Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 595: Vì đại nghĩa diệt thân (3)




Edit: BeHaibaira



Beta: Sakura



Mọi người trong tổ chức hầu như đều là cô nhi được Đậu Bách Hợp thu dưỡng, rất trung thành và tận tâm với nàng, hơn nữa những cô nhi này bởi vì đã nếm qua đau khổ nên mỗi người luyện võ đều rất chăm chú, công phu cao cường hơn rất nhiều đệ tử danh môn, về sau tên tuổi vang danh thiên hạ, bởi vì Ám Điện chấp niệm với việc điều tra nghe ngóng lúc trước Đậu gia bị diệt môn, thủ đoạn lại quá trực tiếp, trong giang hồ giống như lại có một cổ thế lực đang ngăn trở bọn hắn điều tra nghe ngóng chân tướng sự tình. Thường xuyên qua lại, không biết như thế nào quan hệ giữa Ám Điện cùng người trong giang hồ càng ngày càng khẩn trương, đến cuối cùng Ám Điện trởi thành danh xưng tà ma ngoại đạo trong miệng của người trong giang hồ, nguời thấy đều muốn chém chết.



Đoạn thời gian kia Đậu Bách Hợp không thể không đem Ám Điện xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, ẩn dấu đi, nàng ấy thực sự không phải là một nữ nhân vô dụng, lúc trước gia quyến xảy ra biến cố có thể nuôi lớn đệ đệ cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nam nhân ghét bỏ nàng thì nàng cũng sẽ nhất đao lưỡng đoạn, có thể nghĩ tính cách Đậu Bách Hợp cương liệt, người trong giang hồ càng đánh áp thì nàng lại càng ương ngạnh, hơn nữa trước kia nàng tao ngộ khiến tính cách nàng cực đoan lên, đối với những chính phái nhân sĩ luôn mồm hô hào muốn diệt trừ nàng thì Đậu Bách Hợp đã không có hảo cảm, nên thanh danh Ám Điện càng kém, nhưng giang hồ chính nghĩa tập hợp lại vậy mà không thể hoàn toàn diệt trừ tổ chức Ám Điện cùng Đậu Bách Hợp, ngược lại Ám Điện trừ một ít đệ tử bình thường bị giết đi, lưu lại tất cả đều là tinh anh, thực lực phảng phất càng tăng lên, nhưng theo chính phái nhân sĩ cùng Ám Điện song phương nhân số tử vong gia tăng, cừu hận cũng bắt đầu tích lũy từ từ.



Gần mười năm, Đậu Bách Hợp làm thủ lĩnh Ám Điện thanh danh truyền khắp toàn bộ giang hồ, truyền thuyết võ công của nàng tuyệt thế, xinh đẹp như hoa nhưng tâm địa ác độc cay nghiệt, người bên ngoài nói nàng như là yêu ma quỷ quái, mà Đậu Bách Hợp đem toàn bộ tâm tư vì người Đậu gia Sơn Trang bị chết báo thù. Nàng muốn điều tra rõ chân tướng năm đó, lúc nàng thật vất vả tra ra đuợc một ít manh mối thì nhân sĩ giang hồ lại tìm được đại bản doanh của Ám Điện, đánh vào trong Ám Điện. Đậu Bách Hợp thông minh, những năm truớc được Đậu phụ mang theo cùng học võ công, đơn giản chỉ cần nương tựa theo bản lãnh của mình, đã luyện thành tuyệt thế cao thủ. Những người trong giang hồ này nàng vốn không có để ở trong lòng, nhưng không nghĩ tới lúc nàng đang chuẩn bị tru sát toàn bộ nhân sĩ giang hồ xông vào Ám Điện thì nàng lại phát hiện mình vận không nổi một tia nội lực.



Nàng đau lòng nắm chặt tay,đệ đệ nguời mà nàng yêu thuơng hai mươi năm nhưng lại nắm tay một nữ hài nhi xuất hiện trước mặt nàng, bên ngoài tiếng kêu rung trời, người trong Ám Điện cùng Đậu Bách Hợp đồng dạng trúng ám toán, không có chút năng lực phản kháng tùy ý nhân sĩ giang hồ chém giết.



