Bi Thiên

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Y từ nhỏ đã biết, mình không phải là người phàm.

Y ở bên trong phù sa ngủ say nhiều năm, thời điểm y chui từ dưới đất lên, cảm nhận được gió lạnh đến thấu sương, run rẩy nhìn chăm chú vào tuyết trắng, lại thêm nhiều năm nữa.

Y nghĩ chỉ có thể vĩnh viễn cùng bản thân làm bạn.

“Ha! Nhìn ta tìm được cái gì!” Một tiếng nói trầm thấp thô lỗ truyền đến.

Thân thể run rẩy của y bại lộ trong gió, thấy được hình bóng kia — đạo hạnh của y còn chưa đủ để y nhìn rõ vạn vật thế gian này.

“Khà khà! Là một đóa tuyết liên!” Tiếng nói không có ý tốt của người kia đến gần y, “Ồ? Còn là một tuyết liên thành tinh?”

Vẫn luôn nỗ lực nghe âm thanh trong tiếng gió cùng tuyết rơi để nhìn rõ người đến, nhưng vẫn không có kết quả.

“Này! Tiểu Tuyết Liên tinh, đạo hạnh của ngươi bao nhiêu lâu rồi? Để ta ăn ngươi được không?”

Y cũng không để ý người kia là ai mà ném một quả cầu tuyết.

“Ôi chao! Còn biết tức giận!” Bóng đen kia thoáng qua, hình như là đang cười, y cảm giác cánh hoa của mình bị đâm đâm, “Ngươi ngay cả lời cũng không nói, lại không thể hóa hình, có thể cũng không thể thấy rõ hình dáng của ta đi? Đạo hạnh quá kém! Đói với ta một chút tác dụng cũng không có!”

Y cũng không nhúc nhích.

“Ồ khà khà! Ta quyết định sẽ nuôi tốt ngươi!” Bóng đen kia nói lầm bầm cười hì lúc ẩn lúc hiện, “Nuôi mập rồi lại ăn!”

Sau đó người kia quả thực thỉnh thoảng tới tìm y, y cũng biết người kia thật ra là ma quỷ.

“Tiểu Tuyết Liên, ta cho ngươi một cái tên ha?” Ma kia cười hì hì nói.

Y cảm giác cánh hoa của mình lại bị đâm đâm.

“Không nói lời nào coi như ngươi đáp ứng!” Ma cười hắc hắc.

Y cảm thấy rất bất đắc dĩ, tên mà này biết rõ y không thể nói.

Một ngày lại một ngày, y cảm thấy mình bị vứt bỏ, vì tên ma kia khi đặt tên cho y xong, rồi lại vứt bỏ y.

Cứ như vậy qua rất lâu, lâu cho y cảm nhận được mình đã trở về cuộc sống trước kia, cô độc mà hiu quạnh.

“A Mạch, ta đã trở về.” Ma rốt cuộc đã tới, vẫn là ngữ khí cười hì hì, lại mất đi sức sống trước kia.

Y vẫn không thấy rõ hình dáng của ma, chỉ thấy bóng đen kia tới gần mình, tựa hồ là ngồi lên vách đá bên cạnh y, ma sờ sờ cánh hoa của y, vẫn là nhiệt độ ấm áp.

“A Mạch, ta muốn ngủ một giấc, đừng đánh thức ta.” Thanh âm của ma dần dần thấp xuống.

Y cảm nhận được chất lỏng ấm áp thấm qua băng tuyết, được rễ cây y hấp thu.

Giấc ngủ này ma vẫn chưa tỉnh dậy, y chưa bao giờ cảm thấy tu vi của mình tăng như hiện tại, ít nhất, để y có thể thấy rõ thế giới này, thấy rõ thân thể băng lãnh dựa vào mình.

Không biết lại qua bao nhiêu năm, y đã có thể thấy rõ vạn vật thế gian, lại vẫn không thấy được dáng dấp của ma, bên cạnh y chỉ có tuyết đọng lạnh như băng.

