Chương 177: Hung tàn cự vật
Chỉ có điều, kinh hỉ luôn luôn đều lấy tư thế bất ngờ xuất hiện.
!!!
Ba cái mồi giả chỉ vừa mới chìm xuống một chút liền đột ngột bị mấy đạo bóng đen vụt qua, cắn mạnh mồi câu.
Cường đại lực kéo giật mạnh một phát, đánh cho ba người bọn hắn trở tay kịp, không khỏi giật mình hốt hoảng, vội vàng nắm chặt cần câu trong tay.
Dùng sức níu lại trúc can trong tay, Sopia nhăn lại mặt nhỏ, kinh hãi kêu lên:
Laaa~!!! (Cái quỷ gì a!!!)
Nào có vừa mới thả cây liền có cá cắn câu a!!!
Khả Lỵ bên cạnh cũng nhíu lại tinh xảo gương mặt, cắn chặt răng, hô hẹ:
"Sức... Lực thật mạnh!"
Mà lúc này Nguyễn Thái cũng phát giác được không đúng, sắc mặt không khỏi nghiêm túc trầm xuống, nhanh chóng phân tích tình thế trước mặt.
Bọn hắn bị để mắt tới!
Hơn nữa còn chú ý bọn hắn rất lâu!
Cảm nhận trong tay cuồng b·ạo l·ực kéo, Nguyễn Thái nhíu chặt lông mày hơi hơi giãn ra.
Trong lòng thở phào một hơi:
"Hô ~ Xem ra không có nguy hiểm gì lớn."
Mặc dù không xác định cắn lấy mồi câu là sinh vật gì, nhưng hắn khẳng định chắc chắn nó không phải là sinh vật có trí truệ.
Cho nên đầu não nhanh chóng phân tích tình thế trước mặt, nội tâm Nguyễn Thái không khỏi một chút.
Kích động giương giương khóe miệng, cười lên:
"Ha ha ha~ Quá thú vị!"
Tiếp đó hắn hơi hơi nghiêng đầu, hướng hai cái nhóc con, quan tâm hô lên:
"Sopia, Khả Lỵ, nếu như chịu không được liền vứt bỏ cần câu! Đây là cá lớn a!!"
Nói xong, hắn liền vội vàng ngậm miệng lại, nghiêm mặt chuyên chúc kiềm chặt lôi kéo sức mạnh.
Thâm thúy hai mắt giống như ngọn lửa, phừng phừng cháy lên.
Hưng phấn nhìn chằm chằm vào không ngừng run rẩy lưỡi câu!
Sức mạnh này, thật mạnh!
Mà nghe được Nguyễn Thái quan tâm cũng kích động giọng nói, hai cái nhóc con giống như bị tâm tình của hắn l·ây n·hiễm.
Hơi hơi hốt hoảng cảm xúc cũng bừng bừng đốt lên.
Laa~! (Ok! Biết rồi!)
"Ân đâu! Nguyễn Thái, ngươi cứ yên tâm a!"
Không chờ hắn trả lời, đầu bên kia lưỡi câu lần nữa bạo phát ra cuồng bạo sức mạnh, để cho trúc can không khỏi khe khẽ rên rỉ, chậm rãi bị bẻ cong xuống.
"Các ngươi cẩn thận a, đừng để bị kéo xuống nước!"
Thấy vậy, Nguyễn Thái chỉ có thể bất đắc dĩ hướng hai người động viên một câu liền vội vàng chăm chú giữ chặt cần câu trên tay.
Thân thể bắt đầy gồng lên, cường đại sức mạnh từ trong bạo tạc cơ bắp bùng phát ra, thành công chặn lại cự vật thế công.
Cảm nhận trúc can trên tay không ngừng run rẩy cùng với không ngừng gia tăng lực kéo, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi kinh hãi một chút.
"Cmn! Hung mãnh như vậy!"
Phải biết, lúc này cự vật dưới nước đang cùng lúc cùng ba người bọn hắn giằng co, mà không phải một chọi một!
Đủ để thấy sinh vật dưới nước cường đại tới cỡ nào.
Cho dù không phải sinh vật có trí tuệ, nhưng cấp bậc của nó vô cùng cao!
Tím phẩm sinh vật, hay là... 4 tinh sinh vật?
Mặc kệ là kết quả nào, hôm nay đều là trúng mánh!
Suy nghĩ tới đây, Nguyễn Thái cuối cùng cũng nhịn không được nữa, kích động kêu lên:
"Cmn! Hôm nay may mắn như vậy?!!"
"Hô ~ Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể quá kích động."
Nhanh chóng hít sâu một hơi, đè nén xuống cảm xúc, Nguyễn Thái nóng bỏng nhìn xem không ngừng nhộn nhạo màu đen mặt nước.
Lạnh lùng tỉnh táo suy nghĩ lúc này cũng không đè nén được sôi trào nóng bỏng huyết dịch cùng cảm xúc.
Không chỉ không có để hắn bình tĩnh trở lại, ngược lại để hắn càng thêm hưng phấn hơn mà thôi!
Bất quá hắn vô cùng hiểu rõ, chỉ có đem cự vật câu lên bờ mới gọi lag trúng mánh, còn không, hết thảy đều là người si nói mộng.
Như vậy, tới đây a!
Để xem, ba người bọn hắn phối hợp ăn ý hay là nó mạnh hơn!
Hai cái nhóc con lúc này cũng suy nghĩ giống như hắn, tâm ý tương thông để cho ba người nhanh chóng đưa mắt giao lưu, vô cùng ăn ý gật đầu một cái.
