Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 24: Ng y ngô




Nhưng cũng có thể sẽ làm nhà họ Thôi chú ý, dù sao việc này cũng liên quan đến chuyện phần mộ tổ tiên bị cháy, thiếu chút bánh ngọt thì không sao, nhưng thiếu đồ cúng bái thì có thể sẽ bị truy xét.

Đáng tiếc, cô vốn định tích chút phúc đức cho nhà họ Thôi, bây giờ xem ra vẫn là không thỏa đáng.

Cố Minh Châu khẽ lắc đầu cất chiếc đĩa vào chỗ lúc trước.

Quả nhiên như Ngụy Nguyên Kham suy đoán, ánh mắt hắn lại càng lạnh lẽo. Y bà này định tiện tay lấy luôn cả chiếc đĩa đi. Sau khi cầm lấy lấy chiếc đĩa, bà ta nhìn ngó xung quanh như một trên trộm. Chắc vì sợ

người nhà họ Thôi bắt được, lúc này mới tiếc nuối dừng tay.

Hắn chưa từng gặp người nào mặt dày thế này.

Hẳn không muốn đứng đây nhìn người phụ nữ này nữa. Hắn định ném hòn đá làm y bà kia giật mình, nghe được tiếng động, chắc chắn người phụ nữ này sẽ lập tức bỏ đi.

Hòn đá của Ngụy Nguyên Kham còn chưa kịp ném ra, dường như, bà đứng trước mộ Châu đại tiểu thư cảm nhận được gì đó, cô bất ngờ rảo bước về phía bên cạnh phần mộ.

Một cục gì đó đang ngọ nguậy bên cạnh ngôi mộ, vì lông nó là một màu đen tuyền, trốn trong bóng tối mờ mờ nên ban đầu Cố Minh Châu không nhìn thấy, mãi đến khi nó bắt đầu khẽ khàng cử động, cô mới phát hiện ra.

Đó là một con thỏ đen chỉ to bằng một bàn tay. Thấy có người đến gần, nó vùng vẫy định bỏ chạy, nhưng rõ ràng hành động không tiện, nhảy được hai bước đã co quắp lại, cả người run lên bần bật.

Cố Minh Châu nhìn kỹ, một chân con thỏ rũ xuống, lông chân bị cháy sém, có lẽ nó bị thương trong vụ nổ.

Chỗ cháy chỉ cách nơi này một đoạn, con thỏ này bị hoảng sợ, chạy tới đây trốn.

Có thể chạy đến bên cạnh mộ Châu Như Quân, coi như giữa họ cũng có duyên phận.

Cố Minh Châu vươn tay bế con thỏ đến bên cạnh hòm thuốc, đoạn mở hòm lấy thảo dược ra. Cô xử lý qua cái chân sau bị thương của con thỏ trước, đợi về nhà sẽ xem xét kỹ lại sau.

Xử lý xong xuôi, Cố Minh Châu mới lại khoác hòm thuốc lên, quay đầu nhìn chăm chú phần mộ Châu Như Quân một lần nữa rồi mới đi về phía con đường lúc trước.

Ra ngoài lâu như vậy, cô phải về nhà thôi, nếu không bị mẹ phát hiện thì rắc rối mất.

Bóng dáng, bà biến mất nơi cuối đường, lúc này Ngụy Nguyên Kham mới bước ra.

“Tam... Tam gia..” A Cửu nhăn nhó mặt mày: “Giờ phải làm sao ạ?” Khó khăn lắm mới có cơ hội đến tế bái một lần, chẳng lẽ phải quay về làm một đĩa bánh đậu đỏ khác?

Ngụy Nguyên Kham không nói gì, A Cửu càng to gan: “Hay là ngài cứ coi như Châu đại tiểu thư hiển linh, gọi một người đến ăn đồ cúng thay cô ấy.”

Nói xong, A Cửu bỗng nhiên có cảm giác vô cùng tự hào, sao hắn có thể nghĩ ra cái cơ hay như vậy chứ?

Hắn đúng là một đứa bé thông minh lanh lợi!

Ngụy Nguyên Kham bước về phía trước mấy nước, đứng trước phần mộ Châu Như Quân. Vừa rồi lúc y bà kia bôi thuốc cho con thỏ, hắn vô thức nhớ lại chuyện của năm năm trước.

