Duệ lẩm bẩm, vẻ mặt trở nên khó hiểu. “Chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau mấy lần, vì sao chỉ như thế mà cậu thích tôi? Nếu nói vừa thấy đã chung tình, tôi căn bản là………………”



“Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào.” Hoắc Thanh Châu khóe mắt phiếm hồng, lại vẫn ảm đạm như cũ nói. “Tôi nói rồi, chuyện đến đây là hết, tốt nhất anh nên mau chóng quên đi.” Hắn cười một cái, xoay người rời đi.



Chính là, lại một lần nữa, Thẩm Duệ kéo hắn lại.



Hoắc Thanh Châu không còn chút kiên nhẫn, liền nắm chặt tay đấm thẳng lên mặt Thẩm Duệ; bị một đòn đau, ngay cả khóe môi cũng đã bị rách chảy máu.



Hoắc Thanh Châu không ngờ được Thẩm Duệ không tránh ra, ngược lại Thẩm Duệ không nghĩ rằng Hoắc Thanh Châu như thế mà ra tay. Hai người cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn nhau.



Sau một lúc lâu, Thẩm Duệ ý thức được chính mình vừa bị đánh, liền dùng sức nắm lấy cổ áo của đối phương kéo đến trước mặt mình.



Hoắc Thanh Châu như thế vẫn quật cường nói: “Buông tay.”



“Không.” Thẩm Duệ liền đáp lại. “Tôi đưa cậu về.”



“Tôi có chân, tự biết đi.”



“Nơi này cách nội thành quá xa.”



“Tôi nói lại lần nữa, buông tay.” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng nói.



Thẩm Duệ không lên tiếng trả lời, lại gắt gao nắm lấy tay hắn, chưa từng có dấu hiệu buông ra.



“Anh muốn như thế nào mới chịu buông tay ra đây hà?



“Để cho tôi đưa cậu về.”



Một lần nữa lại bị từ chối, điều đó đang thử thách lòng kiên nhẫn của Thẩm Duệ. Chính mình có ý tốt, cớ sao đối phương cứ không chịu nhận?



“Tôi không cần lòng tốt của anh.” Hoắc Thanh Châu cười lạnh. “Nhanh buông tay ra, bằng không thì hậu quả tự mà gánh lấy.”



Thẩm Duệ vẫn như trước không buông tay, Hoắc Thanh Châu bực bội lại tặng thêm một cú đấm; lần này thì Thẩm Duệ tránh được, đồng thời vô cùng giận dữ.



“Cậu không thể yên phận một chút, nhận lấy thành ý của người khác sao?!” Âm điệu Thẩm Duệ tức giận vô cùng.



“Ý tốt của anh? Hứ, tôi khinh!” Hoắc Thanh Châu khinh miệt trả lời.



“Bốp!” Thẩm Duệ chưa bao giờ tức giận đến như vậy, cũng không phải vì một câu nói mà đánh người. Đây là lần đầu tiên, y vì một câu nói mà đánh người.



Hoắc Thanh Châu đưa tay sờ vào bên má bị đánh, ngoài một chút hơi nóng ấm ra, thì có thêm một chút đau đớn nữa.




Thẩm Duệ chậm rãi thu hồi tay lại, ôn hòa nở nụ cười: “Đem câu nói kia thu hồi lại đi.”



“Không thích.” Hoắc Thanh Châu cười lạnh.



————— CỤC DIỆN LÂM VÀO BẾ TẮC.



Khi phát sinh trường hợp ẩu đả, Hoắc Thanh Châu luôn đứng ngoài quan sát, xem kịch vui, bởi vậy mà hắn không biết đánh nhau. Thẩm Duệ thì ngược lại, chí ít đã từng đánh nhau lúc còn trẻ, nên kinh nghiệm có không ít, hơn hẳn Hoắc Thanh Châu.



Thế là, dù cố gắng bao nhiêu thì không lâu sau đã bị Thẩm Duệ chiếm thế thượng phong.



