Chương 159: Cắn câu, cự vật!
Theo mây đen dần dần lên cao.
Từng con, từng con sinh vật sống về đêm cũng bắt đầu chậm rãi tỉnh giấc.
Để cho tối đen rừng tảo không ngừng nhấp nháy sáng lên ánh đèn, soi sáng cái này âm trầm đáy biển.
[Rừng Tảo Hải Vực] lúc này cũng chính thức hiển lộ khuôn mặt thật của nó.
Một loại mông lung mà huyền ảo cảnh tượng, mỹ lệ mà thơ mộng.
Trọc trời tảo biển xuyên qua u ám, không biết sâu bao nhiêu đáy biển, đâm thẳng lên trời cao.
Ngàn ngàn, vạn vạn, đếm không hết phát ra ánh sáng lộng lẫy động thực vật sinh cơ bừng bừng chiếu sáng đen thui đáy biển.
Nhộn nhịp cùng náo nhiệt sinh thái lần nữa chuyển động, tiến vào một ngày mới.
-----
Giống như bao loài sinh vật khác, sau khi tỉnh giấc liền bắt đầu bận rộn kiếm ăn.
Một con hình thể hơi lớn ôm nhỏ, khoát lên người ám sắc đơn điệu làn da,lúc này đang cẩn thận quan sát xung quanh, đề phòng đột ngột có kẻ săn mồi lao tới.
Hai viên đen láy mắt nhỏ trừng trừng, sợ hãi nhìn xem cách đó không xa lao vụt qua sinh vật khổng lổ.
Hốt hoảng vội vàng chui vào bên cạnh rậm rạp cành tảo, ẩn nấp thân hình của mình.
~~
Lại qua một hồi, nhìn xem to lớn bóng đen chậm rãi rời đi, tôm nhỏ lúc này mới lấy lại can đảm, cẩn thận từng li từng tí đi ra.
Tiếp đó nó liền nhanh chóng bơi tới trước mặt tươi non cành tảo.
Nhìn xem tươi non cành tảo lúc này đã bị một đống nhỏ hơn nó cá nhỏ bao vây, ù ù cạc cạc chia cắt.
Tôm nhỏ không khách khí chút nào liền lấn người lên, chen vào.
Loại này thơm ngon mỹ thực nó đã để mắt từ lâu rồi, nếu như không phải đột ngột lao ra một con cá lớn, hù nó sợ hãi một trận, bằng không nó chắc chắn sẽ lao tới thưởng thức đầu tiên.
Bất quá trễ một chút cũng không sao, đồ ăn cũng còn rất nhiều.
Sau khi chiếm lấy một cái vị trí rộng rãi, tôm nhỏ cũng không khách khí chút nào, hừng hực thưởng thức cái này khó được mỹ thực.
Mà đối với hành vi chen hàng của nó, xung quanh cá nhỏ cũng không để ý chút nào, vẫn chuyên chú vào mổ lấy trước mặt tươi non, mộng nước cành tào.
Đối với bọn nó mà nói, cái này tươi non cành tảo quả thực là một loại thức ăn ngon, không chỉ tươi mềm, mộng nước, dinh dưỡng cũng vô cùng phong phú.
So với vừa già, vừa cứng, hơn nữa khó nhai lá tảo già thì quả thật đúng là mỹ thực.
Nhâm nhi một hồi, một đoạn lớn cành tảo liền bị một đống tôm nhỏ, cá nhỏ phân chia sạch sành sanh.
Con kia đặc thù ám sắc, thân thể phát ra nhàn nhạt ánh sáng lúc này vẫn chưa thỏa mãn đung đưa vài cái.
Ầy~ Ngon thì ngon, nhưng số lượng hơi ít a.
Hai viên li ti mắt đen không ngừng liếc ngang, liếc dọc quan sát xung quanh, hi vọng có thể tìm được cộng thứ hai tươi non cành tảo.
Nhìn xem một hồi, cảm nhận được phía xa vô biên vô ngần bóng tối cảm giác nguy hiểm tôm nhỏ lúc này mới sợ hãi rụt rè không còn suy nghĩ tìm tòi nữa.
Chỉ có thể run rẩy mang lên chưa no bụng nhỏ, khổ cáp cáp cạp lấy vừa dai vừa đắng lá tảo.
Nó không biết là, lúc này cách nó không xa, ở trong góc tối nào đó, một đôi tinh hồng mắt đỏ đang nhìn chăm chú vào nó.
Giống như một cái kinh khủng thợ săn đang câne thận quan sát con mồi của mình, tiếp đó liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tay, kết thúc con mồi sinh mệnh.
~~
Tôm nhỏ cũng không biết nó đã bị kẻ săn mồi rình rập để mắt tới.
Vẫn du du đẩy ra kiếm ăn cá nhỏ, đắc ý thưởng thức lên chính mình chiếm được bàn ăn.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tôm nhỏ lúc này cũng đã ăn tới bụng tôm no nê, vui vẻ lắc lư thân thể, chuẩn bị mỹ mỹ ngủ một giấc, chúc mừng lại một ngày bình yên trôi qua.
Vừa nghĩ như vậy, bên tai của nó đột nhiên vang lên một tiếng bọt nước vỡ tung âm thanh.
Vụt~
Một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh nó, tiếp đó liền chớp nhoáng há miệng ra, lộ ra bên trong chi chít, sắc bén hàm răng.