"Hì ~ hì ~ Thật kích động a!"
Laa~? (Đúng vậy đó, cũng không biết có ăn được không, bất quá, hẳn là có thể ăn được a?)
"Hắc hắc ~ Cho dù không ăn được cũng không sao, chỉ cần đem nó câu lên cũng đã là vô cùng vui mừng lắm rồi!"
Mà lúc này, cự vật dưới nước giống như nghe được ba người bọn hắn cười đùa, không đem chính mình để vào mắt.
Khiến cho nó không khỏi bạo nộ lên.
Cái gì đó, dám xem thường ta!??
To lớn thân thể tức giận vùng mạnh một cái, một vệt bóng đen từ dưới đáy nước nhanh chóng lướt qua.
Thật mạnh đập vào đáy thuyền.
Bành!!!
Ầm!!!
Ahh~ !!!
Cường đại xung kích từ dưới chân đột ngột truyền tới khiến cho hai cái nhóc con không khỏi hoảng hốt kêu lên.
Cũng may các nàng cũng không phải người bình thường, vội vàng bình ổn thân thể một chút liền thật nhanh giữ chặt xém tụt tay cần câu.
Về phần Nguyễn Thái thì càng tuyệt hơn, cơ thể giống như dán 502 vào chân, mặc kệ thuyền nhỏ lắc lư không ngừng, nhưng hắn di chuyển một chút cũng không có.
Thân thể thật sâu trầm xuống, vung mạnh can lên, kéo lấy cần câu.
Mà cự vật dưới nước sau khi phát tiết một cái, không chỉ không bớt giận, ngược lại phẫn nộ trong lòng càng ngày càng lớn.
Đau quá a!
Ba cái sắc bén lưỡi câu giống như hồi trong xương, xuyên thật chặt vào cự vật mềm mại da thịt, cùng với ba người không ngừng gia tăng lực kéo.
Cực hạn xé rách để cho nó đau đớn không thôi.
Từng đợt to lớn sóng nước không ngừng nổi lên, giống như âm thanh gào thét, không ngừng vang lên.
Nguyên bản còn tính bình tĩnh mặt nước lúc này đã bắt đầu khuấy động.
Cảm nhận sàn gỗ không ngừng truyền đến dồn dập gợn sóng, sắc mặt Nguyễn Thái không khỏi biến đổi, hô to:
"Cẩn thận, nhanh vứt bỏ cần câu, nắm chặt mạn thuyền!"
Hai cái nhóc con nghe được Nguyễn Thái gào to âm thanh, cũng không lo được cần câu trong tay, nhao nhao đem nó vứt sang một bên, thật nhanh giữ lấy trước mặt dây thừng.
Mà Nguyễn Thái đây?
Buông bỏ cần câu trong tay? Đừng có đùa!
Bây giờ mà buông tay, bỏ xuống v·ũ k·hí duy nhất đối phó con cự vật này, kế tiếp bọn hắn chẳng khác nào là cá nằm trên thớt vậy!
Suy nghĩ rõ ràng, Nguyễn Thái cắn răng thật chặt, đem cả thanh trúc can ôm vào người, hai tay giữ chặt dây thừng.
Tiếp đó...
Bành! Ầm!
Bành! Ầm!
Bành! Ầm!
...
Một đợt tiếp một đợt, từng đợt liên hoàn xung kích không ngừng đánh vào khiến cho thuyền nhỏ nhịn không được bắt đầu chao đảo, lắc lư.
Cũng may, sức mạnh của cự vật mạnh thì mạnh, nhưng muốn đem nặng nề thuyền nhỏ đánh lật úp, chả khác nào đang nằm mơ vậy!
Bất quá, cuồng bạo phẫn nộ cùng để cho nó đã mất đi chút ít lý trí, điên cuồng vung vẫy thân thể của mình, tính toán đem con mồi đánh thành mảnh vụ, phát tiết đau đớn của mình.
Đáng tiếc, đời không như là mơ, cứng rắn vật liệu gỗ cùng với đủ loại siêu phàm vật liệu kết hợp lại với nhau, tạo thành [Tiến Lên Hào] làm sao có thể dễ dàng như vậy liền bị nó đánh vỡ được?
Nhưng, liên miên lực xung kích cũng không phải để trưng, từng đợt xung chấn truyền khắp thuyền nhỏ, để cho ba người bọn hắn không khỏi nhe răng trợn mắt lên.
Không đúng, phải nói nhe răng trợn mắt chỉ có mình Nguyễn Thái mà thôi!
Rắn nhỏ kích hoạt lên kỹ năng của mình, cả người bị một vòng ngân quang bao phủ, mặc kệ thuyền nhỏ chấn động bao nhiêu, chính nàng đều có thể vững vàng níu lấy dây thừng.
Khả Lỵ thì còn lợi hại hơn, hai tay khẽ nâng, xung quanh nàng liền bắt đầu nhanh chóng mọc ra một đống mềm mại thực vật, nhẹ nhàng bao phủ nàng, né tránh xung kích đánh tới.
-----
Cho nên, Nguyễn Thái chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, sinh không thể luyến nhìn xem bầu trời.
Cmn! Cẩu tác giả! Ngươi chơi ta a!
Khụ khụ, ngươi nghe ta giảo biện, không đúng, giải thích.
Ai bảo nghề nghiệp của ngươi là [Thám Hiểm Gia] đây, muốn kỹ năng t·ấn c·ông, không có t·ấn c·ông, muốn kỹ năng phòng thủ, không có phòng thủ.
Cho nên a, ngươi chịu khó một chút a, hắc hắc ~