Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 58: Cá bay?




Chương 58: Cá bay?

Vừa mới mở cửa boong thuyền ra.

Cuồng phong thổi tới đập vào người, thổi bay trên người đơn bạc áo tơi, vù vù phất phới bay lên, tiếp đó mưa như xối xả, ào ào rơi xuống trùng kích vào làn da săn chắc, vang lên lốp bốp âm thanh, đột ngột bị đột kích, đánh hắn trở tay không kịp, khiến hắn hơi hốt hoảng một chút, vội vàng đóng lại cửa gỗ.

Từng đợt rung lắc từ dưới chân không ngừng truyền đến, để hắn hơi lắc lư một chút, cảm nhận được sóng biển không ngừng xung kích, hắn nhanh chóng ổn định thân hình lại, đưa tay bám vào bên cạnh dây thừng.

"Đệt, đệt, đệt!!!."

Trên tay khẽ nắm, cảm giác lắc lư nhanh chóng bị hắn cân bằng, thấy vậy, hắn thở nhẹ một hơi, híp mắt lại quan sát xung quanh, vừa đưa mắt lên, hai con ngươi hắn không tự chủ co rút lại, tiếp đó trong miệng hắn nhịn không được kêu đệt một tràng.

Cmn!

Trước mặt cảnh tượng, để hắn nhịn không được rùng mình, nguyên bản bị nước mưa bao phủ trắng xóa tầm nhìn, lúc này phía xa xuất hiện một đạo mờ mờ bóng đen khổng lồ, hướng thẳng lên trời không ngừng xoay tròn, chuyển động, cmn, nếu như chỉ có một cái thì cũng thôi đi, đằng này số lượng cũng quá kinh khủng a!

Nếu như thị lực của hắn không có vấn đề thì số lượng bóng đen hắn nhìn thấy cũng hơn một chục cái, kinh khủng dường nào?!!

Ào ào nước mưa không ngừng đập vào người cũng không có để hắn cảm nhận được một chút lạnh lẽo nào, hắn lúc này vẫn còn tại rung động bên trong chưa thoát ra được, trừng to mắt nhìn xem phía xa.

"Hô~ May mà ta lái thuyền nhỏ đi vào cái này thiên nhiên cảng khu, nếu như đậu thuyền giữa biển, nói không chừng lúc này đã 'bay' lên trời rồi."

Lấy lại tinh thần, nhẹ nhõm thở ra một hơi, Nguyễn Thái may mắn không thôi, nói.

Chỉ vừa nghĩ tới, hắn liền nhịn không được sợ hãi một trận, cmn, quá kinh khủng, cho dù hắn có cảng khu che chở nhưng vẫn bị phía xa bão tố tác động tới, khiến cho thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, rung chuyển.

Nhớ tới phía trước trải qua một cái bão nhỏ, thu được [Nhỏ Nhưng Có Võ] thành tựu, tự đắc cảm xúc, hắn nhịn không được muốn cho mình vài bạt tay, cmn, so với cái này [Đại Phong Bạo] chỉ là trẻ con được không?

Giờ khắc này hắn mới cảm nhận được "Sự kiện thế giới" hàm kim lượng, hủy diệt, t·hiên t·ai, không thể chống cự...Một đống từ ngữ diễn tả xuất hiện trong đầu hắn, nhưng, thì sao chứ?

"Hahaha, như vậy mới thú vị chứ, bất quá chỉ có nhiêu đây cũng quá nhỏ a, không đủ ta chơi nữa, để bão tố lớn hơn nữa a!!!"

Ngoại trừ lúc đầu rung động cùng đối với thiên nhiên vĩ lực kính sợ cảm xúc, thì lúc này máu của hắn đã bắt ùng ục sôi trào lên, từng đợt hưng phấn không ngừng kích thích tế bào của hắn, để hắn nhịn không được cười to rống lên.

Ào~ ào~ ào~ ào~ Đùng!