Những cô nhi này đều là do Đậu Bách Hợp tự tay nhặt về, dạy bọn họ võ công. Nuôi dưỡng bọn hắn lớn lên, lúc này những người này lại chết ở trước mặt nàng, Đậu Bách Hợp có chút nghi hoặc khó hiểu, Đậu Hải Ca thẳng thắn với nàng ấy.





Cô bé mà hắn nắm tay bên cạnh kia tên là Chu Nhụy Nhi, là bé gái lúc trước Chu thị gả vào Đậu Thị Sơn Trang mang đến, nàng thực ra không phải là cốt nhục của Chu thị, mà là do tỷ tỷ Chu thị sinh non rồi qua đời. Lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may Chu Nhụy Nhi cũng chưa chết, nàng ta bị người mang đi, cũng hiểu rõ thân phận của mình, nửa năm trước nàng gặp được Đậu Hải Ca, Chu Nhụy Nhi nhận ra đây là nhi tử của dì, đem thân thế của hắn nói cho hắn biết.



Đậu Hải Ca cũng không phải cốt nhục của Đậu phụ, Đậu phụ hiệp nghĩa vi hoài, trong giang hồ thụ qua ân huệ của một quý nhân, cuối cùng cùng hắn kết bái huynh đệ, quý nhân chạm phải sai lầm rơi vào kết cục suýt nữa bị triều đình tịch thu tài sản giết cả nhà kẻ phạm tội. Bởi vậy lúc nguy nan trước mắt Đậu phụ vì huynh đệ ra mặt, đem thê tử của huynh đệ dùng danh nghĩa tiểu thiếp tiếp trở về nhà, cũng coi Đậu Hải Ca như là cốt nhục của chính mình.Vài năm sau quý nhân sống qua cửa ải khó. Phát hiện thê nhi của mình bị Đậu phụ chiếm lấy, cho rằng hắn bội bạc, chiếm thê tử của mình, lúc này hận thấu xương gian phu dâm phụ, bởi vậy tru sát cả nhà Đậu gia!




Lúc ấy Chu Nhụy Nhi đã lớn rồi, Chu thị cũng không có dấu diếm nàng ta những chuyện này, lúc quý nhân kia phát hiện Chu Nhụy Nhi, nghe Chu Nhụy Nhi thuật lại mới biết được mình đã hiểu lầm huynh đệ, lúc này khóc rống lưu nước mắt, hắn giết nữ nhân mình yêu thích, lại giết cả nhà huynh đệ, nhưng cũng may nghe nói con của mình còn ở nhân gian, bởi vậy những năm gần đây luôn luôn tìm kiếm hắn, thẳng đến nửa năm trước mới tìm được Đậu Hải Ca.



“Những năm gần đây đa tạ công ơn nuôi dưỡng của tỷ tỷ, ta với phụ thân đã nhận lại nhau, phụ thân thẹn với Đậu lão anh hùng, ta đã nhận ông ấy làm nghĩa phụ, cha ta đã thu thập thi thể nghĩa phụ, lúc này cũng mai táng, chuyện quá khứ đã đi qua, hi vọng tỷ tỷ như vậy dừng tay, tiếp nhận các vị đồng đạo võ lâm chế tài.” Sau khi thuật lại chuyện cũ hắn lúc này đã đổi tên là Cao Hải Ca thành khẩn khích lệ Đậu Bách Hợp tiếp nhận võ lâm đồng đạo lại phê phán: “Tỷ tỷ những năm gần đây giết không ít võ lâm đồng đạo, có lẽ nên thu tay lại rồi.”



Đậu Bách Hợp không nghĩ tới chính mình luôn luôn truy tìm chân tướng, lúc này bày ở trước mặt mình, hóa ra lại là như thế này, khó trách nàng tra không ra nguyên nhân cái chết người một nhà mình, quý nhân này là người trong triều đình, quyền thế thật lớn, sớm mấy năm trước đã được phong làm Vương khác họ, tại dân gian danh vọng rất cao, cũng bởi vì một hiểu lầm, người này đã giết người một nhà mình, hơn nữa chính mình người một nhà chết rồi, dĩ vãng người đệ đệ coi là người thân nhất vậy mà cho rằng mai táng người Đậu gia xong là cho qua chuyện.