Tuy rằng y bà kia lòng tham không đáy nhưng cũng coi như tốt bụng, cứu con thỏ nhỏ trốn bên cạnh mộ cô ấy, chắc cô ấy thấy được cũng rất vui nhỉ?

Năm đó cô ấy bị nhốt vào đại lao tăm tối, bị người nhà vứt bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị định tội, nhưng cô ấy vẫn đi theo thầy thuốc Tôn phát thuốc, thậm chí còn cãi nhau với lính canh ngục vì bệnh nhân trong

đại lao. Tính cách này của cô ấy, người bên ngoài khó mà sánh được.

Đáng tiếc là những chiếc bánh đậu đỏ đó cũng chỉ bày trước mộ cô ấy được một lát.

Năm đó trong yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa, hắn lén chạy ra ngoài để tránh mọi người, lại thấy cô cũng đang đứng trong vườn.

Cô dẫn nha hoàn đi tới, để nha hoàn hóng gió bên con đường đá xanh, còn mình thì tìm một phiến đá Thọ Sơn bằng phẳng, ngồi dưới gốc cây anh đào. Vào khoảnh khắc đó, dáng người vốn thẳng như tùng tức thì

mềm oặt, không còn vẻ ung dung lưu nhã nữa. Cô nhẹ nhàng đấm bóp bả vai, mặt mày giãn ra, nom có vẻ thoải mái và biếng nhác.

Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn những cánh hoa anh đào đang nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn đoán cô sẽ im lặng thưởng thức cảnh đẹp này thì cô lại chợt rút trong ngực áo ra một cái khăn, trùm lên đầu, rõ ràng sợ cánh

hoa vương lại trên tóc sẽ để lộ hành tung của mình.

Có thể thấy cô đã làm chuyện thế này không ít lần.

Cảnh tượng này khiến hắn không thể nhịn được cười, cũng may không phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu không chắc chắn sẽ làm cô giật mình.

Ngồi im một lát, cô mở hà bao đeo bên hông, lấy ra một chiếc hộp rất tinh xảo.

Hắn từng nhìn thấy chiếc hộp thế này ở chỗ mẹ, bên trong đựng mấy thứ như cao thơm, còn có người đựng trang sức hay kim chỉ thêu thùa mang theo bên người.

Còn cô lại thong thả móc trong hộp ra một miếng bánh ngọt, sau đó gác chân, thản nhiên bỏ miếng bánh vào miệng.

Con gái của Châu học sĩ, cô gái tài mạo song toàn mà mọi người hay nhắc đến không xinh đẹp một cách cứng nhắc như người trong tranh, song lại vui tươi, hoạt bát thế này.

Nhớ đến hành vi nhìn lén của mình lúc này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khác thường. Hắn từng này tuổi rồi nhưng chưa từng nhìn chăm chú một cô gái nào như thế.

Cô ăn xong miếng bánh thì đứng lên chuẩn bị rời đi. Cô sửa sang lại váy áo, gỡ chiếc khăn trên đầu xuống, nhưng lại không nhìn thấy một cánh hoa còn dính trên vạt váy.

Sao có thể để cô lộ chút manh mối gì trước mặt người khác?

Nghĩ vậy, hắn đi đường vòng đến vườn hoa chỗ bữa tiệc. Nhân cơ hội thỉnh an Trưởng công chúa, hắn vung ống tay áo, tạo thành làn gió nhẹ làm lay làn váy cô, hất cánh hoa còn vương lại trên đó ra.

Cô lại trở về là con người đoan chính ung dung như trước, không có nửa điểm tì vết.

Ngày đó hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình hoang mang, chưa từng mơ hồ đến thế. Hắn cụp mắt, không dám nhìn sang chỗ các nữ quyến, hai tay không biết để đâu, đành nghiêm túc đặt trước người, cứ cảm thấy ánh mắt

người khác nhìn hắn cũng trở nên khác thường.

Hắn vừa thấp thỏm, vừa có cảm giác vui mừng không nói nên lời.

Về đến nhà, tên hầu nhìn đỉnh đầu hắn: “Trên đầu Tam gia dính cánh hoa.”