Giống như bị hắn, con kiến này rống to khiêu khích, không nhìn mình, thiên nhiên tức giận, hạ xuống mưa to càng thêm dồn dập, từng giọt nước giống như viên đạn, tới tấp đập vào người hắn, tiếp đó thuận tiện đánh xuống một phát lôi đình, kinh khủng âm thanh vang lên, cảnh cáo hắn đừng có đùa với lửa.

"Hít~ Hô~Nên làm chuyện chính."

Hít sâu vài hơi, hắn cố nén hưng phấn lại, hắn chậm rãi lấy ra trúc can, chuẩn bị phi lao một chút, xem xem dưới nước có cá lớn gì không, ân, cũng không phải vì hắn sợ bị lôi đình đánh xuống, cho hắn thử xem cảm giác độ kiếp như thế nào.

Ân, hẳn là vậy a?



"Vợ lớn a vợ lớn, phù hộ ta một chút, để ta câu lên một chút bảo bối a."

Gật gật đầu tán đồng ý nghĩ của mình, đem cần câu cầm lên tay, hắn nhẹ xoa tay một chút, lẩm bẩm vài câu, liền cong khuỷu tay lại, vụt một tiếng, dùng sức vung ra cần câu.

Ầm!

Đột ngột một đạo sóng biển đánh tới, ầm vang một tiếng, to lớn lực xung kích khiến cho thuyền rung lắc một trận, mà hắn tiêu sái động tác vung can cũng bị thuyền nhỏ lắc lư đánh gãy, lưỡi câu chệch hướng một bên, bị tầng tầng màn nước ngăn cản đánh xuống mặt nước.

"Chẳng lẽ vợ lớn ra sức? Ân???"

Nhanh chóng bình ổn thân hình, nhìn xem đã chệch đi hướng khác vị trí thả câu, hắn gãi gãi đầu nói, tiếp đó, hắn lại giống như thấy cái gì, hai mắt lần nữa trừng lớn, kinh ngạc nhìn chòng chòng phía trên.

Cmn!!!

Hắn nhìn thấy cái gì?

Một đám cá bay?!!

"Hô~ A, một đám cá bay mà thôi, cũng không phải chưa câu qua, cmn, bay cái đệt a!!!"

Lại lần nữa hít sâu thở ra vài hơi, lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Thái a một tiếng, bình thản nói vài từ, tiếp đó, khụ khụ, nhìn đều nhìn, ta cũng không dài dòng.

"Cmn, vợ lớn ra sức a!"

Từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ, hắn vui mừng kêu lên, nhanh chóng đem lưỡi câu thu hồi lại.

Cũng không biết cảm giác câu cá bay là cảm giác gì, ân, [Tơ Sương Cá] xem như nửa cái a, a đúng, về sau cũng không thể nói khó hơn lên trời nữa, cmn, hơi không sơ ý một chút, mấy con cá này đều học được bay lượn.

Cũng may đám cá này bay không cao, khoảng cách cũng không xa, bằng không mưa to như hiện tại, muốn phát hiện đám cá này cũng là một chuyện khó khăn.

Quăng xa dây câu không tới chốc lát liền bị thu về, nhưng vấn đề mới xuất hiện, làm thế nào để câu đám cá bay này đây?

"Nếu không thì dùng sức ném, đại lực ra kỳ tích?"

Suy nghĩ một hồi, lau đi trên mặt nước mưa vài cái, hắn cũng không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể ngu ngốc ném mạnh phi lao, thử xem có thể câu được không.

"Đi!"

Nghĩ đến liền làm, Nguyễn Thái hơi điều chỉnh tư thế một chút, tiếp đó dùng hết sức vung ra cần câu.



Vụt~

Vụt một tiếng, lưỡi câu xé rách màn mưa, thẳng hướng đám kia cá bay vị trí bay tới, giống như một cây sắc bén mũi tiên, không ngừng lao thẳng tiến tới, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì lưỡi câu sẽ có thể bay tới vị trí chỉ định.