Y tức giận vì sự lỗ mãng của đối phương, trong lúc nhất thời đã quên Hoắc Thanh Châu như thế cũng là do y đã cự tuyệt người ta, nên xuống tay không chút lưu tình làm Hoắc Thanh Châu không đỡ được, cứ như vậy mà lãnh trọn tất cả.



“Anh…… Anh rốt cuộc là muốn gì hả?” Hoắc Thanh Châu vẫn cứng giọng nói.



“Tôi nói, tôi sẽ đưa cậu về.” Thẩm Duệ lạnh lùng thốt.



Hoắc Thanh Châu cười khẩy, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể kêu người đến đón, không cần phiền đến anh.”



“Cậu Hoắc, tôi……..” Thẩm Duệ lúc này mới hoàn hồn, nhìn lại “kiệt tác” mình đã “vẽ” ra trên mặt Hoắc Thanh Châu, nhất thời thấy có lỗi vô cùng, liền đi đến gần để quan sát kĩ vết thương.



Liền lúc đó lại bị Hoắc Thanh Châu túm lấy kéo xuống đất, đấm cho một cái. Thẩm Duệ rên lên một tiếng, trải qua giằng co một hồi, cuối cùng Hoắc Thanh Châu đã khống chế được Thẩm Duệ.



“Dừng, dừng ở đây.” Hoắc Thanh Châu đầu tóc rối bời, sắc mặt khó coi.




Đã áp chế được đối phương, nhưng cái tư thế ngồi khóa người trên người nam nhân kia thì thật không được tự nhiên chút nào. Lại càng không để ý chính mình đang có bao nhiêu vết thương trên mặt, bao nhiêu chật vật, ngay cả quần áo cũng không được chỉnh tề, đều dính đầy bùn đất.



Nhưng Thẩm Duệ thì coi như không nghe thấy, cứ ngơ ngác nhìn Hoắc Thanh Châu, vẻ mặt thì vô cùng kì quái.



Hoắc Thanh Châu bị nhìn đến bực bội, nhịn không được nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”



“Cậu……..Có phản ứng.” Thẩm Duệ khó khăn để thốt ra lời, kèm theo một chút nghi hoặc cùng khó hiểu.



Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ, cúi đần nhìn xuống, chỉ thấy bộ vị của mình không biết đã bán ngạnh từ khi nào, lại còn ở trên bụng nam nhân……; hắn sửng sốt vô cùng, loay hoay một hồi mới hồi phục tinh thần, vội vàng trèo xuống khỏi người Thẩm Duệ, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.



Vừa rồi trong quá trình vật lộn với đối phương nên không tránh được tình trạng va chạm thân thể, huống hồ chi đối tượng lại là Thẩm Duệ, dưới tình huống như thế thì có phản ứng cũng không có gì lạ; nhưng mà Hoắc Thanh Châu dù sao cũng không có da mặt dày đến như thế.



Hắn hiện giờ cảm thấy vô cùng khó xử, vô cùng xấu hổ.



Vì sao dù thế nào mình cũng phải thích Thẩm Duệ? Vì sao không phải là người khác mà cứ phải là y? Lại nhiều lần bị đối phương cự tuyệt, ngay cả trò hề vừa rồi cũng đã diễn cho đối phương xem…… Hoắc Thanh Châu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế này.



Hắn không dám nhìn Thẩm Duệ, e ngại sẽ nhìn thấy ánh mắt mang ý khinh thường của đối phương nên vộ vàng xoay người rời đi.



Cũng không biết đi được bao lâu rồi, Hoắc Thanh Châu định gọi điện gọi người tới đón, nhưng mà xem xét lại tình cảnh hiện tại, muốn tịnh tâm một chút nên liền dẹp bỏ ý định này.



Mà thực chất Thẩm Duệ đã lái xe theo hắn từ phía sau, thấy hắn dừng thì cũng cho xe dừng.



“Lên xe.” Thẩm Duệ lúc này chính là thản nhiên nói.



“Không cần theo tôi.” Hoắc Thanh Châu đờ đẫn nói.



Thẩm Duệ không nói nhiều, chính là xuống xe, bắt buộc đem đối phương vào xe. Hoắc Thanh Châu đại khái cũng đã ý thức được nên cũng tùy ý đối phương, nhưng mà vẫn chưa dám nhìn thẳng mặt Thầm Duệ.