Ám Điện tuy nói giết không ít người, nhưng võ lâm đồng đạo cũng đã giết người Ám Điện không ít, Đậu Bách Hợp cảm thấy vô cùng không cam lòng, nàng phòng ai cũng sẽ không phòng đệ đệ, vốn tưởng rằng thân huyết mạch duy nhất, cuối cùng lại phát hiện là con trai của cừu nhân hơn nữa nhà mình là vì hắn mới diệt vong, hôm nay hắn càng quân pháp bất vị thân, Đậu Bách Hợp nói không ra lời.




Mà càng làm cho trái tim nàng băng giá đấy là lúc trước Đậu phụ chậu vàng rửa tay nguyên bản không hề tiếp đãi võ lâm đồng đạo, nhưng quý nhân kia lại làm bộ bị thương, do Chu Nhụy Nhi cứu tiến vào Đậu gia, mượn tay Chu Nhụy Nhi, hạ độc mọi người Đậu gia, thế cho nên lúc nguy nan, Đậu gia không hề phản kháng, bị người đồ giết.Đêm hôm đó, bởi vì Đậu Bách Hợp và Đậu Hải Ca tuổi còn nhỏ, cho nên hai người không có uống rượu có độc kia, tránh được một mạng, còn lại mọi người đều chết sạch sẽ.



Võ công bị chế trụ, người trong giang hồ giết hết người Ám Điện, đều nói muốn xử tử yêu nữ, Đậu Bách Hợp thương tâm tuyệt vọng, tự tuyệt gân mạch mà chết.



Nhưng nàng thật không cam lòng, nàng không cam lòng Đậu phụ rõ ràng hiệp nghĩa vi hoài, lại thành ra một cái kết cục như vậy, những kẻ làm chuyện xấu lại cao cao tại thượng, còn bày ra tư thế chính nhân quân tử, chính mình tuổi nhỏ lưu lạc giang hồ,trải qua hết đau khổ này đến đau khổ khác, muốn tra ra chân tướng năm đó để báo thù. Lại bị cho là yêu nữ, người người muốn chém chết.



Nàng thương đệ đệ như con mắt của mình, sau khi Đậu gia gặp biến cố, Đậu Bách Hợp đoạt đồ ăn từ miệng chó dữ. Chính mình đói bụng đến chết cũng không nỡ ăn còn muốn phân cho hắn, nâng niu hắn trong lòng bàn tay, cuối cùng quân pháp bất vị thân, bởi vì một cái cái gọi là cha ruột mà đã quên ân tình lúc trước của Đậu gia, cũng đã quên công ơn nuôi dưỡng của tỷ tỷ, ngược lại đứng về ‘Đại nghĩa’ bên kia, mà nàng cả đời bị Đậu Hải Ca làm hại không thể cùng người yêu bên nhau, làm một nữ nhân bình thường, con nối dõi cũng không thể có.




Đậu Bách Hợp cảm thấy rất không cam lòng, nàng ấy muốn báo thù, nàng muốn cho quý nhân kia trả giá thật nhiều. Tuy nói Đậu gia người chết không có thể sống lại, thế nhưng mà dựa vào cái gì người một nhà mình cửa nát nhà tan còn quý nhân kia lại có được một nhi tử ưu tú, từ nay về sau sinh hoạt viên mãn, nàng không cam lòng.



Đem kịch tình tiếp thu xong, Bách Hợp thở dài mở mắt ra nhìn.




Lúc này Đậu Hải Ca nằm rạp trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, ngày hôm qua theo vách núi ngã xuống, cho dù đã có thân thể Bách Hợp kê lót lưng nhưng Đậu Hải Ca cũng bị chút ít tổn thương, Bách Hợp chán ghét nhìn nó một cái, hôm qua không có tiếp thu kịch tình, nếu không chắc chắn cô sẽ không mang nhóc béo này theo người, nếu như tên nhóc béo này bị chết trong tay đám người áo đen kia thì thù của Đậu Bách Hợp cũng báo được hơn phân nửa rồi.