Nhưng sẽ như vậy sao?

Đừng quên thời tiết hiện tại là thời tiết gì?

Như hắn tưởng tượng, theo lưỡi câu tiến lên, mưa to gió lớn không ngừng đổ xuống, nhanh chóng tiêu hao hết động lực của lưỡi câu, lại vài giây trôi qua, lưỡi câu bất lực rơi xuống nước, mà khoảng cách của lưỡi với đám kia sinh vật vẫn vô cùng xa, chỉ mới đi được 1/3 quãng đường mà thôi.

Lại nếm thử ném mạnh vài lần, đáng tiếc kết quả cũng không khả quang.

"Làm sao đây?"

Nhìn xem lưỡi câu đã chìm xuống mặt nước, hắn hơi ngừng lại một chút, trầm mặc suy tư.

"Lưỡi câu bay không xa vì nó quá nhẹ, chỉ cần tăng thêm trọng lượng cho nó là được rồi!"

Suy nghĩ không ngừng chuyển đổi, nghĩ tới tại sao lưỡi câu không thể chịu nổi nước mưa rơi xuống, tiêu hao hết động lực, hắn cuối cùng nghĩ tới một phương pháp, hai mắt sáng lên, kinh hỉ kêu lên, vội vàng đem dây câu kéo về.

Hơi chuyển động ổ quay vài lần, lưỡi câu ngoan ngoãn bị hắn kéo về, yên tĩnh nằm xuống chờ hắn nâng cấp cho mình.

Mà hắn đã có mạch suy nghĩ, cũng không có chần chờ gì nữa, nhanh chóng đem [Trầm Thạch] từ trên áo tạ gỡ xuống, loay hoay gắng lên lưỡi câu.

Cũng may dây câu là dây câu mới, chịu được hai viên [Trầm Thạch] này trọng lượng, có thể vung vẫy, kéo bay lưỡi câu, chứ như dây câu cũ, đừng nói là vung lên, kéo lên cũng là gắng sức, không đứt gãy cũng là nó cứng cáp lắm rồi.

"Hoàn thành! Cũng không biết được không, haizz, thử xem một chút lại tính."

Không tới chốc lát, dây câu đã nâng cấp hoàn thành, nhìn xem mồi giả treo lủng lẳng hay viên tròn vo hòn đá màu đen, hắn do dự một chút, thở dài nói.

Lần nữa tự lực vung ra cần câu, trầm trọng lưỡi câu kéo theo dây câu xuyên qua dày đặc màn mưa, hướng phía xa bay tới, chớp mắt đã bay qua vị trí phía trước, thấy vậy, nhịp tim hắn không tự chủ được đập nhanh, chăm chú nhìn xem bay xa lưỡi câu.

Nếu như phía trước lưỡi câu là một mũi tên gỗ, thì lần này lưỡi câu là một thanh nặng nề kiếm sắt, cứng cỏi nhưng lại vô cùng sắc bén, nước mưa cùng gió bão cũng không thể ngăn cản được bước tiến của nó, lại vài giây trôi qua, đi tới 2/3 quãng đường.

"Chỉ còn thêm một chút nữa thôi, một chút nữa..."

Nhìn xem lưỡi câu khoảng cách càng ngày càng gần, hắn nhịn không được hồi hộp lên, thì thầm vài câu.

2,5/3

2,6/3

Chỉ còn thêm một chút nữa thôi!!!



Khoảng cách càng ngày càng gần, để hắn càng thêm hồi hộp, trái tim không ngừng đập nhanh, bịch bịch vang lên, giống như muốn tổ tung vậy,

2,7/3

2,8/3 !!!