Tôm nhỏ thấy khẽ, trong lòng kinh hoảng không thôi, gấp gáp cong lại thân hình búng ra.
Tiếp đó... À, làm gì còn tiếp đó nữa.
Bóng đen nhẹ nhàng đem miệng lớn đóng lại, một ngụm liền đem tôm nhỏ nuốt vào bụng.
-----
Chuyển cảnh
Boong thuyền.
Nguyễn Thái đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt cảm nhận lưỡi câu.
Một loại cảm giác căng chặt đột ngột hiện lên, khiến cho Nguyễn Thái vội vàng mở mắt ra, kinh hỉ kêu lên:
"Cắn câu!"
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có cá cắn câu!
Nhớ tới phía trước vài tiếng thời gian vô vi trôi qua, trong lòng Nguyễn Thái bùi ngùi không thôi.
Cmn!
Đám cá này đều cmn nhanh thành tinh hết rồi.
Hơn ba tiếng a!
Từ gần giữa khuya cho tới rạng sáng mới chịu cắn câu!
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái nhịn không được nhếch mép cười lên:
"Như vậy mới thú vị chứ."
Mấy con cá này khó câu như vậy, chẳng lẽ không phải đang nói kỹ thuật câu cá của hắn vô cùng cao siêu?
Bất quá bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này.
Cảm nhận được từ đầu dây câu bên kia không ngừng truyền đến cường đại lực kéo.
Sờ lên bắt đầu loạn nhịp trái tim, nguội lạnh máu đỏ cũng bắt đầu vô cớ nóng lên, Nguyễn Thái hưng phấn giương lên, gầm nhẹ một tiếng:
"Để ta xem xem lực lượng của ngươi mạnh đến đâu a, cự vật!"
Hắn, muốn bùng cháy lên rồi!
"Lên!"
Hai cái cường tráng cánh tay tách tách phồng to lên, chậm rãi dùng sức kéo lên.
Nguyên bản cụp xuống trúc can tại Nguyễn Thái cuồng bạo sức mạnh kéo lên cũng bắt đầu từng chút một trùng xuống, cong lại.
Nhìn xem cần câu đã gần như muốn gập lại, Nguyễn Thái cũng không mai để ý chút nào, ngược lại vui mừng nhếch mày lên:
"Khá lắm, lực lượng của con cự vật này thế mà lớn như vậy, khó lường a!"
Cảm nhận được bên kia lưỡi câu đang không ngừng gia tăng lực lượng.
Trong lòng Nguyễn Thái không khỏi trầm xuống.
Xem ra buổi tối hôm nay câu được cá lớn rồi a.
Thu thập cảm xúc một chút, Nguyễn Thái nghiêm túc nhìn xem trong tay nắm chặt cần câu, hai chân khẽ cong, eo hớp lại, lần nữa dùng hết toàn thân sức mạnh, kéo lên.
Khuôn mặt đỏ bừng, từng đạo dữ tợn mạch máu gân xanh cũng bắt đầu nổi lên, Nguyễn Thái cũng lần nữa gầm nhẹ một tiếng:
"Lên cho ta!"
Tạch ~ tạch ~
Căng thẳng dây câu cũng theo Nguyễn Thái nổi giận gầm thét cũng chậm rãi bị hắn thu hồi trở về.
Thấy vậy, trong lòng Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở phào một hơi.
May mà nguyên liệu làm cần câu là [Tre Trăm Tầng] khiến cho thân can không chỉ dẻo dai hơn nữa còn vô cùng cứng rắn, sẽ không bởi vì sức mạnh của hắn cùng cự vật giằng có quá lớn, khiến cho cần câu chịu tải không được cuồng bạo sức mạnh mà vỡ thành nhiều mảnh.
Hơn nữa, chỉ cần có thể giằng co mà không xảy ra vấn đề gì đã là chuyện tốt rồi.
Kế tiếp chính là hắn cùng cự vật so đấu thể lực, xem xem ai không chịu nổi trước, thua cuộc.
Hơn mười phút trôi qua.
Nhìn xem hai tay nổi lên một đống dữ tợn gân mặt, Nguyễn Thái cũng giận dữ trợn mặt lên nhìn xem hướng dây câu.
Nặng nề hô hấp vài cái, Nguyễn Thái nội tâm chấn kinh, khàn khàn thì thào:
"Hô~ hô~ Lực lượng thật mạnh! Hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng! Không được, phải nghĩ biện pháp mới được."
Bất quá hắn cũng không phải ăn chay, suy nghĩ hơi chuyển vài cái, Nguyễn Thái liền suy nghĩ ra đối sách ứng phó.
Đương nhiên, chắc chắn sẽ không phải như các lần trước, buông tay đem dây câu thả dài, lưu cá rồi.
Hắn cũng không ngu đến mức ấy, dù sao hoàn cảnh nơi đây không thích hợp loại đó câu cá pháp.
Chỉ cần hơi sơ ý một chút liền có thể đem tới tay cá lớn thả chạy.
Cho nên, câu cá ở [Rừng Tảo Hải Vực] ngoại trừ cứng chính diện chính là cứng rắn chính diện, không có cách nào khác.
Mà biện pháp của hắn chính là...
Lần nữa tăng thêm sức mạnh!!!