Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 815: Gặp lại hệ thống cung phi (10)




“Làm càn!” Lửa giận trong lòng Ân Sở bùng cháy mạnh, nguyên bản hắn qua đây chỗ Bách Hợp hưng binh hỏi tội, vốn tưởng rằng Bách Hợp nhất định sẽ vừa khóc lại náo làm nũng hắn, trong lòng thậm chí đã sớm nghĩ kỹ đối sách, lại không ngờ tới Bách Hợp thứ nhất không xin lỗi hắn, thứ hai cũng không khóc náo, khi nói chuyện thậm chí còn dẫn theo khẩu khí giáo huấn mình, Ân Sở tự nhận chính mình đường đường nam nhi, đâu chịu được cơn tức này, thò tay bắt lại cổ tay Bách Hợp, nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng hậu có phải cảm thấy trẫm không thể làm gì ngươi?”



“Không biết Hoàng thượng lại có thể làm gì ta?” Bách Hợp nhìn thấy mặt âm lãnh của Ân Sở kia, lúc hắn nói chuyện biểu tình vô cùng nguy hiểm, sát ý trong mắt hắn di động, cho tới bây giờ thậm chí Ân Sở ngay cả một tia ẩn giấu cũng không có, trong ánh mắt hắn tràn đầy lạnh lùng xa cách, Đào Bách Hợp cùng phu thê hắn nhiều năm, thế nhưng lúc này ở giữa lông mày Ân Sở không hề nhìn thấy nhu tình mật ý cùng thương yêu, ngược lại chỉ còn không kiên nhẫn cùng với sát khí, Bách Hợp rất muốn cười, bây giờ Ân Sở sợ rằng sớm hận nguyên chủ tận xương, đáng tiếc nguyên chủ vậy mà vẫn không biết, ngày đó lại vẫn dùng tự sát muốn vãn hồi tâm ý của hắn, nàng lại không biết, nam nhân yêu nàng lúc sẽ đối đãi nàng tựa như châu bảo, lúc không yêu nàng thì chết sống của nàng với hắn mà nói có quan hệ gì?



Xem ra biểu hiện Ân Sở lúc này, chỉ sợ sớm hận không thể Đào Bách Hợp mau mau chết đi, để dọn ra vị trí cho Giang Quý nhân, lần này nguyên chủ biến mất để mình đến đây, Đào Bách Hợp chưa chết, sợ rằng trong lòng thất vọng nhất chính là Ân Sở.



Đáng tiếc đồ vô dụng này, chẳng sợ chính hắn muốn giết mình nhưng Đào gia vẫn còn, hắn đã muốn qua cầu rút ván, lúc này hắn có thể giết được Đào gia hay không không nói đến, coi như hắn có năng lực giết. Dựa vào vị trí dưới mông hắn còn chưa có ngồi vững vàng, hắn cũng không dám động vào người Đào gia, lúc này hắn lại muốn động thủ, mặc kệ Ân Sở nói nhiều khó nghe thì hắn cũng không dám động thủ!



Bách Hợp ngước mặt, vui vẻ hỏi Ân Sở có thể làm gì được cô, trái lại trong lúc nhất thời Ân Sở bị cô hỏi vặn, hắn xác thực không thể đem Bách Hợp thế nào, lời vừa nói cũng chỉ uy hiếp cô mà thôi, lúc này bị Bách Hợp hỏi á khẩu không trả lời được. Trong lòng hắn hỏa vô danh tán loạn. Giữa ngục phun ra sát ý nồng đậm, ngón tay kia động lại động, nhưng nhìn tới khuôn mặt Bách Hợp tươi cười, khuôn mặt kia quen thuộc làm hắn thấy có chút chán ngấy khuôn mặt Đào Bách Hợp tinh xảo lộ ra mấy phần ung dung. Hắn xuyên qua gương mặt này dường như nhìn thấy Đào gia phía sau cô, nhìn thấy bộ dáng Lục Dung Hòa kia kiêu ngạo.



Đào gia bây giờ còn chỗ hữu dụng, Đào thị truyền thừa gần nghìn năm, còn có không ít thứ tốt. Lúc này Đào gia hắn còn dùng được, bên trong Đào gia còn gốc, thứ tốt chân chính còn chưa có lấy ra, mấy vị nghĩa huynh đệ hắn từng nói qua, nhỏ không nhẫn lớn sẽ bị mưu loạn, nếu như lúc này động Bách Hợp, Đào gia tất không chịu để yên, náo loạn đến, chịu thiệt vẫn là mình, không bằng đợi đào hết nội tình Đào thị, không chỗ hữu dụng thì một lưới bắt hết Đào gia, trút hết mối hận trong lòng hắn!



