Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 176: Câu đêm!




Chương 176: Câu đêm!

Chớp mắt một cái, bữa tối liền trôi qua.

Sau khi thỏa mãn ăn uống một trận, Nguyễn Thái cũng không có lãng phí thời gian, bắt đầu rèn luyện thường ngày.

Từng cái trầm trọng [Trầm Thạch] tạ tay lên xuống, cường tráng cơ thể cũng bắt đầu nhanh chóng tiết ra mồ hôi, cấp tốc hạ xuống dâng cao nhiệt độ.

Hô ~ hít ~ hô ~

Từng đợt thô trọng hô hấp theo Nguyễn Thái không ngừng vận động, tiết tấu chập chờn thở ra hít vào.

Bất quá hơi hơi rèn luyện nóng người một hồi, Nguyễn Thái liền chậm rãi buông xuống trên người tạ đá.

Thở ra một hơi, phiền muộn than nhẹ:

"Hô ~ Quá nhẹ a~"

Theo đủ loại thuộc tính không ngừng tăng trưởng, áp súc, nguyên bản vô cùng trầm trọng tạ đá lúc này đối với hắn chẳng khác khác nào bông gòn vậy.

Nhẹ nhàng liền nâng lên chúng nó, mặc dù không đến mức không có hiệu quả, nhưng lại vô cùng nhỏ bé.

Bất quá vấn đề không lớn.

Dù sao ngoại trừ phương pháp cơ bản rèn luyện thân thể ra thì hắn còn có đủ loại phương pháp rèn luyện khác.

Cho nên hắn chỉ khởi động nóng người, tiêu hóa hoàn tất năng lượng trong cơ thể liền nhanh chóng dừng lại, không còn lãng phí thời gian nữa.

Lau lau mồ hôi trên trán, Nguyễn Thái nhếch mép cười nhạt, lẩm bẩm:

"Tiêu thực cũng không sai biệt lắm, kế tiếp nên chuẩn bị một chút rồi, hắc hắc ~ hơn một tuần, chắc hẳn [Cá Chình] cũng đã sản xuất ra 'thứ đó' rồi a."

Nói xong, Nguyễn Thái mang theo chờ mong cảm xúc, nhanh chóng đi tới phía trước một cái to lớn thùng gỗ.

Nhìn xem trước mặt đen không thấy đáy nước đen, trong lòng Nguyễn Thái hài lòng đến cực điểm, vui mừng nói:

"Không uổng công ta hao phí lượng lớn thịt ăn, không tệ, không tệ, chất lượng vô cùng tốt."

Về phần tại sao hắn vui vẻ như vậy, cái này thì phải nói đến công dụng của [Cá Chính Đêm Tối].

Mặc dù nó có thể ăn được, chỉ có điều chất thịt lại vô cùng dở, còn không bằng con rùa lớn kia, bất quá lấy tính cách của hắn, chỉ cần là ăn được thì sẽ không bỏ qua?

Ở đây không thể không cảm thán [Cá Chính Đêm Tối] quá may mắn.



Bởi vì nó tiết ra dịch nhờn có công dụng đặc biệt, hơn nữa đối với hắn vô cùng hữu dụng, cho nên liền trốn qua một kiếp, bị hắn giữ lại nuôi dưỡng...

[Cà Chình]: ...

[Cá Chình]: Cmn, ta cảm ơn ngươi ân không g·iết a!

Khụ khụ, không nói cái này.

Cẩn thận múc lên môt bát đen xì bát nước quan sát một hồi, Nguyễn Thái chậc lưỡi nói:

"Chậc ~ chậc ~ Xem ra buổi tối hôm nay lại có thu hoạch rồi."

Mà [Cá Chình Đêm Tối] giống như nghe được Nguyễn Thái lẩm bẩm âm thanh, nhẹ nhàng nhô ra đen bóng, xấu xí đầu cá ra khỏi mặt nước.

Dùng chính mình hai cái nhỏ, tròn, long lanh nhìn hắn.

"A~ Ngươi lại còn muốn ăn? Được rồi, cho ngươi thêm một chút a."

Nhìn xem [Cá Chình] chăm chú, đáng thương nhìn mình, Nguyễn Thái làm sao còn không biết ý nghĩ của nó, khoát khoát tay đuổi nó đi.

Nghe được mình muốn đáp án, [Cá Chình] mặt cá hề hề cười xòa lên, tính toán tiến lên ủi ủi Nguyễn Thái vài cái.

Hắn cũng không chê bai gì, đưa tay xoa xoa nó vài cái, tiếp đó liền từ trong balo quăng ra vài miếng lớn thịt rùa, hài lòng gật đầu:

"Ân, hôm nay làm rất tốt, cứ thế phát huy."

Âu~

[Cá Chình] cũng vô cùng thức thời, lấy lòng kêu lên một tiếng.

Đối với con này liếm cá, Nguyễn Thái từ chối cho ý kiến.

Hắn vẫn thích nó vài ngày trước, cái kia kêu căng khó thuần bộ dáng.

Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái cũng không còn để ý tới nó nữa, nhanh chóng múc thêm vài bát đặc dính nước đen liền quay người rời đi.

-----

Thời gian tua nhanh.

Trong phòng bếp.



Theo trong bát đặc dính nước đen chậm rãi bị dây câu hấp thụ hoàn tất.

