Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 674: Cô gái có cuộc đời thấp kém 9




Edit: GlassP1314



Beta: Sakura



Trên người La Kỳ nổi lên nhiều nốt đỏ do bị muỗi cắn, làn da trắng nõn trong suốt kia có nhiều điểm đỏ mà cậu lại có thể nhịn không gãi, Bách Hợp để cho cậu vào nhà rồi thuận tay khóa cửa lại, chỉ cái ghế để cho cậu ngồi xuống, ra hiệu cậu tháo đồ trên người ra. Cô mở miệng ra lệnh thì La Kỳ ngoan ngoãn làm theo, cậu lấy ra một bộ công cụ giải phẫu cỡ nhỏ, trừ cái đó ra trên người anh ngay cả điện thoại đều không mang, Bách Hợp hỏi cậu nhà ở nơi nào để cậu đi về thì cậu giống như lại ngẩn người, hỏi số điện thoại nhà thì ánh mắt cậu dao động, bờ môi nhếch lên nhưng lại không nói lời nào.



Hỏi cả buổi không moi được cái gì, La Kỳ yên tĩnh giống như một đứa bé xinh đẹp làm bằng lưu ly, lúc yên tĩnh nhìn mình, trong đôi mắt giống như chỉ có cô, nhưng nếu là lúc cậu ngẩn người thì giống như cậu tự hình thành một thế giới cho bản thân, người khác không thể đi vào.



Thời gian không còn sớm, trong nhà có thức ăn, nhưng Bách Hợp còn chưa kịp nấu cơm, không có thể hỏi ra nhà La Kỳ ở nơi nào, Bách Hợp đã nhận người vào cửa, cô cầm quả táo đưa cho La Kỳ:



“Anh ăn lót dạ trước đi, sau khi ăn xong nghĩ lại nhà của anh ở đâu rồi tranh thủ về đi”.



Nghe được lời này của Bách Hợp, La Kỳ chỉ ngẩn ngơ, im lặng lấy dao giải phẫu trong bao ra, anh giống như có chúng sạch sẽ quá mức, đem khăn lau dao đến bóng loáng như gương phản chiếu khuôn mặt đẹp trai, Bách Hợp nhìn thoáng qua nhưng thấy anh lau đã vài phút rồi mà vẫn định tiếp tục lau có chút nhịn không được:



“Dao đã rất sạch sẽ rồi.” Cô nhắc nhở một câu, lúc này La Kỳ mới lấy lại tinh thần.





Đôi môi mím chặt lại, nét mặt có chút buồn bực, thấy anh lấy nhiều khăn giấy ra đem dao giải phẫu bóng loáng lau lại một lần nữa. Đem khăn giấy mình vừa lau xếp lại một chỗ, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, rút giấy ra lau dao lại một lần nữa, xếp giấy lại.. Lúc này mới chuyên chú gọt vỏ táo.



Lúc này cậu giống như bình tĩnh lại, nét mặt rất chuyên chú, vỏ táo qua tay anh độ rộng bằng nhau, độ dày cũng như nhau, nhìn giống như dùng máy gọt vậy, sau khi gọt hết vỏ chỉ còn lại hai đầu quả táo để thuận tay cầm. Anh ngửa đầu nhìn Bách Hợp: “Muốn rửa tay.”




Bách Hợp chỉ hướng phòng bếp, anh lễ phép nói cám ơn, mang theo dao cùng quả táo đi vào, khi trở ra quả táo đã bị chia ra thành các miếng nhỏ đặt trong dĩa, vài miếng ở trên có vài cây tăm trúc, anh đẩy dĩa đến trước mặt Bách Hợp rồi ngồi xuống. Đem dao giải phẫu cất kỹ rồi lại bắt đầu ngẩn người.



Đưa táo cho cậu ăn, không nghĩ tới cuối cùng là gọt cho mình, Bách Hợp cau mày, bây giờ cô đã nhìn ra La Kỳ có chút kỳ lạ, đầu tiên cậu rất im lặng, lúc không cùng cậu nói chuyện thì cậu có thể một mình yên tĩnh ngẩn người thật lâu, bình thường Bách Hợp đều là ở một mình, căn phòng cũng không lớn. Cô một người làm gì cũng được. Đột nhiên thêm một người, cô luyện thêm Tinh Thần Luyện Thể Thuật cũng không được, muốn La Kỳ đi về nhà nhưng mà chỉ cần hỏi nhà cậu ở đâu thì lại không nói lời nào. Hỏi số điện thoại trong nhà cũng không nói, lúc này nếu như muốn cùng cậu ngẩn người như vậy chắc chắn cậu có thể ngồi rất lâu, có thể nhìn ra từ buổi chiều lúc cậu đứng một mình mấy tiếng đồng hồ. Tính kiên nhẫn của Bách Hợp cũng rất tốt nhưng ngồi im với cậu như vậy không phải là cách hay.