Một vị đạo sĩ áo bào trắng đi tới trên đỉnh tuyết sơn này, đạo trưởng khẽ vung phất trần trong tay, “Ngươi vốn là tuyết liên thanh khiết, trời sinh tiên khí, vốn cực dễ thành tiên thể, lại vì huyết sắc, dùng hóa thành huyết liên, cùng ta đi đi, người ngươi chờ đã đi vào luân hổi, sẽ không trở lại.”

Khi y có thể hóa thành hình người, đạo trưởng đưa hắn vào đạo quan, dạy y tu đạo thay đổi lệ khí nhiễm trên người, y đem cái tên trước kia chôn giấu tận đáy lòng, hiện tên là Huyền Dận.

Ngày mai chính là ngày phát tác dục dẫn lần thứ hai, vì có chuyện quan trọng mà Huyền Dận phải xuống núi xử lý tâm trạng luôn không yên, đầu đều nghĩ tới chuyện của Minh Sùng, như là Minh Sùng không có y có thể luôn bị va chạm hay không, nội nhân trong quan có thể chăm sóc hắn tốt không, đói bụng hay không thích món tráng miệng phải làm sao bây giờ — chiếu cố Minh Sùng, tuy là Huyền Dận người vốn tàn phế chín cấp trong sinh hoạt cũng ít nhiều trở nên biết chăm sóc người, tuy rằng đây là mang tính công kích.

Khi y vội vã trở về Huyền Thiên quan, liền biết được một tin dữ — Minh Sùng mất tích, đồng thời cũng không còn thấy cây nến nhỏ mấy ngày nay Huyền Dận luôn đặt trong phòng.

“Tiểu sư thúc! Phải làm sao bây giờ? Ngày mai sẽ là lần thứ hai độc phát rồi! Bất quá chỉ là mới đi lấy điểm tâm, đã không còn thấy tăm hơi của hắn!” Tĩnh Liễu cắn răng, “Nếu như ta cẩn thận một chút là tốt rồi! Trong thiên hạ có thể phá giải trận pháp của sư phụ lác đác không mấy người… Dùng tu vi của bọn họ cũng không cần cây nến nhỏ này…”

“Không phải là người.” Huyền Dận mặt lạnh ngắt lời nói, tuy rằng ẩn giấu rất khá, Huyền Dận vẫn phát hiện trong phòng tràn ngập ma khí, trận pháp bên ngoài Huyền Thiên quan cản được người cùng sơn tinh quỷ quái, nhưng không ngăn được Tiên Ma.

Minh Sùng lúc này đang ngồi ngay ngắn ở một chỗ trong huyệt động, trong miệng lầm bầm niệm Phật, trên người hắn tản ra phật quang chói mắt, nhìn kỹ ngoài Phật quang màu vàng lấp lánh còn xen lẫn những ám sắc khác.

“Hừ, một tên ma tu Phật? Yêu tăng sao?” Vây quanh người Minh Sùng là bốn con la sát (1), da đỏ mắt xanh, cực kỳ xấu xí. Bọn họ sợ hãi phật quang của Minh Sùng, rồi lại cực kỳ xem thường.

“Cứ hao tổn như vậy, xem hắn còn có thể chống đỡ bao lâu.” Một con la sát khác khoanh tay hừ lạnh, “Chờ hắn chịu không nổi, vật báu của giao nhân kia chính là của chúng ta.”

Tuy rằng mất đi thị giác, nhưng chỉ vài con la sát cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với Minh Sùng, nếu như bọn nó không thừa dịp Minh Sùng sẵn sàng cùng nhau tiến công, Minh Sùng cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như thế.

Minh Sùng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, thân thể bắt đầu từ từ tỏa nhiệt, tiếng nói bên tai cũng bắt đầu trở nên hơi mơ hồ.

Dục dẫn! Minh Sùng nói thầm một tiếng không tốt, không phải ngày mai mới…

Một con la sát nháy mắt bắt được Minh Sùng tinh thần đang không ổn, cùng đồng bạn trao đổi phát động tấn công.

Minh Sùng một bên chống cự lại sự bộc phát dục dẫn mang tới một bên ngăn cản tiến công, sau vài lần ứng phó, Minh Sùng không thể nghe không thể thấy cuối cùng rơi xuống thế hạ phong.

Hắn không thể bất cứ âm thanh nào, ở trong mảnh tăm tối mà bất lực gào thét.

