Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 599: Vì đại nghĩa diệt thân (7)




Edit: Behaibarai



Beta: Sakura



Kịch bản cũ Đậu Bách Hợp muôn vàn sủng ái người đệ đệ này, đáng tiếc cuối cùng Đậu Hải Ca lại đút nàng một đao, hơn nữa Đậu Hải Ca luôn luôn ngứa mắt tổ chức Ám Điện, nhất là sau khi Ám Điện đối chọi với người trong giang hồ, Đậu Hải Ca được nguyên chủ bảo hộ như vậy thế nhưng người ngu xuẩn này còn cãi nhau với nàng ấy mấy lần, lúc ấy Đậu Bách Hợp còn phải ăn nói khép nép dụ dỗ hắn, cho rằng đây chỉ là phẩm tính thuần lương của đệ đệ. Thêm vào đó nguyên chủ biết mình không thể sinh dục, sau khi chia tay thiếu hiệp mình ngưỡng mộ, cho dù khi ấy tính tình nàng thay đổi nhưng trước mặt đệ đệ vẫn phải nhường nhịn hắn.



Lúc này Bách Hợp đối với Đậu Hải Ca không phải đánh chính là mắng, há mồm liền châm chọc nói móc ngược lại hắn trung thực lên, lúc này bị nói đến mức khuôn mặt đỏ bừng mà cũng không dám lên tiếng nữa.



“Ta về sau nhất định cố gắng, sẽ không để cho tỷ tỷ mất mặt.” Đậu Hải Ca cố gắng làm cho mình không run rẩy, hắn gắt gao cắn đầu lưỡi thoáng một phát, mới làm ra vẻ cung kính: “Nhưng mà tỷ tỷ, gần đây ta luyện võ cảm giác có nhiều chỗ không thuận, có phải tỷ tỷ giáo sai rồi không?”



Đậu Hải Ca muốn Bách Hợp dạy võ công tốt cho hắn mà không phải mấy cái công phu vớ vẩn Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng:



“Tài liệu không tốt, dù cho công cụ dùng trên người của ngươi đều vô dụng!”



Vừa nói xong thì trong ánh mắt Đậu Hải Ca hiện lên một đạo tối tăm phiền muộn, cuối cùng chỉ cúi đầu khẽ nói: “Tỷ tỷ giáo huấn rất phải, Hải Ca nhất định càng thêm cố gắng luyện tập, sẽ không cho tỷ tỷ mất mặt.”





“Hừ!” Bách Hợp hừ một tiếng, không có để ý hắn, quay người liền đi. Đợi cô vừa ly khai, Đậu Hải Ca mới toàn thân run rẩy lấy, nghiến răng nghiến lợi oán hận híp mắt, hắn chướng mắt mấy cái võ công này. Mấy năm nay Bách Hợp có chỉ giáo cho hắn nhưng hắn muốn tiến xa hơn, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến làm sao có thể đi đường tắt đạt được đồ tốt nhất mà không chịu tĩnh tâm luyện võ, trên thực tế Đậu Hải Ca cũng không ngốc ngược lại còn rất thông minh, nếu không những năm này Bách Hợp chỉ hơi chỉ điểm một cái, đầu óc hắn liền xoay chuyển nhanh như vậy, võ công Đậu phụ truyền thừa tuy kém Cửu Dương Chân Kinh, nhưng nếu chịu khó nghiên cứu thì giời Đậu Hải Ca cũng đã trở thành cao thủ.



Nhưng chính bởi vì võ công Đậu phụ truyền bị so sánh với Cửu Dương Chân Kinh, Đậu Hải Ca cảm giác mình lấy được không phải đồ tốt nhất nên trong lòng khó tránh khỏi tham luyến. Hắn không chịu khó tập võ công này, hơn nữa Bách Hợp cũng không phải như nguyên chủ đem những nguyên lý mình hiểu dạy cho hắn, cho nên võ công chỉ là dạng thường thường, đồng dạng là luyện võ đấy, gặp Bách Hợp hiện tại đã có cơ hội có thể xuất cốc đi. Đậu Hải Ca càng cảm thấy Bách Hợp cố ý ẩn dấu, hơn nữa thái độ Bách Hợp lúc nói chuyện không hề khách khí với hắn, cho nên hắn rất oán hận nhưng không dám phát tác.




“Tỷ tỷ đi thì lúc nào trở về?”



Vừa mới Đậu Hải Ca bị Bách Hợp vũ nhục thì rất tức giận, nhưng khi thấy Bách Hợp càng chạy càng nhanh, hắn cố nhịn xuống để đuổi tới hỏi, lần này Bách Hợp không có để ý tới hắn, đề cao nội lực thân thể nhẹ bay bay lên. Dẫm nát tán cây lên, mấy cái lên xuống sau đó đã thoát ra ngoài, Đậu Hải Ca ngửa đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra hâm mộ ghen ghét. Đợi đến lúc thân ảnh Bách Hợp càng ngày càng nhỏ, dần dần nhìn không tới nữa thì hắn mới tức giận nhỏ giọng chửi bới ra.



