Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 561: Chia rẽ tình duyên tiên lữ 13




Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



“ A…nhà của ta!” Lâm Loan Loan hết lên một tiếng mang theo tiếng khóc, chỉ là âm thanh này rất nhanh liền bị tiếng rồng ngâm bao phủ, sơn cốc trong nháy mắt hóa thành hư ảo, cả ngọn núi biến thành phấn bột màu lam nhạt rơi xuống đất, bởi vì pháp lực của Bách Hợp không đủ, nên bị tan ra ở giữa không trung, biến thành mưa phùn rơi vãi trên mặt đất, xối lên đầu Lệ Ngã Nhiễm Và Lâm Loan Loan đang đứng giữa không trung.



“Đồ đã không thuộc về ta, ta cũng không muốn dùng nữa, sơn cốc này đã biến thành nhà của người khác, tự nhiên cần phải phá hủy!!”



Tiếng rồng ngâm phảng phất như còn vang vọng trong thiên hạ, càng về sau tiếng băng bị phá vỡ trong sơn cốc càng kịch liệt, bầu trời bây giờ đã bị mưa phùn màu xanh da trời phủ kín, mọi vật đều một mảnh im ắng. Gọng nói của Bách Hợp phảng phất như phá vỡ sự im lặng này, vốn bốn phía của sơn cốc như tranh sơn thủy, lập tức liền biến thành một mảnh sương mù màu xanh da trời bao phủ xuống bình nguyên, cách đó râts nhiều thân ảnh đang ngự trên pháp khí bay tới, cách đó không xa dưới chân Bách Hợp là Lệ Ngã Nhiễm đang ôm Lâm Loan Loan, cúi đầu trầm mặc không nói ra lời, bên cạnh giống như có một vòng hắc khí ở xung quanh hắn, bên tai vang lên tiếng khóc thập phần vang dội của Lâm Loan Loan, vang vọng bốn phía thập phần thê lương.



“Làm càn!”Tiếng hô có chút kinh sợ của Ngọc Hành chân nhân ừ xa truyền tới, rất nhanh một đạo pháp quyết theo tiếng hét tựa như sấm của nàng ta bổ tới Bách Hợp, Bách Hợp đem tay vòng hai vòng, cái vòng tay kia thoáng cái lớn ước chừng cái chậu rửa mặt, Bách Hợp vững vàng đem cái lá chắn này chắn trước mặt, tuy nội lực lúc này của Bách Hợp đã bị rút đi hơn nửa nhưng tu vi của Ngọc Hành chân nhân mới chỉ là Nguyên Anh sơ kì, cho dù pháp lực của Bách Hợp lúc này còn chưa khôi phục, nhưng vẫn cao hơn nàng ta một cái cảnh giới, lúc này liền khóa công kích của Ngọc Hành chân nhân lại ở trong ngọc hoàn rồitrên cái vòng kia đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng, ‘ngao’ một tiếng liền nuốt ánh sáng kia vào trong miệng, ánh sáng trong vòng ngọc kia liền phát ra tiếng gào thét, thân thể Ngọc Hành chân nhân ở cách đó không xa nhoáng lên một cái, liền phun ra một búng máu, cả người suýt nữa thì ngã trên mặt đất, nàng ta được người phía sau cuống quýt đỡ lấy, khó khăn lắm mới đứng vững được.



Cái ánh sáng trong vòng ngọc kia giống như thủy tinh hiện lên thành một phi lăng màu đỏ quạch, sau đó màu đỏ của phi lăng dần mờ đi, liền trực tiếp rơi xuống trong lòng bàn tay Bách Hợp, đây là pháp bảo bổn mạng của Ngọc Hành chân nhân, lúc này phi lăng màu đỏ đang nhúc nhích trên tay Bách Hợp, nhưng căn bản không thoát ra khỏi phạm vi khống chế của Bách Hợp.