Nhìn xem chỉ còn vài mét khoảng cách liền có thể đi vào đám cá bay tầm nhìn, hô hấp của hắn không tự chủ được ngừng lại, căng thẳng nhìn xem lưỡi câu, đáng tiếc, lưỡi câu kéo lên hai viên [Trầm Thạch] trọng lượng bay xa như vậy đã là cực hạn của nó.

Theo động lực hao hết, lưỡi câu nhanh chóng rơi xuống mặt nước, cường đại lực hút cùng trọng lượng đánh xuống để cho lắc lư mặt biển văng lên, biến thành từng giọt li ti bọt nước, tiếp đó bị ào ào nước mưa hòa tan như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Chậc~ Khoảng cách còn kém một chút a."

Kích động tâm tình theo lưỡi câu từ trên cao rơi xuống kết thúc, Nguyễn Thái hơi thất vọng, chậc lưỡi nói.

Lúc này sẽ có người nghĩ, khoảng cách không đủ, thêm trọng lượng một chút hoặc bớt trọng lượng một chút chẳng phải là được rồi sao.

Nghĩ như vậy thì sai quá sai, đầu tiên nói trước thêm trọng lượng vấn đề a, dây câu chịu nổi trọng lượng tăng thêm không?

Phải biết hai viên [Trầm Thạch] trọng lượng tổng cộng cũng gần 500 kg, mà không phải là 50kg, đương nhiên nhiêu đây trọng lượng dây câu vẫn có thể chịu được, nhưng, lúc vung can đây?

Đừng nhìn hắn chỉ nghĩ ra cách tiếp đó liền buộc hai viên đá là xong, cũng không phải, theo nghĩ ra phương pháp, hắn đã suy tính qua dây câu, trọng lực, lực cản, sức mạnh... các loại yếu tố, mà không phải chỉ suy nghĩ đơn sơ vật càng nặng thì ném càng xa mới động thủ hành động.

Hai viên [Trầm Thạch] trọng lượng đã là hắn dự tính qua tối ưu nhất trọng lượng, có thể bay xa nhất, chịu ít lực cản cùng trọng lực nhất, nếu như lúc này lại tăng thêm, đừng nói vượt qua, khả năng cao còn có thể đem quãng đường lui lại.

Cho nên cũng không cần suy nghĩ vấn đề tăng thêm trọng lượng, đến nỗi giảm bớt?

Cái vấn đề này thì càng đừng nghĩ, nước mưa dày đặc như vậy, gió to như vậy, không có đầy đủ trọng lượng, muốn xuyên qua giống như thác đổ màn mưa giống như nói đùa vậy, cho nên, pass a.

Bất quá phương pháp này không phải không có thu hoạch, từ 1/3 quãng đường đến 2,8/3 quãng đường, cách thành công chỉ kém một chút mà thôi.

"Cmn, ta liền biết không dễ ăn như vậy mà."

Đối với còn lại 0,2 khoảng cách, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, không ngừng vắt óc suy nghĩ, nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra phương pháp gì tốt hơn, để hắn hơi bực bội, đưa tay gãi gãi đầu, chửi tục.

"Nếu như đám cá bay này gần hơn một chút nữa thì tốt biết mấy..."

Nhìn xem phía xa không ngừng vòng quanh nô đùa bóng đen, hắn lẩm bẩm nói vài câu, tiếp đó, giống như nghĩ tới cái gì nguyên bản than phiền lời nói chậm rãi dừng lại, hai mắt của hắn sáng lên.

"Cmn! Đúng a, nếu như ta không thể lại gần được nữa, tại sao không để tụi nó lại gần đây?"

Một cái chiến thuật tên là [Đánh không lại liền gia nhập] xuất hiện trong đầu, để hắn hưng phấn nhảy dựng lên, hắn đã có cách để câu đám cá bay này rồi!

Như hắn nói, chẳng phải để đám cá này lại gần là được rồi sao, còn về phần làm thế nào để tụi nó lại gần thì ngươi nhìn xem liền biết.