Bách Hợp nhúc nhích thân thể, thò tay chống trên mặt đất muốn đứng dậy, lòng bàn tay vừa sờ đến bãi cỏ lại mò tới cái gì đó béo múp míp lạnh buốt, cô liền giơ bàn tay lên…, thấy mấy cái con rắn nhỏ tạo thành một đoàn tựa ở bên người nàng. Con rắn nhỏ bị Bách Hợp duỗi tay đè chặt cũng không trốn, ngược lại thè lưỡi. Thân thể uốn éo vặn vẹo, như một cái dây thừng xinh đẹp, bơi tới bên cạnh đùi Bách Hợp, nhút nhát e lệ dùng đầu đụng đụng đùi Bách Hợp rồi lại đầu rụt trở về, đôi mắt nhỏ sáng trong long lanh, thấy bộ dáng này Bách Hợp khẽ mỉm cười.



Tại đây không biết là cái địa phương nào, hoàn toàn khác chỗ rơi xuống trong nội dung câu chuyện, trong kịch bản nguyên chủ cũng là nghe phụ thân nói chạy hướng đông, nhưng Đậu Bách Hợp lúc ấy bị người đuổi giết, cả người luống cuống, hơn nữa gặp chuyện không may lúc đó tối như bưng, nàng ấy như con ruồi không có đầu đi loạn bốn phía, cũng là rơi xuống vách núi nhưng không phải phương hướng này.



Trong sơn cốc nhìn quanh toàn là rắn, nhưng những con rắn này không biết có phải bị choáng váng không, đối mặt với người còn sống rơi xuống, chỉ chấn kinh nhưng không bạo loạn nổi công kích, ngược lại yên tĩnh vây ở một bên, lúc này Bách Hợp vẫn đang bị thương nặng bên người lại không có gì giải dược, bởi vậy chỉ có thể ngồi xếp bằng, hi vọng đem tinh thần dưỡng tốt, giữ sức để nghĩ biện pháp ly khai cái chỗ này.



Nguyên chủ lúc này đã bắt đầu đi theo Đậu phụ tập võ rồi, có điều thời gian tập võ cũng không dài, bởi vì nàng ấy chỉ là một cô nương, mà Đậu phụ cũng không muốn lăn lộn trên giang hồ nữa cũng không hi vọng nữ nhi duy nhất của mình ở giang hồ phiêu đãng chịu khổ, cho nên cũng không có chăm chú giáo nàng, mà Đậu phụ nghĩ rằng nữ hài nhi lớn lên sớm muộn sẽ lập gia đình, đến lúc đó Đậu Bách Hợp chỉ cần biết giúp chồng con đỡ đầu, phục thị cha mẹ chồng qua cả đời là xong, căn bản không muốn nàng ấu làm cái gì nữ hiệp, trong nội dung câu chuyện Đậu Bách Hợp sở dĩ trở thành cao thủ đạt trình độ cao nhất trong giang hồ, tất cả đều là dựa vào lúc trước Đậu phụ trong lúc vô tình từng đã dạy nội công cho nàng, cộng thêm nàng được chứng kiến Đậu phụ tập một ít chiêu thức rồi tự mình lục lọi.



Nàng ấy thiên phú kinh người hơn nữa lại vô cùng thông minh, cuối cùng bằng vào những gì nhớ lại, hơn nữa trước kia lưu lạc giang hồ một ít kinh nghiệm, nàng ấy sáng chế ra võ công thích hợp cho mình, đã trở thành một cao thủ giỏi hơn cả Đậu phụ, nếu không phải do Đậu Hải Ca làm nội ứng hạ độc nàng, những nhân sĩ giang hồ xông vào Ám Điện, có lẽ Đậu Bách Hợp quả bất địch chúng, nhưng những người này không có khả năng giết nàng chết tại chỗ, nàng ấy muốn chạy trốn là chuyện rất dễ dàng.