Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 717: Tình đầu gặp nhau quá sớm 21




Edit: Jolly



Beta: Sakura



Hai viên kim cương này lớn nhỏ đồng nhất hơn nữa lóa mắt sắc sỡ, lại lấy cái tên dễ nghe như vậy cho nên khi Phong Ninh nghe thấy cái tên này, càng muốn có được hai viên kim cương này hơn, đợi đến khi chìa khóa đưa tới, hai bảo an đứng trước cửa giống như đã sẵn sàng ngăn đón quân dịch, cửa tủ mở ra, nhân viên cẩn thận từng li từng tí nâng ra.



Tay nâng chiếc khay lạnh buốt, nhân viên cẩn thận từng tí một, Phong Ninh bình tĩnh dịu dàng cầm lấy tay Bách Hợp, bộ dáng như vậy khiến người chung quanh nhìn thấy đều buồn cười. không cần nhìn hai viên kim cương qua tủ kính, càng thấy rõ sự hoàn mỹ của nó, có điều khi Bách Hợp nghe thấy cái tên ‘Đôi mắt người tình’ này thì nhớ tới trong kịch tình khi Trần Lạc Lạc và Phong Ninh đính hôn, cũng dùng một đôi nhẫn kim cương có tên như thế.



Sở dĩ ấn tượng khắc sâu như vậy, khi hai người kết hôn là lúc nhà họ Trần tuyên bố phá sản, gia sản đều đem đi đấu giá, hai viên kim cương này được Phong Ninh mua được, lại kêu người chế thành cập nhẫn cưới, Trần Lạc Lạc gả cho người nào báo chí từng đưa tin qua, nhưng nhà chồng là ai thì không thấy nhắc tới, nhưng Tả Bách Hợp biết đó là Phong Ninh, nguyên chủ đối với Phong Ninh không phải là nhất định phải có, cô ấy chỉ không cam lòng, trong khoảnh khắc đẹp nhất đời mình bởi vì người khác nhúng tay mà chấm dứt tại đó, nếu như hai người yêu đương bình thường, nếu do tính cách giữa hai người không hợp mà chia tay, có lẽ Tả Bách Hợp sẽ không oán, lúc ấy cô ấy còn trẻ như vậy, thậm chí khi đó cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới tương lai sau này của hai người, không tưởng tượng sẽ gả cho Phong Ninh, càng không nghĩ tới thiên trường địa cửu, lúc ấy chỉ là trẻ tuổi bồng bột thích thì yêu thôi. Nhưng vì có người khác nhúng tay, bị cha Tả đánh gãy chân ép bán cho người khác, sống không bằng chết, cho nên phần tình cảm kia trở nên càng trân quý, cứ thế sắp tròn 30 tuổi gả cho người khác con cũng có hai đứa, nhưng khi nhìn thấy Phong Ninh lại cảm thấy không cam lòng còn sẽ thấy tiếc nuối, cô ấy không phải tiếc nuối phần tình yêu, khi đó chưa đủ chín chắn biết gì là tình yêu thật sự? Cô ấy chỉ tiếc nuối thời thanh xuân của mình bị người khác cứng rắn cắt đứt đi.



Trong trí nhớ của nguyên chủ khắc sâu những ấn tượng này, cho nên Bách Hợp vừa nhìn đã nhận ra hai viên kim cương, cô cũng không thích hai viên kim cương này như Phong Ninh, cũng không phải vì hai viên kim cương này trong kịch tình là nhẫn cưới của Trần Lạc Lạc và Phong Ninh mà thấy chướng mắt, cô chỉ ngồi một bên vừa nhìn Phong Ninh khoa tay múa chân áp viên kim cương kia vào ngón vô danh của cô, vừa cùng nhà thiết kế của Trần thị thảo luận làm như thế nào chế hai viên kim cương này thành chiếc nhẫn.



Địa vị Phong Ninh như vậy càng không để ý đến tiền nong, cho tới bây giờ cậu chưa từng hỏi qua giá cả hai viên kim cương kia, cậu đang thảo luận kích thước ngón tay của Bách Hợp cho nhà thiết kế, nhà thiết kế cẩn thận do lại lần nữa quả nhiên không sai chút nào, cầm lấy bút ghi nhớ, Bách Hợp có chút ngoài ý muốn cậu làm sao biết, quay đầu lại nhìn cậu, đã thấy Phong Ninh nắm tay cô, sắc mặt đỏ lên ra vẻ trấn định nói: “Lúc em ngủ, anh đã đo qua.”