“Chậc, thực sự là một gia hỏa khó dây dưa!” Một con la sát đá Minh Sùng đầy vết thương ngã vào góc. Trên người bọn nó cũng đều là vết thương to nhỏ, vừa nãy Minh Sùng hung tàn như thú bị nhốt, đã đem một con la sát giết chết.

“Hắn hình như có gì đó không đúng.” Một con la sát chú ý tới thân thể đang cuộn lại run rẩy của Minh Sùng.

Ba con la sát kiên quyết mở thân thể đang cuộn lại của Minh Sùng ra, chỉ thấy tên hòa thượng vốn bình tĩnh tự nhiên giờ phút này ướt đầy mồ hôi mặt ửng hồng.

“Buông ta ra!” Đôi mắt không nhìn thấy gì của Minh Sùng trừng ra tơ máu.

“Ta phát hiện tên này ngoại hình cũng không tệ.” La sát nắm cằm Minh Sùng đem mặt hắn nâng lên.

“Thân thể cũng không tồi.” Bởi vì vừa mới hỗn chiến y phục trên người Minh Sùng đã có nhiều chỗ bị cắt ra, một con la sát khác hê hê cười, ánh mắt dâm tà liếm láp da thịt lộ ra ngoài không khí của Minh Sùng.

“Không bằng chúng ta chơi xong rồi lại ăn hắn.” Con la sát thứ ba liếm môi, “Hoặc là vừa chơi vừa ăn? Phong cảnh kia nhất định rất đẹp.”

Minh Sùng luôn luôn là người lạc quan, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng giống hiện tại, hắn cảm thấy hai chân của mình bị tách ra, quần áo trên người bị xé rách, bởi vì giãy dụa mà gương mặt bị tát truyền đến cảm giác đau rát.

“Ồ? Hạ thể của hắn…” Một con la sát kinh ngạc đem hai chân Minh Sùng mở lớn hơn, khiến hạ thân hắn bại lộ trong không khí, thân thể cấu tạo không giống bình thường từ đũng quần bị xé rách lộ ra, “Ha! Lại là một tên quái thai!”

“Cút ngay! Đừng đụng ta!” Minh Sùng giãy dụa khiến cây nến trong ngực rơi mất ra.

“Hừ! Ngươi ngoan ngoãn để chúng ta chơi, nói không chắc sau sẽ khiến ngươi sảng khoái.” Một con la sát nhặt cây nến lên bỏ vào trong lòng.

“Cho dù, giãy dụa nữa cũng vô dụng, chuyện đến nước này, ai sẽ đến cứu ngươi?” Một con la sát khác thừa dịp tay chân Minh Sùng bị áp chế lại, đưa ngón tay đâm vào trong hoa huy*t bại lộ của Minh Sùng, miệng hoa yếu ớt bị móng tay sắc nhọn cắt vào, chảy ra từng tia máu đỏ sẫm.

Minh Sùng cắn răng, trong lòng thê lương một trận, dục dẫn làm cho cả người hắn vô lực, cho dù trong lòng chán ghét, bên trong hoa huy*t vẫn từ từ chảy ra chất lỏng trong suốt, vết thương đau đớn cũng mơ hồ mang đến khoái cảm vặn vẹo.

“Thật sự là tao hóa, như vậy mà còn có thể chảy nước.” La sát rút ngón tay ra, mở quần móc ra cự vật dữ tợn xấy xí để lên miệng huyệt non mềm, hơi sử dụng lực luốn xen vào trong tiểu huyệt ướt át.

“ A a! Chuyện gì xảy ra?!” Đồng bạn gào lên đau đớn khiến la sát dừng động tác lại.

Chỉ thấy tên la sát vừa nãy nhặt lên cây nến từ ngực dấy lên hỏa diễm màu xanh, ngọn lửa kia rất nhanh đem nó trói lại, bất quá phút chốc, la sát thống khổ kêu gào kia liền hóa thành tro bụi.

Cây nến toàn thân màu đỏ rơi trên mặt đất — nói là rơi xuống, không bằng nói như có người đoan chính đặt ở dưới đất — ngọn lửa thanh lam ở ngọn nhấp nháy đốt lên.