“Nhiễm ca ca, phải làm sao bây giờ?” Lâm Loan Loan vừa mở miệng nói chuyện liền ‘Oa’ một tiếng liền phun ra một búng máu, nàng ta vốn là bị thương, vừa rồi lúc Bách Hợp phá hủy sơn cốc, tu vi Trúc Cơ kì của nàng ta căn bản không chống lại được uy áp này, Dù Bách Hợp đã khống chế thanh thế trong phạm vi nhất định, chỉ hủy hoại tòa sơn cốc này chứ không phá hủy Thủy Nguyệt tông. Mặc dù Lệ Ngã Nhiễm không kịp suy nghĩ đã vô ý đem nàng ta bảo vệ, đáng tiếc tu vi của nàng ta quá kém, bởi vậy bị thương cũng không nhẹ, từ nhỏ đến giờ Lâm Loan Loan căn bản chưa phải nếm qua đau khổ nào, nói chuyện lúc này đã có chút run rẩy rồi, không biết là do lạnh hay là do sợ nữa đây.



Sau khi nàng ta nói thì trong mắt Lệ Ngã Nhiễm đang có chút mê mang liền tỉnh táo lại, vốn hắn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Loại tình cảnh này giống như đã xuất hiện trong lòng hắn hàng vạn lần,khi thấy chiêu thức băng tuyết phủ kín toàn bộ thế giới, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc, một cỗ đau đớn như khoan tim dâng lên từ đáy lòng, Lệ Ngã Nhiễm liền vô ý muốn đưa tay lên ôm lấy ngực, nhưng hết lần này đến lần khác trong ngực của hắn còn đang ôm Lâm Loan Loan nên không có biện pháp đưa tay ra, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhu nhược của Lâm Loan Loan đang tựa trong ngực hắn, vốn trong lòng Lệ Ngã Nhiễm đang hoài nghi liệu có phải mình nhận lầm người hay không, thì khi thấy khuôn mặt của Lâm Loan Loan, hắn đang nghi hoặc thì nhanh chóng ép xuống dưới.




Không có khả năng sẽ nhận nhầm người đấy, nếu như không phải vợ của hắn, thì tại sao lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn như vậy, làm sao thể thân mật cùng hắn như vậy được, nếu như không phải vợ hắn thì làm sao có thể xuất hiện ở bên trong dộng phủ này chứ, động phủ này cũng không phải ai cũng có thể vào đây ở được, tuy hắn đã lãng quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn biết rõ, vợ của hắn sinh sống ở chỗ này đấy, ngoại nhân bình thường căn bản không dám xông vào đọng phủ của nàng.



Lệ Ngã Nhiễm nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu nhìn Bách Hợp đang đứng giữa không trung, lúc này trong tay nàng đnag vuốt cái phi lăng óng ánh kia, một đầu tóc đen nhánh rối tung ở sau lưng, mà nàng ấy cũng không hề quan tâm, nữ tu sĩ Thủy Nguyệt tông đều ăn mặc như vậy, mỗi người đều coi trọng sự tự nhiên thoải mái, nên cũng không có ai tận lực đi ăn mặc rang điểm cầu kì, trước kia lúc nguyên chủ quấn lấy bên cạnh hắn, Lệ Ngã Nhiễm còn không thèm để nàng vào mắt, lúc này ánh mắt không tự chủ được lại dừng ở trên người nàng, càng xem lại càng cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen thuộc, giống như đã gặp rất nhiều lần, tóc dài của nàng rủ xuống bên cạnh ngực trái, mặc áo bào đơn giản, rất nhiều năm đều chưa đổi trang phục, nhưng bây giờ hắn càng xem lại càng cảm thấy thích.