Cố gắng bình tĩnh nhưng bên tai cậu cũng đỏ lên, mười ngón tay đan chặt bàn tay Bách Hợp, lúc nói lời này có chút ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Bách Hợp. Hôm nay hoàn thành một vụ mua bán lớn, nhân viên Trần thị rất vui mừng, nhân viên tiếp đãi nhìn thấy Phong Ninh cầm chặt tay Bách Hợp có chút hâm mộ, miệng ngọt như mật nói:



“Bàn tay của cô đây thật đúng xinh đẹp, dài nhỏ trắng nõn, rất thích hợp đeo nhẫn, chiếc nhẫn bình thường mà đeo lên tay cô thoạt nhìn cấp bậc cao hơn rất nhiều.” Nhân viên vừa nói vừa đưa phiếu thông tin qua cho Phong Ninh điền vào, lần này Phong Ninh mua cặp nhẫn này sau này sẽ trở thành khách hàng vip của trang sức Trần thị, một ít dữ liệu cơ bản muốn cậu phải điền, khi nào cặp nhẫn hoàn thành sẽ gọi điện báo cho câu, cũng sẽ giao cặp nhẫn đến nhà. Cậu một tay nắm tay Bách Hợp.một tay cầm bút điền tư liệu vào phiếu, nghe thấy nhân viên khoa trương khen vợ mình, nếu đổi là người khác có thể sẽ khiêm tốn vài phần, nhưng Phong Ninh thì không như vậy, cậu nhướng nhướng mày ra vẻ đương nhiên:



“Vợ tôi mà, đương nhiên tay cô ấy đẹp rồi, đeo cái gì cũng đẹp!” Gương mặt cậu lộ ra góc cạnh rõ ràng, lông mày ngạo khí mười phần nhướng lên, tự đại như vậy. Bách Hợp sớm quen với bộ dạng cậu như vậy, không nói không rằng, người chung quanh nghe nói vậy, đều mỉm cười.



Cậu đi quẹt thẻ thanh toán tiền, nhà thiết kế tang sức Trần thị cùng cậu thảo luận thêm chốc lát, chuyện này xem như định xong.



Bài luận văn của Bách Hợp đã nộp rồi, hầu như không còn bận gì nũa, chương trình học trong trường sớm đã học xong, chuyên ngành cô học rất hot dễ tìm việc làm, tốt nghiệp trường học danh tiếng, thành tích lại tốt, giáo sư đối với cô ấn tượng không tệ, bởi vậy biểu thị rõ nếu Bách Hợp muốn tìm việc, giáo sư nguyện ý giúp đỡ đề cử, Phong Ninh không muốn rời khỏi cô nên quấn quýt lấy cô không cho đi, lúc này trước mặt cô Phong Ninh không còn ngang ngược, mở miệng ‘Vợ yêu’ hai tiếng ‘Vợ yêu’ như làm nũng, làm người nghe mềm lòng không thể không đồng ý.



Ngay từ đầu đã thảo luận cùng nhà thiết kế Trần thị mười ngay sau sẽ giao nhẫn, bảng thiết kế từ 7,8 ngày trước đã đưa tới, nhưng mười mấy ngày sau vẫn không có tin tức, Phong Ninh có chút bất mãn đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi lại nhận được cuộc gọi từ một số máy khác tới.



Là Trần Lạc Lạc gọi điện thoại tới, hẹn cậu gặp mặt ở quán cà phê, Phong Ninh lúc nghe thấy tiếng liền muốn trực tiếp tắt điện thoại, đầu bên kia dường như Trần Lạc Lạc biết rõ ý nghĩ của cậu, cười khẽ một tiếng, nói là cô đến giao nhẫn cho Phong Ninh.




Đôi nhẫn này Phong Ninh đã trông ngóng từ lâu, nghe thấy Trần Lạc Lạc đang giữ cặp nhẫn, cậu tính chuẩn bị qua xem. Nhưng cậu không ngốc, lúc trước xe cậu quẹt vào Trần Lạc Lạc, nhìn ánh mắt Trần Lạc Lạc nhìn mình giống như nhìn thấy con mồi, cái này làm cho Phong Ninh cực kỳ khó chịu. Từ trước đến giờ cậu đều là thợ săn hung mãnh mà không phải con mồi chờ đàn bà bắt lấy, tâm tư Trần Lạc Lạc quá mức phức tạp cậu không thích, huống chi trong lòng cậu sớm đã có Bách Hợp đã không còn chỗ cho người khác, trong tim cậu chỉ có thể chứa một người, nâng niu như châu như ngọc, đối với người khác đừng nói là để tâm mà ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.



Lần trước cậu quẹt phải Trần Lạc Lạc, ngay lúc đó tuy Bách Hợp không nói nhưng cũng nhăn mày, Phong Ninh nhớ rõ đương nhiên không định đi một mình, nhớ lại lúc trước dì Vương hẹn gặp Bách Hợp mà cô cũng hẹn mình cùng đến đó, lần này Phong Ninh cũng không nói gì lôi kéo Bách Hợp đi.