Cánh hoa anh đào trắng muốt như cánh hoa dính trên vạt váy cô.

Hắn chỉ cảm thấy hai tai bỗng nhiên nóng bừng lên.

“Ơ, sao tại Tam gia đỏ vậy?”

Hắn hoảng hốt tránh né ánh mắt tên hầu, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, bước vào làn gió mát mẻ bên ngoài, mặc cho cơn gió thổi bay cảm giác ấm nóng kia.

Bây giờ nghĩ lại hành động ngây ngô năm đó thì không khỏi buồn cười và xấu hổ, nhưng đó cũng là quãng thời gian tươi đẹp nhất của hắn.

A Cửu đã thu dọn xong mâm cúng, khôi phục nguyên trạng phần mộ.

Ngụy Nguyên Kham đi xuống chân núi.

Tiếp theo hắn muốn dẫn hai đạo sĩ đã châm thuốc nổ đi gặp Lục Thận Chi.

Lúc Cố Minh Châu thay xong quần áo đi ra từ đường hầm, Bảo Đồng đã chờ đến sốt cả ruột.

“Cuối cùng tiểu thư cũng về rồi.”

Hai người vào phòng, Bảo Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Phu nhân đến hỏi mấy lần, nếu không phải nhà họ Thôi bên kia xảy ra chuyện, chắc chắn bà ấy sẽ đòi vào xem.” Cũng may vào thời khắc mấu chốt, đại nha hoàn

như cô ấy không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói tiểu thư vừa ngủ, không dám gây ra tiếng động.

Nói đến đây, ánh mắt Bảo Đồng chợt dừng trên lòng Cố Minh Châu.

Đại tiểu thư còn mang cả quà về sao?

Là một chú thỏ con có hai tại rất dài.

“Tiểu thư, nó ở đâu ra vậy?”

“Nhặt được.” Cố Minh Châu đáp: “Mang thuốc bôi vết thương trong nhà đến đây, cả mảnh vải nữa... Mà lặng lẽ mang cả hòm thuốc đến phòng ta luôn đi.”

Bảo Đồng đáp một tiếng rồi đi làm ngay.

“Nhóc con đáng thương, may mà gặp được tiểu thư nhà ta.”

Bảo Đồng không biết đây là lần thứ mấy mình buông lời cảm thán này. Chân trái phía sau của con thỏ bị quần vải kín mít, trông cực kỳ đáng thương. Nhóc con non nớt thế này, nếu dầm mưa dãi nắng bên ngoài, chỉ e

thập tử nhất sinh.

“Từ giờ ngươi không cần phải chịu khổ nữa rồi.” Bảo Đồng chậm rãi vuốt sống lưng lông lá của con thỏ.

Cố Minh Châu mỉm cười nhìn Bảo Đồng, bộ dạng vui vẻ của cô ấy trông như trên đỉnh đầu vừa mọc ra một đóa hoa: “Người khác hỏi thì cứ nói gặp được trong vườn.”

Bảo Đồng khẽ gật đầu: “Tiểu thư, chúng ta đặt tên nó là gì ạ?”

Toàn thân con thỏ đen tuyền, không có chút màu nào pha tạp, phải lấy một cái tên thật thích hợp. Cố Minh Châu nói: “Cứ gọi là Nguyên Tiêu đi.”

Nguyên Tiêu?

Bảo Đồng hơi sững sờ, Nguyên Tiêu không phải màu trắng sao?

Chẳng lẽ ý tiểu thư là nhân bánh mè đen*? Tiểu thư có học vấn có khác. 22

(*) Trong tết Nguyên tiêu (rằm tháng Giêng), người ta thường làm bánh trôi nước với nhân là hạt mè đen.

Cố Minh Châu nằm trên giường nghỉ ngơi một lát thì nghe tiếng Bảo Đồng đến bẩm báo: “Lâm thái phu nhân sai người đến, mời phu nhân đến nhà họ Thôi ạ.”

Phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi bị thiêu cháy là do Lâm thái phu nhân sai người làm. Bây giờ chuyện đã sắp không giấu được nữa, Lâm thái phu nhân sợ nhà họ Thôi làm khó, muốn tìm nhà mẹ đẻ để cứu vãn thể diện.