“Ta chính là công chủ giao quốc, tên là Tâm Chúc, phụng mệnh thái quân bảo vệ hồn phách chi chủ.”

Theo tiếng nói ưu nhã kỳ ảo, một hồng ảnh từ từ trong ánh nến bay ra.

Kia là một cô gái xinh đẹp, xiêm y như lửa đỏ, hai tay cầm quang cầu tím đậm.

“La sát, mưu đồ gây rối, đáng giết.”

Nữ tử nhẹ nhàng tiếp cận hai con la sát bởi vì sự cố bất ngờ mà sửng sờ, hai mắt âm u đầy tử khí nhìn về con la sát gần nàng nhất đang áp chế hai tay Minh Sùng, lòng bàn chân con la sát lập tức dấy lên hỏa diễm thanh lam.

“Ngươi! Ác quỷ từ đâu tới?” Con la sát còn đè lên hai chân Minh Sùng không để ý tới đồng bọn gào thảm, kinh hoảng lui về sau một bước.

“Ta chính là công chủ của giao quốc, tên là tâm chúc, phụng mệnh thái quân bảo vệ hồn phách chi chủ.” Tiếng nói lạnh lùng như cũ của nữ tử đầy âm u tử khí, “La sát, mưu đồ gây rối, đáng giết.”

Nàng trôi về con la sát còn lại.

“Minh Sùng!” Ngoài cửa động đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, bên trong động hai con quỷ đồng thời nhìn về phía cửu động, chỉ thấy một tên áo bào trắng tướng mạo tuấn mỹ xuất hiện ở kia.

Nữ tử nháy mắt nhìn thấy Huyền Dận, liền lặng lẽ tiêu tan trong không khí, vốn ánh nến đang cháy cũng đồng thời tắt, ngọn nến nhỏ ngã nghiêng xuống mặt đất.

Đợi thấy rõ cảnh tượng bên trong động, Huyền Dận chỉ thấy nhịp tim mình như muốn ngừng đập, y bước nhanh đến bên người Minh Sùng đem hắn ôm vào trong ngực.

Chỉ thấy Minh Sùng mặt xám như tro tàn hai chân xụi lơ mở lớn, trên người đầy vết thương to nhỏ xuyên qua quần áo bại lộ trong không khí, ánh mắt lúc chạm đến giữa hai chân Minh Sùng, đồng tử Huyền Dận đột nhiên co lại, hoa huy*t nho nhỏ non mềm kia khẽ nhếch, mơ hồ chảy ra máu tươi đỏ sẫm.

Đôi mắt đen kịt của Huyền Dận nhiễm huyết sắc, giữa chân mày hoa văn sen hồng trở nên đỏ như máu, y nhìn về phía la sát sợ hãi đến ngã ngồi, “Sao ngươi dám!”

“A a a!” La sát kia chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn một hồi, cúi đầu vừa nhìn tính khí xấu xí của mình bị miễn cưỡng cắt đứt.

“Huyền Dận…” Minh Sùng trong ngực Huyền Dận mở to hai mắt không có sinh khí một chút, trong miệng lầm bầm.

“Minh Sùng!” Huyền Dận cởi áo ngoài bọc Minh Sùng lại.

“Huyền Dận…” Minh Sùng vẫn lầm bầm như trước, hai hàng chất lỏng óng ánh chảy dài từ đôi mắt âm u đầy tử khí của hắn.

“Ta ở đây, Minh Sùng, ta ở đây.” Huyền Dận đem mặt chôn vào giữa cổ Minh Sùng dụi dụi, “Xin lỗi, Minh Sùng, xin lỗi…”

Y ôm Minh Sùng đi về phía cửa động, bên chân đá phải vật cứng gì, y cúi đầu nhìn, là cây nến kia, Huyền Dận mím môi đem cây nến nhặt lên, ôm Minh Sùng rời khỏi huyệt động này.

Ở hang động sau lưng y, la sát đang ôm hạ thể kêu rên bỗng nhiên im bặt — chỉ vì đầu cùng tứ chi của nó thậm chí thân thể như bị lưỡi đao sắc bén cắt đứt mà từng miếng chia lìa.

==========================

(1): Hình của la sát này