Trong quán cà phê lúc Bách Hợp nhìn thấy Trần Lạc Lạc thì không biết nên khóc hay cười liếc nhìn Phong Ninh, cậu trấn định mà Trần Lạc Lạc xấu hổ, hai bàn tay nắm chặt. Vẻ mặt Phong Ninh lạnh nhạt tự nhiên kéo Bách Hợp ngồi xuống đối diện Trần Lạc Lạc. Thân người cậu cao to, lúc ngồi xuống có vẻ hơi chật chội, cậu cau mày, người hơi dựa về phía sau một chút, cánh tay vây khốn Bách Hợp trong phạm vi thế lực của mình, cũng không để mình thiệt thòi trực tiếp chen chân gác lên bàn.



‘Kít…t…t’ một tiếng, cái bàn dời qua về phía Trần Lạc Lạc, ly cà phê của Trần Lạc Lạc cũng lắc lư, chất lỏng sánh ra bên ngoài, bắn tung tóe trên mặt bàn, cái bàn dính sát người Trần Lạc Lạc, hiển nhiên cô không nghĩ tới Phong Ninh sẽ làm ra hành động như vậy, không khỏi mặt mày biến sắc. Cái bàn ép sát chân cô, ép cô tới đau, cô cuống quýt muốn đứng dậy, phía bên Phong Ninh rộng rãi, mới bước xuống, Trần Lạc Lạc liền duy trì tư thế nửa đứng nửa ngồi như vậy, cứng ngắc thật lâu mới miễn cưỡng ngồi xuống lần nữa, có điều không thể duy trì tư thế ưu nhã như vừa rồi.




“Nhẫn đâu?”



Cậu lãnh đạm hỏi một câu. Trước khi hai người vào Trần Lạc Lạc nhàn nhã ngồi uống cà phê lúc này bị cái bàn kẹp chặt, thoạt nhìn vô cùng xấu hổ, cô đẩy không được, tuy đã cố gắng trấn định nhưng tay có chút run rẩy. Đợi đến khi nhân viên phục vụ đến đợi Phong Ninh gọi nước thấy đáng thương, lại nhìn thấy Phong Ninh khí thế ép người, giúp cô dời cái ghế ra sau một chút, mới hóa giải tình huống khó xử của Trần Lạc Lạc.



“Không hỏi chân em đã tốt hơn chưa à?” Trần Lạc Lạc bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng đưa tay sửa sang máy tóc quăn gợn song, lại hướng Bách Hợp cười cười: “Xin lỗi Bách Hợp, đêm hôm đó mình cùng ba mình có tí xung đột nhỏ, để cho bạn nhìn thấy chuyện cười, bạn không bị dọa chứ?”



Bách Hợp lắc đầu, nhìn vẻ không kiên nhẫn của Phong Ninh, đưa tay kéo tay cậu miễn cho cậu nổi giận: “Không có, chân bạn đỡ hơn chưa?”



Một câu phía trước vốn Trần Lạc Lạc hướng Phong Ninh nói, không nghĩ tới cuối cùng sẽ là Bách Hợp hỏi mình, trong mắt cô xẹt qua một đạo thần sắc đen tối, nhẹ giọng gật đầu cười:



“Tốt hơn nhiều, tối hôm đó mình bỏ đi trước, thật xin lỗi, chưa kịp sắp xe đưa mọi người về, sau đó muốn gọi điện thoại nói lời xin lỗi với bạn, nhưng lại không biết số của bạn.” Cô đưa tay vân vê sợi tóc, muốn nâng tách cà phê lên uống, nhưng vừa rồi cà phê sánh ra ngoài dính đầy trên tách cô đụng tới liền dính tay, lại vội vàng cầm khăn lau đi, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng động tác nhiều như vậy làm cô có chút bối rối: “Mình…”



“Đừng nói nhảm nữa, chúng tôi đến lấy nhẫn.” Lông mày Phong Ninh nhíu lại không thích nhìn vợ cùng Trần Lạc Lạc nói chuyện tào lao liền chen vào đánh gảy lời của cô ta. Trần Lạc Lạc lại cười một tiếng:



“Đặt nhẫn rồi, hai người chuẩn bị đính hôn à? Nhắc tới cũng có duyên, đôi nhẫn hai người đặt là chế tác của Trang sức Trần thị, sớm biết như vậy, Bách Hợp cậu nói với mình một tiếng mình sẽ chiết khấu cho cậu, nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy tư liệu thì mình cũng không biết chuyện này, Bách Hợp, tốt xấu gì chúng ta ở chung ký túc xá học chung 4 năm đại học với nhau, chuyện như vậy bạn cũng không nói mình một tiếng để mình đến tham dự.” Trần Lạc Lạc càng nói về sau càng nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ mất mát. Ngày đó Phong Ninh quẹt trúng cô, Trần Lạc Lạc thật sự cảm thấy ông trời đang đền bù duyên phận cho mình, cô biết rõ Phong Ninh là bạn trai của Bách Hợp, nhưng trong nháy mắt bị Phong Ninh quẹt trúng đó, trong lòng Trần Lạc Lạc ầm ầm rung động.