Ở trong sơn cốc bảy năm, Bách Hợp một đường bay tán loạn tiện tay bắt lấy dây leo ở vách núi giữ vững chắc thân thể của mình, nghỉ một lát về sau lại lại lần nữa giẫm ngọn cây bay lên phía trên, đợi đến lúc chính thức giẫm đạp đến đỉnh núi rồi thì Bách Hợp mới thở phào một cái. Cô thò tay vuốt lại quần áo của mình rồi đi về phía di chỉ Đậu Thị Sơn Trang, bảy năm qua đi, lúc trước Đậu Thị Sơn Trang phồn hoa giờ đã biến thành một mảnh phế tích, bốn phía đều là cỏ dại, thoạt nhìn hoang vu vô cùng, ngược lại sụp đổ xuống một ít gạch ngói bên trên mọc đầy rêu xanh, phía dưới rất nhiều côn trùng đã ở chỗ này an gia, có mấy gian phòng xá còn không có hoàn toàn sụp đổ mất, vách tường bị hun đến đen kịt, có lẽ là nghe được bên ngoài có người tiến đến đã dẫm lên cỏ, bên trong vậy mà có hài tử quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt chui ra, lúc này mặt mũi tràn đầy cảnh giác chằm chằm vào Bách Hợp, bọn chúng gầy gò do tập trung nhìn Bách Hợp nên cái kia mắt to lồi hẳn ra nhìn rất dọa người.



“Các ngươi là người nào?”



Bách Hợp hỏi một câu, con rắn nhỏ màu vàng trên cánh tay uốn lượn dao động xuống cổ tay cô, trượt đến cổ tay rồi ngừng lại, miệng cắn cái đuôi không động đậy nữa, thoạt nhìn giống như cái vòng tay bằng vàng ròng, Bách Hợp thò tay nghịch tóc, mấy đứa bé trong mắt đều lộ ra vài phần cảnh giác, mấy đứa trẻ này không nói không rằng, Bách Hợp hỏi vài lần mới có một cái bé trai tuổi nhất lớn mới đứng ở đằng trước ngăn mấy đứa nhỏ đằng sau rồi mới nói ra thân phận.




Mấy đứa trẻ này kia đều là cô nhi, tại trong thành dựa vào ăn xin mà sống, bởi vì ngoại ô bên ngoài Đậu Thị Sơn Trang bảy năm trước trong vòng một đêm bị người diệt cả nhà, bên này địa phương rộng rãi, ra khỏi thành lại không quá xa, hơn nữa có mấy gian phòng xá tuy bị đốt qua, thế nhưng mà cũng chưa hoàn toàn bị đốt hết, còn có thể ở được, so về một ít miếu hoang thì tốt hơn nhiều, chỉ là trong thành không ít người đều cho rằng cái này thôn trang lúc trước bị người cao thấp giết được chó gà không tha, rất nhiều người đều cho rằng nơi đây còn có oan hồn dã quỷ, bởi vậy không dám tới, mấy đứa trẻ không chỗ có thể đi, mấy năm trước ở chỗ này.



Lần này Bách Hợp xuất cốc vì thu dưỡng cô nhi để mình sở dụng đấy, lúc này nghe bọn nhỏ nói xong, liền hỏi một câu bọn hắn có nguyện ý đi theo mình không, mấy đứa trẻ này vốn không có cha mẹ, liền ăn cơm đều thành vấn đề, đã sớm đến bước đường cùng rồi, nghe được Bách Hợp nguyện ý thu dưỡng bọn hắn, mấy người bắt đầu còn có chút thật không dám tin tưởng, hiển nhiên có chút sợ hãi, mãi về sau đứa bé lớn kia nhìn nhìn Bách Hợp rồi mới hàm hồ nói ra nếu như Bách Hợp có năng lực thu dưỡng bọn hắn, bọn hắn sẽ nguyện ý đi theo Bách Hợp về sau nhất định báo đáp lại cô.



Từ lúc rơi xuống cốc quần áo trên người Bách Hợp vẫn là từ lúc đó, mấy năm thời gian trôi qua cũng sớm đã không vừa người rồi, ống tay áo cùng làn váy đều ngắn một đoạn, thậm chí dưới chân còn đập vào chân trần, nếu không phải là vì cổ tay cô treo con rắn nhỏ màu vàng bị đán trẻ con tưởng rằng là vòng vàng, chỉ sợ những đứa bé này cho rằng cô gạt người.



Muốn thành lập Ám Điện, cần phải có tiền có người cùng với có võ công, Bách Hợp không lo không có người, trong thành cô nhi có rất nhiều, niên đại cũng không tính là giàu có và đông đúc, nếu muốn tìm đến cô nhi vì chính mình sở dụng là vấn đề rất đơn giản, võ công cô cũng có, buồn ngược lại là tiền tài rồi, không có tiền cái gì đều là nói suông, cô nghĩ nghĩ, đưa tay sờ sờ con rắn nhỏ màu vàng, đuôi rắn có chút run rẩy, Bách Hợp cùng bọn nhỏ giao hẹn đợi cô hai ngày nữa lại đến tiếp bọn hắn ly khai, liền quay người đi về phía cánh rừng.