Đưa tay cầm cây tăm trúc xiên táo ăn, Bách Hợp mở miệng dẫn dắt cậu nói chuyện: “Anh tìm được tăm trúc ở đâu trong nhà của tôi?”



La Kỳ đang ngồi trên ghế nghe cô nói như vậy thì ngẩng đầu lên, tư thế cậu ngồi rất quy củ, lưng thẳng tắp, không vì ngẩn người mà thư giãn, người như vậy chính là có hội chứng bắt buộc, tính tự hạn chế và tự chủ vô cùng tốt, dù sao để duy trì tư thế lâu như vậy, người bình thường đều không làm được sẽ đổi tư thế nhưng cậu lại ngồi im giống như một mỹ nam từ tranh bước ra làm cho cảnh đẹp ý vui.



“Gọt từ chiếc đũa đấy.” Lần này có hỏi có đáp, nhưng nói xong lời này lại im lặng, Bách Hợp xiên hai miếng táo: “Trời cũng không còn sớm, muộn như vậy không quay về, người trong nhà anh không lo lắng? Tôi giúp anh gọi xe chở anh về trường học.” Bách Hợp ra hiệu anh đứng dậy, anh ngoan ngoãn đứng lên, nhịn không được đưa tay vuốt thẳng nếp gấp trên áp sơ mi bởi vì ngồi mà nhăn, vuốt đến khi hết nhăn, cậu mới nhìn Bách Hợp: “Không có.” Nói xong lời này, trong mắt La Kỳ lộ ra vẻ thất vọng: “Một người ở.”




Tóc rủ xuống trán anh, qua thời gian dần trôi nét mặt lộ ra sự buồn bực bất an, bờ môi nhếch lên, cuối cùng ánh mắt nhìn xuống, hàng lông mi dài đậm kia giống như cánh quạt che đi suy nghĩ trong mắt cậu.



Bộ dạng này giống như một động vật nhỏ bị thương làm cho người không tự chủ được mềm lòng, nhưng Bách Hợp lại chỉ đồ cậu mới mang ra ở trên bàn, cậu yên lặng cất vào, thấy cậu thu dọn đồ xong rồi, Bách Hợp mới đi tới cạnh cửa, mở cửa ra, La Kỳ giống như đã hiểu ý của cô, ngoan ngoãn đi ra ngoài, chờ cậu vừa ra khỏi cửa, Bách Hợp cười với anh: “Gặp lại.”



Cậu đáp lại bằng nụ cười tươi, rất nghiêm túc nói: “Gặp lại.”



Lúc cửa đóng lại Bách Hợp có thể thấy đôi mắt trong veo như suối kia dần bị cánh cửa ngăn cách, cô đi một chuyến vào cái thế giới này là để hoàn thành nhiệm vụ không phải là vì đến tìm đàn ông đâu.




Rất nhanh ném La Kỳ đến tận sau đầu, lúc này thời gian đã không còn sớm, Bách Hợp giã thịt đông trong tủ lạnh, vừa nấu cơm,đến khi cô mang đồ ăn nấu xong đến bàn ăn mới nhớ tới người bị mình đuổi ra, lúc này có lẽ cậu đã đi rồi, bản thân không có nói cậu chờ bên ngoài, mà nói là gặp lại, nếu như biết điều thì có lẽ đi rồi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Bách Hợp lại mở cửa ra, La Kỳ đứng ở cửa, vẫn giữ nét mặt nói gặp lại với cô, thấy Bách Hợp đi ra, cậu nở nụ cười với cô.



Cái cơ thể này của Thành Bách Hợp không có tướng mạo đẹp động lòng người, cũng không có cái gì đáng giá hơn người để cho người chú ý, La Kỳ vẫn đứng ở cửa chưa từng nghĩ sẽ đi về, đoán chừng nếu như cô đóng cửa lại, cậu ta sẽ ở ngoài cửa đứng hết một đêm, nét mặt Bách Hợp khó coi: “Anh vào nhà đi.”