Nghĩ đến đây, Ân Sở cầm lấy tay Bách Hợp chậm rãi lỏng ra, luồng thịt hai má hắn có chút co quắp, Bách Hợp nhìn bộ dáng này của hắn, rút cổ tay về, xoa xoa, cười nhạo một tiếng, một tiếng cười này giống như bạt tai lớn ném tới trên mặt Ân Sở:



“Hoàng thượng hà tất phải nổi giận như vậy? Nếu không thích khăn trải bàn Giang Quý nhân ngồi, sau này không tiễn là được! Nhắc tới cũng đúng, nàng ta xui xẻo như vậy, mặc cho trượng phu chết, khó bảo toàn lại khắc chết người thứ hai, đồ vật đã bị nàng ta ngồi qua sẽ làm bẩn Hoàng thượng!” Ân Sở cũng dám lấy nước hắt nàng, lúc này Bách Hợp biết Ân Sở để ý Giang Quý nhân, liền dùng sức chà đạp nàng ta, lời này nói đến sắc mặt Ân Sở xanh đen, nhất là trong lời nói của Bách Hợp nguyền rủa khả năng Ân Sở bị Giang Quý nhân khắc chết, càng làm cho Ân Sở nổi trận lôi đình.





Hắn yêu Giang Mẫn Châu nhiều năm, thời kì còn trẻ thấy qua mặt nàng thì trong lòng cũng không chứa nổi những nữ nhân khác, nếu không có ngày đó cứu Đào Bách Hợp, Đào Bách Hợp quấn chặt lấy gả cho hắn, nguyên bản cả đời này hắn cũng không chuẩn bị cưới vợ sinh con, nếu như ngày đó hắn không cưới Đào Bách Hợp thì hiện tại mình đã phong Giang Mẫn Châu làm hậu, mà không phải chỉ là cho nàng một danh phận Quý nhân, làm cho nàng bị Bách Hợp nhục nhã.



Không ngờ Đào Bách Hợp ngày đó tự sát không được, sống lại sau càng khiến cho người ta chán ghét hơn trước đây, lồng ngực Ân Sở phập phồng, bàn tay giơ lên: “Ngươi…”




“Hoàng thượng làm gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng dám vì một kỹ nữ muốn đánh ta? Nếu như hôm nay một tát này Hoàng thượng dám đánh xuống, ta lập tức cáo trạng với cha nương ta! Ân Sở, ngươi mới làm Hoàng đế mấy ngày, ngươi đừng quên đế vị này của ngươi là thế nào tới…” Bách Hợp vừa nhìn Ân Sở giơ lên bàn tay, lập tức nhất quyết không tha, bọn người Hồng Uyển bên cạnh nghe nói như thế, mỗi người sợ đến run như cầy sấy, thường ngày Hồng Uyển tuy nói cũng khinh thường Ân Sở, nhưng sau lưng nói một chút thì cũng thôi, lại không nghĩ rằng lá gan Bách Hợp to như vậy, ngay trước mặt Ân Sở cũng dám dánh vào vết sẹo của hắn, mắt thấy sắc mặt Ân Sở càng ngày càng kém, trong mắt thần sắc dần dần lãnh đạm, Hồng Uyển rất sợ Bách Hợp ăn thiệt, liền quỳ trên mặt đất kéo Bách Hợp:



“Nương nương…”



“Nếu là ngươi dám vì một tiện tỳ đánh ta, ta muốn mệnh Giang Mẫn Châu, dẫn người giết Trường Bình kia không biết xấu hổ dám tống nữ nhân cho đệ đệ, đồ không biết cảm thấy thẹn!” Bách Hợp khinh thường cười lạnh một tiếng, hất cằm lên.



Bàn tay Ân Sở giơ cao lên, nhìn mặt Bách Hợp kiêu ngạo, mấy lần muốn rơi xuống, giờ khắc này trong đầu hắn thoáng qua không ít quan hệ lợi hại, nếu như Bách Hợp không có trực tiếp xé rách mặt như vậy, không có khắp nơi nói lời khảm vào trong lòng hắn, hắn sợ rằng lửa giận công kích không có nhiều cố kỵ như vậy, nhưng bởi vì Bách Hợp nói được rõ ràng minh bạch, khiến cho hắn chán ghét đồng thời xác thực hắn không dám hạ thủ giết nàng, cho dù lúc này trong lòng Ân Sở đã nổi giận đến cực điểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn thu tay lại.



Hắn lạnh lùng nhìn Bách Hợp, nhắm chặt mắt, thật lâu sau mở mắt ra, thần tình đã khôi phục yên ổn:




“Đều nói Đào thị nữ đức gồm nhiều mặt, mấy trăm năm gia tộc truyền thừa, dưỡng ra nữ nhi lại là bộ dạng tính tình này, trẫm thực sự là hối hận lấy ngươi.” Lời như vậy nói với nguyên chủ, có lẽ là đả kích lớn lao, nhưng đối với Bách Hợp mà nói chả là gì cả, thậm chí cô không nhịn được vỗ ngực nở nụ cười, cười đến tua cờ trên đầu kia lộn xộn sáng chói: “Hối hận lấy ta? Hoàng thượng cần phải một mực nhớ kỹ, chính là ngày hôm nay ngươi hối hận cưới nữ nhân, mới có cảnh tượng ngươi bây giờ, bằng không thì ai có thể nhận thức Ân Sở Lan Lăng áo vải ngươi?” Bách Hợp nói đến đây, lại cười lạnh một tiếng, Ân Sở nghe nói như thế, răng lại cắn chặt, hắn nhìn chằm chằm Bách Hợp, thở sâu một hơi, không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi.