Thẩm Duệ trở lại xe, rồ máy, thật lâu sau mới nói: “Hôm nay…… thật có lỗi.”



Hoắc Thanh Châu làm như không nghe thấy.



“Tôi không cố ý muốn động thủ, chính là nhất thời không kiềm chế được mình, hy vọng cậu không để bụng; tất nhiên, tiền thuốc men tôi sẽ phụ trách.” Thẩm Duệ thấp giọng nói.



“Đừng nói như vậy.” Hoắc Thanh Châu bình tĩnh nói, “Nghiêm túc mà suy xét, tôi cũng có phần không đúng, chuyện này coi như đã xong, không ai nợ ai.”



Không khí lúc đó thật kì lạ, ngay cả nói chuyện cũng phải lựa chọn ngôn từ cho thật thận trọng; Thẩm Duệ nhớ lại thời gian trước, ý thức được tình cảm của đối phương, không khỏi có chút buồn bã.



Vô luận thế nào, đều là do hắn đã cự tuyệt người ta.



Mặc khác, Hoắc Thanh Châu cũng đang suy nghĩ không thôi.



Hắn phát giác chính mình thật ra không hiểu Thẩm Duệ rốt cuộc là suy nghĩ gì…….Cho dù mình bị bỏ lại ở chốn hoang vu này thì cũng có cách để giải quyết. Nhưng mà Thẩm Duệ lại cứ kiên quyết muốn đưa hắn về. Rốt cuộc là Thẩm Duệ đang nghĩ gì?



“Thẩm Duệ, anh……”



“————– sau này có thể gặp lại được không?” Thẩm Duệ đột ngột hỏi.



Hoắc Thanh Châu một trận kinh ngạc, “Vì sao lại hỏi như thế?”



“Không làm tình nhân, có thể làm bằng hữu đi.”



Hoắc Thanh Châu bật cười, “Anh không phải đã quên tôi đã nói gì với anh sao? Tôi thích anh nên không thể có chuyện chỉ làm bằng hữu.”



“Tôi không quên. Chính là tôi cũng đã nói qua, muốn tôi lại đi thích một người khác là rất khó.” Thẩm Duệ thấp giọng nói, “Hoắc Thanh Châu, cậu thật sự thích tôi sao?”



Đây là lần đầu tiên y gọi thẳng họ tên hắn ra.



Hoắc Thanh Châu mím môi, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?”



Thẩm Duệ trên mặt dù bình tĩnh nhưng trong mắt lại loáng thoáng xuất hiện một tia mỉm cười.



Sau ngày ấy, Thẩm Duệ bắt đầu chủ động hẹn Hoắc Thanh Châu ra ngoài, tuy rằng không nhiều lắm, cũng chỉ là đi ăn cơm với nhau, lâu lâu lại cùng nhau uống rượu; nhưng mà Hoắc Thanh Châu trong lòng lại sinh mâu thuẫn.



Cùng lúc nhìn thấy Thẩm Duệ mà vui sướng, lại vì chuyện Thẩm Duệ đem mình trở thành bằng hữu mà buồn rầu. Thế là Hoắc Thanh Châu lâm vào mâu thuẫn. Không nhận được điện thoại của Thẩm Duệ thì khổ sở không thôi, nhận được rồi thì lại do dự, cuối cùng thì vẫn cam tâm tình nguyện, hẹn trước ứng phó sau.



Thẩm Duệ đại khái cũng biết hắn sẽ khó xử, ngoài những lúc ngẫu nhiên tìm hắn ra, còn lại đều không chạm mặt.



Hoắc Thanh Châu biết lòng mình vẫn còn tình cảm ngày trước, chẳng những không phai mà còn sâu đậm thêm. Bởi vậy, bây giờ chỉ còn cách ẩn nó trong lòng, cố sắm vai bằng hữu cho tốt, quyết không để lộ ra.



Hắn cũng chỉ có thể làm như thế. Dù sao, cho tới bây giờ không thể rời xa Thẩm Duệ.