Chương 67: Lốc xoáy
Mở cửa ra, đập vào mắt hắn là đen thui bầu trời cùng như thác mưa to, đừng nói là quan sát phía xa, có thể nhìn thấy trước mắt vài mét đã vô cùng khó khăn rồi.
"Cũng không bi..."
Hơi cẩn thận cân bằng thân thể một chút, vịn chắc bên cạnh dây thừng, Nguyễn Thái híp mắt lại, ngẩng đầu lên cực khổ nhìn xem phía xa, lẩm bẩm khóe miệng đột nhiên dừng lại, thân thể căng cứng lên, nhìn chằm chằm vào phía xa.
Đùng! Đùng! ...
Liên miên sấm chớp không ngừng từ trên cao mây đen lóe qua, chiếu sáng mảnh này tối đen không gian.
Mượn nhờ lóe qua ánh sáng, Nguyễn Thái trong phút chốc nhìn rõ phía xa hình ảnh, chỉ có điều cảnh tượng đập vào mắt để hắn rung động nói không nên lời.
Ực~
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nguyên bản híp lại hai mắt bất giác mở to, con ngươi không tự chủ được co rút lại, trong mắt tràn đầy chấn động cùng sợ hãi, yết hầu nhịn không được ực một cái, căng thẳng không thôi.
Phía xa chính là đếm không hết cao chọc trời vòi rồng, không có giống như phía trước hắn nhìn thấy chỉ có vài chục cái, mà là hàng trăm, hàng nghìn cái!
Giống như vô cùng vô tận vậy, vô cùng rung động.
Từng cái lốc xoáy kéo từ mặt biển nối thẳng bầu trời, kéo theo đó là kinh khủng phong bạo, hút bay những thứ dưới chân nó, mượn nhờ yếu ớt ánh sáng, hắn có thể nhìn thấy lít nhít chấm đen xuất hiện tại bên ngoài vòi rồng, hiển nhiên là một đám sinh vật đáng thương chạy trốn không kịp, bị lốc xoáy cưỡng ép kéo đi, tiếp đó vỡ thành từng mảnh.
Hô~ hô~ hô~
Cảm giác rung động không ngừng kích thích não bộ của hắn, khiến cho nhẹ nhàng hô hấp chậm rãi nặng nề, để hắn nhịn không được há mồm ra thở dốc, từng đợt thô trọng tiếng kêu dồn dập kêu lên.
Đang tại hắn tưởng tượng mình bị kéo mình lên, nên dùng cách gì để sóng sót thởi điểm.
L...a~~!
Trên vai rắn nhỏ run rẩy kêu một tiếng, sắc mặt sợ hãi nhìn xem phía xa, quần ma loạn vũ gió lốc.
Nghe được trên vai rắn nhỏ sợ hãi tiếng kêu, lại cảm nhận được trên người gió mạnh xé qua, cùng với đập mạnh nước mưa tạo thành nhói nhói đau đớn, hắn mới lấy lại tinh thần, từ trong rung động đi ra.
Nhìn xem trên vai kh·iếp sợ rắn nhỏ, thấy nàng kh·iếp sợ, rụt rè bộ dáng, sợ hãi tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù rất kinh khủng, nhưng hắn còn có thứ phải bảo vệ, huống chi, hắn còn chưa thử qua bị gió lốc cuốn đi đây, cũng không biết cảm giác bị bão lớn cuốn đi là cảm giác gì đây?
"Ầy, còn có ta đây, đừng sợ."
Gãi gãi đầu một chút, hắn nhẹ nhàng vuốt ve rắn nhỏ, trấn an nàng một phen, hắn người này cũng không hiểu ăn ủi người, chỉ có thể dùng hành động đến biểu đạt cảm xúc của mình mà thôi.
La~!
Cảm nhận được trên đầu thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp tay lớn nhẹ nhàng xoa nắn, Sopia mới từ trong sợ hãi đi ra, nhắm chặt hai mắt cũng chậm rãi mở ra, nhìn xem cái kia dương cương khuôn mặt bị nước mưa làm ướt nhẹp, nhưng lại tràn ngập cảm giác an toàn, để nàng run rẩy thân thể dần dần bình phục trở lại, cũng không còn kh·iếp sợ phía xa cảnh tượng nữa, ngược lại vui vẻ kêu lên.
"Haha, chỉ là một chút gió nhỏ mà thôi, không có gì sợ cả.."
Nhìn xem Sopia cái kia đáng yêu, tội nghiệp khuôn mặt, hắn nhịn không được vui vẻ, nở miệng cười lên.
Lại xác nhận thêm vài lần, xác định Sopia cũng không còn sợ hãi nữa, hắn mới buông lỏng trái tim xuống, chuẩn bị quan sát thật kỹ cảnh tượng phía xa, phía trước chỉ kịp nhìn một cái liền bị rung động thất thần, cũng không kịp nhìn rõ lốc xoáy cảnh tượng.