Lần này cậu nghe lời, cô mở miệng ra lệnh anh liền ngoan ngoãn vào phòng, trong phòng mùi thơm thức ăn nhẹ nhàng bay ra, Bách Hợp ra hiệu cậu đi rửa tay, cậu cầm bát cơm, lúc này trên mặt nổi rất nhiều nốt đỏ do muỗi cắn, da cậu trắng gần như trong suốt làm cho những nốt đỏ trên mặt có chút chói mắt, lúc này trời đã không còn sớm, không biết La Kỳ ở tại nơi nào, nếu muốn đưa cậu trở về cũng không có cách, nếu là đưa cậu đến cục cảnh sát, cậu là người có nổi tiếng, đến lúc đó mình sẽ phiền toái rồi, Bách Hợp tạm thời thu nhận cậu ta một đêm, đợi đến ngày mai đến trường sẽ hỏi thăm ra La Kỳ ở nơi nào để cho cậu trở về.




Buổi tối Bách Hợp tìm quần áo của nguyên chủ này cho La Kỳ, dáng người Thành Bách Hợp rất béo, La Kỳ mặc lên người càng nổi bật vóc người cao gầy, sau khi tắm tóc dính vào đầu cậu, Bách Hợp đưa máy sấy, cậu ngoan ngoãn sấy khô tóc, ban ngày lúc tóc mái của cậu rủ xuống che lông mày, lúc sấy tóc thì Bách Hợp mới nhìn toàn bộ khuôn mặt kia, anh lớn lên vô cùng đẹp trai, càng xem càng thuận mắt, có điều khuôn mặt trắng nõn kia bây giờ hiện lên vết muỗi cắn giống như phá hủy bức tranh tinh xảo, Bách Hợp nhẫn nhịn, cầm dầu từ trong phòng ra, thoa lên giùm cậu, cậu cũng không giãy dụa tùy ý Bách Hợp, thoa hơn phân nửa khuôn mặt biến dạng kia, Bách Hợp mới nhịn cười, nói cậu buổi tối ngủ trên ghế salon, xác định cậu đã gật đầu rồi mới về phòng của mình.



Tuy nói La Kỳ biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn, hơn nữa hiện tại thân thể này thật sự không có sắc đẹp gì, nhưng khi Bách Hợp trở về phòng vẫn khóa cửa phòng lại, luyện Tinh Thần Luyện Thể Thuật một lần nữa, cũng thử làm nhiều hơn hai động tác, làm hồi lâu, Bách Hợp mới lau mồ hôi trên người thay quần áo ngã xuống giường ngủ.



Sáng sớm khi cô mở mắt ra thấy mình bị người khác ôm vào trong ngực hô hấp ấm áp như có như không thổi bên tai cô, Bách Hợp vô ý thức quay đầu qua, khuôn mặt La Kỳ tựa ở phía sau cổ cô, lúc này bị động tác quay đầu của cô làm tỉnh lại, cậu chớp chớp lông mi, con mắt chậm rãi mở ra, giống như là buồn ngủ còn không có rút đi hết, nhẹ nhàng ngáp một cái: “Chào buổi sáng.”



Bách Hợp kinh ngạc, cái này không phải chuyện đùa, qua nhiều nhiệm vụ, sự cảnh giác của cô rất mạnh, theo lý mà nói một chút động tĩnh cô đều cảm giác được mới đúng nhưng mà La Kỳ vào phòng cô lúc nào thì cô căn bản không biết, hơn nữa giấc ngủ này của cô đặc biệt sâu, rèm cửa không kéo kín, lúc này ánh nắng mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, thời gian có lẽ không còn sớm, tại sao cô ngủ đến bây giờ mới thức dậy?



Trên người La Kỳ còn mang theo hương thơm xà bông từ lúc tắm tối hôm qua vô cùng dễ ngửi, lồng ngực ấm áp của cậu sát phía sau lưng cô, tiếng tim của cậu đập Bách Hợp đều nghe được, cánh tay của cậu đặt trên hông không được cho là mảnh khảnh của cô, một tay còn lại ở dưới cổ cô, ôm cô vào ngực với một vẻ hiển nhiên, rõ ràng bản thân hôm qua đã khóa cửa phòng, cậu vào lúc nào Bách Hợp hoàn toàn không ấn tượng.



Nén ngờ vực vô căn cứ trong lòng, Bách Hợp đẩy cậu ra, La Kỳ dịu dàng ngoan ngoãn tùy ý cô đẩy ra, quần áo trên người nhăn nhưng cúc áo vẫn còn nguyên, Bách Hợp nén bất mãn trong lòng, cầm điện thoại bên giường nhìn thoáng qua, quả nhiên bây giờ thời gian không còn sớm, mười giờ rưỡi sáng, tiết đầu tiên cũng đã qua rồi .