Cữu cữu nhậm chức ở Thiểm Tây, vào thời khắc mấu chốt còn có thể giúp đỡ Thôi Trinh và cả những huân quý đang trên đà sa sút như bọn họ.

“Ta đau đầu.” Cố Minh Châu dặn dò Bảo Đổng: “Mời mẹ ta qua đây đi.”

Cơ thể cô không thoải mái, mẹ phải chăm sóc cô nên không thể đến nhà họ Thôi. Tối đến cô còn phải khoác hòm thuốc đến khám bệnh cho cô nương trên thuyền hoa, thật sự không thể dành chút tinh thần nào cho

Lâm thái phu nhân được.

Nhắc đến thuyền hoa, Cố Minh Châu lập tức nhớ đến cô gái gặp trong nhà bà Trần. Cô gái đó đã hỏi xin cô thuốc phá thai.

Cô nương trên thuyền hoa mà bà Trần nhắc đến liệu có liên quan gì đến cô gái kia không?

Rốt cuộc mấy người này đang làm gì? Ra tay vào lúc này chắc là vì những người khai thác đá trong đại lao. Bọn họ muốn cứu những người khai thác đá ra thì phải tháo gỡ mối hiểm nghi của những người này. Một nơi như thuyền hoa, phú thương hiển quý thường xuyên lui tới, trên người họ ắt hẳn mang thao không ít tiền bạc.

Không nói đến những người này, chỉ riêng chủ nhân kinh doanh thuyền hoa, một ngày không biết thu vào bao nhiêu tiền, nếu trộm hết số bạc ấy thì ắt sẽ thành một vụ án lớn.

Có phải bà Trần và người trong thôn muốn mượn cớ này để dời sự chú ý của quan phủ: “Đạo tặc trân châu” vẫn gây án thì người bị bắt trong đại lao mới có thể được xác định là trong sạch,

Nhưng cô lại cảm thấy đây là một ván cờ, muốn cho đám bà Trần phải vào tròng.

Dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Bảo Đồng nhìn tiểu thư cau mày là biết ngay tiểu thư đang gặp chuyện khó giải quyết: “Đại tiểu thư, chúng ta đừng làm những chuyện có nguy hiểm.”

Cố Minh Châu lắc đầu, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, kiểu gì cô cũng có thể thoát thân. Mà chẳng hiểu sao nhớ tới chuyện đêm nay, cô lại mơ hồ có dự cảm kỳ lạ.

Dường như sẽ có chuyện gì đó khiến cô không kịp trở tay.

Nếu là vậy, cô vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Cố Minh Châu dặn dò Bảo Đồng: “Lát nữa mẹ ta tới, em ra ngoài một chuyến, báo tin cho Nhiếp Thầm, bảo hắn đi nghe ngóng tin tức có liên quan đến thuyền hoa.”

Quan phủ, bà Trần, thuyền hoa, nhà họ Thôi, cô đều nghĩ đến cả rồi, còn quên cái gì không nhỉ?

Nhà tổ nhà họ Thôi.

Lâm thái phu nhân đứng ngồi không yên, vẫn không có tin tức gì của Du ma ma, bà ta càng cảm thấy chuyện có gì đó không đúng. Trinh ca nhi thì chẳng nói làm gì, vị ca nhi của bà ta cũng không sai người về.

“Thái phu nhân, Hoài Viễn hầu phu nhân không tới được.” Ma ma quản sự khẽ giọng: “Nói là Cổ đại tiểu thư thấy khó chịu.”

Lâm thái phu nhân nhíu mày. Nói gì vậy chứ? Trước giờ Châu Châu đều như thế, cũng đâu phải mắc bệnh sắp chết. Muội muội ứng phó với bà ta như vậy rõ ràng là muốn tránh né.

Lâm thái phu nhân nổi nóng: “Bình thường ta đối xử với bọn họ thế nào? Lương tâm vứt cho chó ăn hết rồi à? Đừng tưởng làm thế là ta sẽ sợ ai, dù sao Trinh ca nhi cũng là miếng thịt rớt từ trên người ta xuống, nó lại

làm khó ta được chắc?”

Lâm thái phu nhân vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bẩm báo: “Thái phu nhân, Hầu gia về rồi ạ.”