Bây giờ tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hắn phải thật tốt xem xem lốc xoáy khiến hắn rung động này kinh khủng như thế nào.
Điều chỉnh lại gấp rút hô hấp,Nguyễn Thái chậm rãi mượn nhờ sấm chớp ánh sáng nhìn xem phía xa hình ảnh.
"Tê~ Cmn, quá kinh khủng."
Một đống vòi rồng không ngừng di chuyển, v·a c·hạm tiếp đó cắn nuốt, thôn phệ lẫn nhau tạo thành càng lớn hơn lốc xoáy, hắn nhịn không được hít sâu một hơi, sợ hãi than.
Tiếp đó lại nhẹ nhõm thở phào một hơi, may mắn nói.
"Hô~ May mà lốc xoáy không tiến về đây, bất quá cũng không thể xem nhẹ được, bây giờ không có lốc xoáy tiến về đây không có nghĩa là về sau cũng không có, phải chuẩn bị một chút mới được."
Nhìn xem nhấp nháy hiện lên lại biến mất cảnh tượng, Nguyễn Thái hơi thưởng thức thiên nhiên vĩ lực mỹ lệ một chút, sắc mặt liền ngưng trọng xuống, b·iểu t·ình trầm trọng không thôi.
Chỉ hơi tượng tượng cái kia cao chọc trời, to vài trăm mét lốc xoáy khổng lồ chậm rãi đuổi theo, từng giây từng phút như boom hẹn giờ, không ngừng đập mạnh vào trái tim, chỉ hơi bất cẩn liền bị hút lên, hắn liền nhịn không được sợ hãi một trận.
"Haizz~ Nói cho cùng vẫn là ta quá nhỏ bé."
Lại vài giây trôi qua, chất xám trong đầu không ngừng vận chuyển, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách ứng phó.nhưng một cái ý nghĩ cũng không nghĩ ra, Nguyễn Thái vô lực thở dài.
So với cái kia bàn bạt vĩ lực, nhân loại đối mặt với thiên nhiên giống như con kiến trong biển lớn vậy, đừng nói là tìm ra cách đối phó, có thể hèn mọn sống sót đã vô cùng may mắn lắm rồi, phía trước hắn xuyên qua cái kia bảo lớn, thu được thành tựu đối mặt với [Đại Phong Bạo] giống như đom đóm so với thái dương vậy, căn bản không thể so sánh.
"Bất quá cũng không thể ngã ngửa được, mặc dù nghĩ không ra đối sách, nhưng cũng không thể mặc kệ thuyền nhỏ bị chảy xiết sóng biển lật úp được, huống chi, có khi lốc xoáy còn không hướng về đây đi tới nữa đây?"
Mất mát tâm tình xuất hiện không tới một giây liền bị hắn vứt sau đầu, tính cách của hắn không cho phép các loại cảm xúc tiêu cực quá lâu, trong đầu ý nghĩ rất nhanh liền bị từng cái vui vẻ, hưng phấn cảm xúc dẫn đốt, nhìn xem phía xa cảnh tượng, Nguyễn Thái hai mắt giống như bó đuốc, phừng phựt cháy lên, trong miệng thì thào vài câu, liền bắt đầu bận rộn điều khiển thuyền nhỏ thăng bằng.
Ầm! Bành!
Lại một đợt cao gần chục mét sóng lớn đập xuống, ầm một tiếng, cuộn trào nước biển mang theo cường đại xung kích đánh tới, khiến cho lắc lư thuyền nhỏ chậm rãi ngã về một bên.
"Cảm giác thật quen thuộc, a~? Quên mất nón lá đã bị sóng biển cuốn đi"
Lau đi trên mặt nước biển cùng nước mưa, Nguyễn Thái khóe miệng lần nữa kéo lên, cười nhạt nói một câu, theo thói quen tay trái đưa lên, ba ngón chập lại, chuẩn bị chỉnh sửa nón lá một chút, khi bàn tay đưa lên một nửa, hắn giống như nghĩ tới cái gì, khựng lại giữa không trung, cảm nhận được trên đầu không ngừng rơi xuống nước mưa, Nguyễn Thái a một tiếng, liền buông tay xuống.
Cần câu đã cách hắn mà đi, bây giờ nón lá cũng theo gót cần câu mà rời đi hắn, hi vọng thuyền nhỏ sẽ không đi theo tụi nó a.
Nghĩ tới [Đại Phong Bạo] kinh khủng, hắn vội vàng lắc lắc đầu không còn nghĩ nữa, bắt đầu chuyên tâm đối kháng cuộn trào biển cả.