Khiến cho sáng loáng dây câu chuyển thành thân thúy, đen tuyền màu sắc.

Nhìn xem trước mặt đã đại biến dạng cần câu, rắn nhỏ không khỏi kích động kêu to:

Laa~! (Thành công!)

Nghe được rắn nhỏ phấn chấn kêu lên, Khả Lỵ cùng Nguyễn Thái không khỏi hiếu kỳ, vội vàng đưa mắt nhìn xem.

Chỉ thấy nguyên bản giản dị, bền dẻo trúc can lúc này giống như khoát lên một tầng tinh hà, lộng lẫy mà sáng bóng, khiến cho Nguyễn Thái cùng Khả Lỵ không khỏi hai mắt sáng lên:

"Ân, sau khi kết hợp với [Dịch Đêm] ngoại hình của trúc can rất đẹp!"

"Ân đâu, thật đẹp a!"

Trong miệng Nguyễn Thái [Dịch Đêm] chính là dịch nhầy của [Cá Chình] tiết ra, công dụng chính là nhuộm đen vật thể.

Khiến cho sặc sỡ màu sắc biến thành đêm đen màu sắc.

Phải biết, sau khi [Tơ Cá] đứt gãy, dây câu hắn chế tạo ra đã có thể bị một chút mắt sắc hải sinh phát giác được, cho nên cũng không có ngu ngốc tiến lên mắc câu.

Mặc kệ mồi giả trong tay hắn sinh động đến nhường nào, nhưng dây câu bại lộ chẳng khác nào đang nói, mau đến ăn ta a, ta là bẫy...

Bây giờ có [Dịch Đêm] này, hắn cũng không cần lo lắng vấn đề này nữa.

Có thể để cho dây câu hoàn mỹ ẩn núp vào màn đêm mà không bị phát giác.

Đương nhiên [Dịch Đêm] cũng có một nhược điểm, đó chính là chỉ có thể sử dụng vào ban đêm, tiến hành câu đêm mà thôi.

Bất quá Nguyễn Thái cũng không có xoắn xuýt bao nhiêu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, về sau chắc chắn sẽ tìm được nguyên liệu tốt hơn để chế tạo dây câu.

Còn bây giờ, tận hưởng khiêu chiến đêm nay a!

Vuốt vuốt kích động hai cái nhóc con đầu nhỏ, Nguyễn Thái cũng hơi hơi hưng phấn, nhẹ nói:

"Ân, chuẩn bị hoàn tất rồi, xuất phát!"

Laa~! (Xuất phát, câu đêm!)

"A~ Câu đêm!"



Cứ thế, ba người liền nhanh chóng cầm lấy đèn bão, hưng phấn chạy ra boong thuyền.

Mát mẻ gió biển mang theo trầm thấp nhiệt độ thổi xuyên kích động ba người.

Lạnh lẽo cảm giác không chỉ không tưới tắt cảm xúc của ba người, ngược lại khiến cho cảm xúc của ba người bọn hắn càng thêm dâng trào!

Laa~! (Thật kích động a!)

"Ân đâu, ân đâu, thật hưng phấn a!"

Nhìn xem chờ mong không thôi hai người, Nguyễn Thái cũng không lảm nhảm gì nữa, phất tay lên hô:

"Thỏa thích khiêu chiến a!"

Tiếp đó, chỉ thấy hắn đã không chờ được nữa, nhanh chóng nâng tay, vung mạnh một cái.

Xòe ~ Vụt ~

Một cái lấp lánh phát ra nhàn nhạt ánh sáng tôm nhỏ mang theo cường đại động lực bay ra xa, vẽ thành một đạo mỹ lệ vòng cung, cuối cùng là hoàn mỹ tiếp xúc mặt nước.

Tủm!

Nho nhỏ bọt nước hơi hơi văng lên, sau khi rơi vào trong nước, tôm nhỏ giống như có được sinh mệnh, hoạt bát nhanh chóng chìm xuống dưới.

Nhìn thấy Nguyễn Thái lần nữa không giảng võ đức, chiếm đoạt tiên cơ.

Hai cơ nhóc con không khỏi khả ái phồng má lên, tức giận trừng hắn một cạ liền vội vàng bắt trước, vung mạnh cần câu.

Vút ~ Tủm!

Vút ~ Tủm!

Khác với Nguyễn Thái 'bình thường' tôm nhỏ, trải qua nhiều ngày câu cá, kỹ thuật câu cá của hai cái nhóc con đã tiến bộ thêm một chút.

Cho nên Nguyễn Thái vô cùng tri kỉ, vì hai người các nàng làm ra hai cái xinh đẹp tinh xảo mồi giả.

Của Sopia là một cái là lấp lánh, thon dài màu trắng rắn nhỏ.

Ân, vô cùng hợp với nàng.

Về phần Khả Lỵ, Nguyễn Thái vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nên làm loài hải sản nào phù hợp với nàng.

Thế là hắn liền quyết định chế tạo một cái mê người, ngoại hình giống như bông hoa mồi giả.

Tạo hình chính là trên đầu nàng khả ái [Mệnh Hoa].

Cứ thế, ba cái đặc sắc mồi câu chậm rãi chìm xuống đêm tối mặt nước, chờ đợi kẻ khiêu chiến cắn câu.