Trong đầu có vài đạo hình ảnh quen thuộc cuồn cuộn lướt qua, tim Lệ Ngã Nhiễm đập dồn dập, đầu ẩn ẩn đau, vài mẩu chuyện quen thuộc xẹt qua rất nhanh, lúc hắn đang muốn ngưng thần tĩnh khí đem chúng bắt lại, tiếng khóc kiều nộn nho nhỏ của Lâm Loan Loan liền vang lên:



“Nhiễm ca ca, phải làm sao bây giờ? Nhà của chúng ta đã không còn…”Giọng nói của nàng ta phá vỡ LệNgã Nhiễm nhớ lại, một chữ nhà làm cho hắn nhanh chóng tỉnh lại từ trong những hồi ức kì quái, hắn cũng không có tiếp tục đi suy nghĩ mấy thứ hồi ức kia nữa, ánh mắt Lệ Ngã Nhiễm xẹt qua một mảnh phế tích giữa sơn cốc, cho dù hắn đã quên rất nhiều sự tình, nhưng nơi này là địa phương trọng yếu đối với hắn, đối với hắn cùng thê tử của hắn mà nói đây là một cái địa phương thần thánh, mà hôm nay chỗ này lại bị Bách Hợp phá hủy,trong lòng Lệ Ngã Nhiễm ‘đằng’ thoáng chốc liền có một đạo lửa giận bùng lên, hai mắt hắn đỏ bừng, hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Loan Loan trên mặt đất, trong giọng nói lộ ra vài phần sát ý: “Yên tâm, nhà như thế nào bị hủy, ta muốn nàng ta phải hoàn trả gấp nghìn lần!”




Lâm Loan Loan nâng lên hai mắt đẫm lệ, cắn môi,khẽ gật đầu, miệng phát ra một tiếng đáp nhẹ, mắt nhìn Bách Hợp lộ ra vài phần oán hận.



Nàng vốn không có nghĩ muốn tranh đoạt với Bách Hợp cái gì, thế nhưng mà Bách Hợp đánh nàng thì thôi đi, nhưng không thể hủy nhà của mình được.



“Có lẽ ngươi không nên chọc giận ta đấy.” thân thể Lệ Ngã Nhiễm nhẹ nhàng bay lên, Ngọc Hành chân nhân cùng với mấy người cách đó không xa sau khi phát hiện khí thế hai người bên này, trong lòng không ngừng tuôn ra dự cảm bất hảo, Ngọc Hành chân nhân nhìn sơn mạch bị hủy hoại thì suýt nữa thì phun ra một búng máu, nàng cũng thấy Bách Hợp là người bắt được pháp bảo bổn mạng của nàng, còn làm cho nàng bị trọng thương, ngày ấy nàng đã từng gặp rồi, nhưng lúc này lại mang đến một cỗ uy áp kinh khủng, nàng cùng mấy trưởng lão nhìn nhau thoáng qua, trên mặt đều lộ ra thần sắc khó coi nói: “Nguyên Anh lão tổ?”



Tuy nói tu vi của Ngọc Hành chân nhân cũng là Nguyên Anh kỳ, nhưng sự khác nhau giữa sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, thì chỉ có tu sĩ ở Nguyên Anh kỳ mới rõ nhất, Ngọc Hành chân nhân không khỏi có chút oán hận đồ đệ của mình không dưng lại gây thêm chuyện, không biết nàng từ chỗ nào đưa tới hai tên sát tinh này, nhìn lại lần nữa sơn cốc đã bị san thành bình địa, trong lòng Ngọc Hành chân nhân lại nhỏ máu.




Cái khối địa bảo này từ trước tới nay ở Thủy Nguyệt Tông là địa phương mọi người đều mơ ước, linh khí mười phần, bình thường chỉ có đồ đệ trẻ tuổi có tiền đồ nhất mới có cơ hội ở bên cạnh nơi này, lúc trước nàng ta ỷ vào thân phận của mình để chiếm tiện nghi, đem cái địa phương này để cho đồ đệ của mình ở, không nghĩ tới mới qua hơn trăm năm thời gian, một khối linh mạch tốt như vậy của Thủy Nguyệt Tông lại bị người hủy đi.