Chờ hắn đi, trong cung Trường Thu yên tĩnh giống như chết, toàn thân Hồng Uyển run rẩy được giống như lá rụng mùa thu, một đám hạ nhân phía sau vừa thấy tranh đấu giữa hai người Hoàng đế Hoàng hậu lưng mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, Bách Hợp thờ ơ cởi ra xiêm y trên người mình bị dính ướt, cũng không thèm để ý chính mình lộ da thịt, nhàn nhạt phân phó: “Thay bản cung cởi áo!”



Lần này chọc giận Ân Sở cũng tốt, hắn nhất thời chỉ sợ sẽ không bởi vì muốn lợi dụng Đào thị mà đến ngủ cùng nàng, nhiệm vụ lần này bởi vì có hệ thống ở nên Bách Hợp không có biện pháp luyện võ, ngược lại tất cả điều kiện thân thể dường như đều là vì hầu hạ nam nhân mà trở nên càng thêm hoàn mỹ, Lý Duyên Tỷ không có ở đây, phải bảo trụ chính mình như thế nào, phải dựa vào cô nghĩ biện pháp, như Ân Sở này không biết xấu hổ vì bức Đào thị lộ ra át chủ bài giúp hắn, khó tránh khỏi có thể sẽ ngủ với mình, không có võ công nên chẳng phải địch thủ của hắn, đến lúc đó như bị hắn đắc thủ thì Bách Hợp thật buồn nôn muốn chết.



Bởi vậy hôm nay đơn giản lật mặt mắng hắn một trận, giờ đây Ân Sở phải hận nàng tận xương sẽ không muốn ngủ với cô, như vậy cũng rất tốt, dù sao Ân Sở sớm muốn mệnh mình, biết rõ người ta muốn giết mình, Đào Bách Hợp có lợi thế như vậy mà còn phải nén giận thì cũng thực sự quá mức uất ức, chẳng thà phát tiết một trận, ức hiếp Ân Sở không biết xấu hổ này!




“Nương nương…” Hồng Uyển vừa quá mức sợ hãi, lúc này toàn thân run run, trong lúc nhất thời còn không có sức đứng lên, nàng ấy lo lắng an nguy của Bách Hợp, nhưng lại không tự chủ được vì Bách Hợp có chút kiêu ngạo, vừa nãy cô cao cao tại thượng như vậy như là Lục Dung Hòa tuổi còn trẻ đứng ở trước mặt Hồng Uyển, làm cho nàng có chút hưng phấn lại có một chút sợ hãi, nàng gọi Bách Hợp một tiếng, Bách Hợp nở nụ cười:



“Không cần lo lắng, trong lòng Hoàng thượng hắn có chừng mực, lúc ta đáng chết thì hắn sẽ không bởi vì ta đối với hắn cung kính lễ độ mà nương tay, lúc ta chưa thể chết thì cho dù ta mắng tổ tông mười tám đời của hắn thì hắn làm gì được ta?”



Một khi Ân Sở có dục vọng, hiểu được thỏa hiệp thì hắn vĩnh viễn không có khả năng tùy tâm sở dục, Bách Hợp nghĩ tới mặt Ân Sở âm trầm trước lúc rời đi kia thì mím môi rồi nhắm hai mắt lại.




Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu:



“Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ lắng lại lửa giận của Hoàng thượng, khen thưởng thần thái quyến rũ sang trọng.”



Ân Sở vừa nổi giận đùng đùng rời đi thế mà hệ thống vẫn coi như mình lắng lại lửa giận Ân Sở, Bách Hợp không khỏi hừ lạnh một tiếng, bọn người Hồng Uyển thay cô rửa mặt chải đầu thay y phục một lần nữa, nghe thấy tiếng cô hừ lạnh, còn tưởng là động tác mình quá nặng khiến cô không thoải mái, đều vô ý thức phóng nhẹ cử động trên tay.



Ngày ấy làm cho Ân Sở giận dữ rời đi, ngày thứ hai Bách Hợp bắt đầu chuẩn bị gặp mặt nữ quyến của những nghĩa huynh đệ Ân Sở nắm binh quyền trong tay.



Không biết có phải những nam nhân đã nói chuyện với những nữ quyến này hay không, theo lý mà nói trong quý tộc, khối chiêu bài của Đào thị này hiện nay còn có cao địa vị vương thất, Bách Hợp phái người cho gọi nhưng những người này một cũng không có tới, dường như có ý muốn cho Bách Hợp khó chịu, Bách Hợp cũng không nhụt chí, hạ lệnh, ở trong cung nàng tổ chức yến hội, nữ quyến không định tới, nàng trực tiếp phái xe ngựa cùng người Đào gia đến “thỉnh” tiến cung.



Đang nghe nói Bách Hợp tổ chức yến hội, ngay từ đầu vẻ mặt Ân Sở còn chế nhạo, nhưng nghe được người hầu hạ hồi báo cô dùng phương pháp như vậy mang một đám thê nữ của huynh đệ vào trong cung mình, tức thì Ân Sở đá lăn bàn trước mặt mình.