” Thảo dược có thể giải độc tính của ngươi là cái gì?”



Bách Hợp lôi con rắn nhỏ để xuống đất, con rắn này cứ ở trong bụi cỏ chui tới chui lui, ý định không chịu đi, cô lại nhấc con rắn nhỏ lên rồi mở miệng nó ra, thấy được cái răng nọc xinh xắn trong miệng lóe hàn quang, do dự một chút, làm bộ đâm vào tay mình.



Nguyên bản con rắn nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn dốc sức liều mạng bắt đầu giãy dụa lên, thân mình nho nhỏ quấn chặt lấy cổ tay Bách Hợp, Bách Hợp mới buông ra, nó tranh thủ tháo chạy được cực xa, một đôi con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Bách Hợp một hồi lâu, mới một lần nữa phun lưỡi lội tới, một hồi lâu về sau nó há mồm cắn lấy ngọn đuôi của mình, hai giọt máu rắn xuất hiện, con rắn nhỏ đưa cái đuôi đến trước mặt Bách Hợp, trong đầu Bách Hợp linh quang lóe lên, có thể giải độc của rắn màu vàng chính là máu rắn? Cô bắt con rắn nhỏ bắt lại, lại làm bộ đâm vào tay mình thì con rắn nhỏ không có vùng vẫy, cử động như vậy lại để cho Bách Hợp thấy suy đoán của mình là chính xác, cô vui mừng đem con rắn nhỏ một lần nữa quấn trên cổ tay mình, lúc này mới tiến vào thành.




Trong thành rất náo nhiệt, trong nội thành đã có rất ít người nói đến án mạng bảy năm trước Đậu Thị Sơn Trang bị diệt môn, Bách Hợp vào thành cũng không có khiến cho người khác chú ý, rất nhiều người đều nghĩ cô là một cái tên ăn mày, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, Bách Hợp chạm rãi đi dạo trong thành, trước đi tới mấy cái địa phương trong trí nhớ nguyên chủ thu dưỡng cô nhi, sau khi chọn người xong thì cô bắt đầu đi lòng vòng trong thành, cho đến khi nhìn thấy một cỗ kiệu chở một cô nương được một đám nha hoàn người hầu dừng lại ở cửa hàng bạc, khóe miệng Bách Hợp cong lên, kéo con rắn nhỏ màu vàng trên cổ tay giả dạng làm vòng tay xuống,rồi ném thẳng về phía cô nương kia.



Con rắn này nhỏ vô cùng, cuộn tròn lại trông rất nhỏ, tốc độ Bách Hợp vừa nhanh nên đợi đến lúc cô gái kia cảm giác có đồ vật gì đó rơi xuống người mình, trong miệng chỉ tới kịp phát ra ‘Ôi’ hét thảm một tiếng, sắc mặt cũng đã phát xanh ngã trên mặt đất.



Người hầu xung quanh nàng ta bắt đầu hét lên, mọi người trong cửa hàng bạc nhanh chóng vây tới, Bách Hợp cũng đã đến gần hơn, rắn nhỏ trốn đang ở trên người thiếu nữ con nhanh chóng chạy về phía cô lại một lần nữa hoàn tại cổ tay cô, lúc này trốn vào trong tay áo cũ nát, không chịu trở ra rồi.



“Tiểu thư mau tỉnh lại.” Chỉ mới một lát mà sắc mặt cô gái kia đã biến thành màu đen, khuôn mặt đang xinh đẹp biến thành vẻ dữ tợn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, lông mi không ngừng run rẩy như kiểu sắp chết tới nơi rồi.



Bách Hợp chen vào trong đám người rồi nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống thay thiếu nữ bắt mạch, lúc này mạch giống như nhảy nhanh vô cùng, nếu thiếu nữ này cứu trị chậm, chỉ sợ tùy thời có thể sẽ chết, một đám bọn hạ nhân sớm bị dọa đến bể mật đang khóc sướt mướt nhìn thấy động tác Bách Hợp, lại không có người đi lên quát tháo cô.



“Trúng độc, có thể cứu trị, tiền xem bệnh ngàn lượng bạc.” Bách Hợp cũng không dám xác định giải độc tính có phải là máu của nó không, lúc này trong lòng đã suy nghĩ hai cái phương pháp trừ độc, nếu máu con rắn vàng không giải được độc, cô liền chuẩn bị vận công thay thiếu nữ trừ độc, nhưng thời gian khẩn cấp, độc tính này quá mãnh liệt, mới mấy hơi thở mà con mắt với lỗ mũi thiếu nữ lúc này đều thấm ra tơ máu, nhìn rất đáng sợ.