Cảm giác được linh khí phiêu tán trong thiên địa, Ngọc Hành chân nhân cũng có thể cảm nhận được ánh mắt oán trách của mọi người rơi xuống trên người mình, trong lòngnàng đem Lâm Loan Loan mắng cả trăm lần, nhưng lúc này lại cảm thấy khí thế không ngừng tăng lên của Lệ Ngã Nhiễm, cho dù Lâm Loan Loan lúc này có đang bị thương, nhưng thấy Lâm Loan Loan ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, dến cùng thì vẫn là đồ đệ của mình,Ngọc Hành chân nhân cũng không có khả năng thấy chết mà không cứu, chỉ là bây giờ là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ giao chiến, sao nàng ta có thể xông vào được?




Lúc Bách Hợp thấy Ngọc Hành chân nhân muốn gia nhập vòng chiến đấu, một mặt cô bắt đầu tăng lên uy áp của mình, một mặt liền ném phi lăng màu đỏ trong tay tới Ngọc Hành chân nhân, rồi cô tăng cường hấp thu linh khí bay ra ở bốn phía nhập vào cơ thể, nàng vừa nói chuyện tận lực để kéo dài thời gian cho mình khôi phục pháp lực: “Đồ vật đã biến mất, tự nhiên không cần thiết tồn tại, cái này vốn là nhà của ta, ta muốn hủy thì ta hủy, ngươi có ý kiến?”



Trước kia cũng không phải Lệ Ngã Nhiễm chưa từng ra tay với nàng ất, lúc ấy hắn cho rằng nguyên chủ không phải là thê tử của mình, sau khi đả thương nàng cũng không có cảm thấy có nhiều khó chịu, lúc này đồng dạng hắn cũng không thấy được Bách Hợp là thê tử của mình, nhưng trong lòng Lệ Ngã Nhiễm không biết như thế nào lại cảm thấy có chút do dự, chỉ là khi nghe Bách Hợp nói hủy đi địa phương đặc biệt trong suy nghĩ của mình thì trong lòng Lệ Ngã Nhiễm giận giữ, ngoại mặt lại nghiêm túc, trên người hắn bắt đầu xuất hiện quang mang màu vàng nhạt, từng đạo khiếm khí theo trong thân thể hắn phóng lên trời:



“Ngươi đáng chết”



Trong thời gian hắn nói chuyện mắt hắn dần biến thành màu vàng kim nhạt, trong tay liền đi ra một cái tiểu kiếm màu vàng: “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, đem lục lạc chuông giao ra đây, quỳ xuống hướng thê tử của ta cầu xin tha thứ, ta tha cho ngươi được tự xử, thả thần hồn của ngươi chuyển thế.”



Sau khi tu vi đến Nguyên Anh kỳ, nếu tu sĩ cảm giác được mình có đại nạn buông xuống, không đủ để tiến giai đến cảnh giới kế tiếp, thì có thể tự hành binh giải, lại để cho linh hồn đầu thai chuyển thế, để kiếp sau tiếp tục tu hành, rất nhiều tu sĩ đại năng kiêng kị thiên kiếp, hoặc là thọ nguyên không đủ để tiến giai đến cảnh giới kế tiếp, bình thường đều chọn binh giải chuyển thế, Lệ Ngã Nhiễm cũng không phải người không quả quyết, nhưng lúc này không biết vì sao, lúc muốn động phủ, hắn lại do dự, Lệ Ngã Nhiễm cũng không hiểu được lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nữa, trường kiếm trong tay đã chậm rãi thành hình rồi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.



Lúc nghe được lời này của Lệ Ngã Nhiễm, Bách Hợp liền cười lạnh hai tiếng, một mặt nàng hết sức điều chỉnh pháp lực trong cơ thể, một mặt nói: “ Cút!”