Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 94: Thu thập




Chương 94: Thu thập

Dò xét xung quanh một hồi, ngoại trừ một đống gãy này cành, thân gỗ thì cũng không có phát hiện gì khác.

Hơi suy tư một chút, Nguyễn Thái liền sãi bước rời đi, chậm rãi đi vào trong đảo.

Không nói cái khác, trước tiên xây dựng nơi trú ẩn đã lại tính.

Mặc dù [Đại Phong Bạo] vừa mới đi qua, nhưng đây là biển cả a, không thể dự đoán nhất chính là thời tiết.

Cho dù hắn có thể mượn nhờ không khí độ ẩm biến hóa, đạt đến dự báo thời tiết tình cảnh, nhưng, như nói ở trên, ở đây chính là biển cả!

Chờ hắn dự báo được thì cũng đã muộn, ngập trời mây đen đã bao phủ bầu trời, hắn làm cũng chỉ có thể dự phòng, chuẩn bị trước vài chục phút mà thôi.

Đương nhiên lấy kinh nghiệm của hắn đến xem mà nói, [Đại Phong Bạo] vừa mới kết thúc, khả năng cao kế tiếp sẽ là dài hạn nóng bóng trời nắng.

Chỉ có điều hắn thích chuẩn bị vẹn toàn mà thôi, biết đâu tối nay hoặc sáng mai sẽ trời mưa đây?

Đến lúc đó lại muốn tìm nơi trú ẩn cũng đã muộn, chỉ có thể thành thành thật thật bị mưa lớn xối xả thành chuột lột.

Lần này hắn cũng không cần cẩn thận, từng bước, từng bước đi tới, tốt độ di chuyển vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã rời đi mềm mại bãi cát, tiến vào bên trong.

Chưa đi được mấy bước, một vệt màu trắng quen thuộc đột nhiên tiến vào tầm mắt, để hắn hơi dừng lại một chút, nghi hoặc, ân một tiếng.

"Ân? Đây là... ?"

Tiếp đó hắn liền vội vàng quay người lại, tò mò đi tới, xem xem đó là gì.

Khoảng cách cũng không xa, Nguyễn Thái chỉ đi mấy bước liền đã tới, đẩy ra cán đường cành gỗ một chút, hắn cuối cùng cũng như nguyện đem màu trắng đồ vật cầm lên trên tay.

Một đóa màu trắng bông hoa đã nát như tương xuất hiện trước mặt, nhìn xem trong tay dập nát... [Hoa Loa Kèn] Nguyễn Thái nhịn không được trầm mặc một cái, hmmmm, lúc này trong lòng hắn vô cùng phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Lại qua vài giây, Nguyễn Thái mới lắc đầu chậc lưỡi lẩm bẩm một câu:

"Chậc~ Phía trước từ trong tay Grim mua được còn xem như là bảo bối nữa đây."

Nghĩ tới đây, hắn liền nhịn không được cười lên, mặc dù sau khi mua về ngoại trừ để trưng thì cũng không có tác dụng gì khác, nhưng không có nghĩa là nó vô dụng. chỉ có điều không đúng lúc mà thôi.

"Haizz~ Đáng tiếc."

Thở dài than một hơi, Nguyễn Thái đem trong tay đã nát bét [Hoa Loa Kèn] bóp nát, đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi tới.



Bây giờ vị trí của hắn đang ở ngoài rìa đảo, đối diện là rừng đá, bên trái là vị trí lúc trước hắn đỗ thuyền, mà bên phải chính là dãy đất kết nối hai đảo.

Mà mục đích của hắn lần này chính là phía trước hắn từng đi qua, rừng [Cây Sắt Khổng]. (C.46)

Nếu như có thời gian, hắn cũng không ngại thuận tiện đi xem rừng đá một chút.

Dù sao lấy rừng đá địa hình, hẳn là có thể cho hắn một chút kinh hỉ a.

Lại đi được vài phút, bước chân của hắn bất giác chậm lại, hai mắt trợn to, nhìn xem cảnh tượng trước mặt.

Cmn!!!

Hắn thấy cái gì?

Đỗ ngã mục nát cây gỗ lúc này đã biến thành tuyệt hảo giường ấm, đông đảo khuẩn nấm không chút lưu tình hút lấy chất dinh dưỡng bên trong, cuồng bạo phát triển.

Chỉ một đêm liền nhanh chóng mọc ra đông đảo tươi non chồi nấm, để hắn nhịn không được nhìn hoa cả mắt.

Đỏ, cam, tím, trắng... Màu gì cũng có, giống như trăm hoa khoe sắc, tranh nhau mọc lên.

Nhìn xem đâu đâu cũng là tươi non chồi nấm, nụ cười trên mặt hắn nhịn không được toét lên, hô to một tiếng

"Ực~ Cmn! Phát!"

Đến nỗi phân biệt nấm ăn được cùng không ăn được thì hắn cũng lo lắng.

Đừng quên hắn là một cái [Thám Hiểm Gia] phân biệt nấm ăn cũng không có vấn đề gì cả.

Lại nói, cho dù tất cả nấm ở đây đều ăn không được, hắn vẫn còn cách khác lợi dụng đống này tài nguyên dồi dào.

Nấm không ăn được = Nấm độc.

Đã như vậy, còn cần nghĩ nữa sao?

Đây đều là kho tàng a!

Dựa vào trong đầu thông tin, chỉ là chiết xuất thu thập độc tố bên trong thôi, đối với hắn giống như trở bàn tay vậy.



Nghĩ tới kế tiếp mình có thể đem kháng độc tăng lên một cái độ cao mới, Nguyễn Thái liền nhịn không được vui vẻ, hắc hắc cười lên, nói:

"Hắc hắc, hắn còn đang rầu không biết nên làm thế nào tìm kiếm độc tố, rèn luyện kháng độc của mình đây, bây giờ không phải đã đưa tới cửa rồi sao?"

Khác với Nguyễn Thái, rắn nhỏ sau khi nhìn thấy đầy đất chồi nấm, khoé miệng liền bắt đầu ứa ra nước mắt, b·iểu t·ình dần dần giống như Nguyễn Thái, hắc hắc cười nhẹ vài tiếng, đứt quãng kêu lên:

Haha~Laa ~! (Hắc~ hắc~ Mỹ thực!)

Tiếp đó hai người liền không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, không cần ngôn ngữ để diễn tả, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương ý nghĩ.

Nguyễn Thái nhẹ nói một câu:

"Chia ra thu thập?"

Rắn nhỏ gật gật:

La~! (Ân!)

Trao đổi xong xuôi, cả hai liền tách nhau ra, bắt đầu bận rộn thu thập đầy đất nấm nhỏ.

Mặc kệ màu sắc tươi diễm hay không tuơi diễm, mặc kệ ăn được hay không ăn được.

Chỉ cần là nấm đều sẽ bị một người một rắn không chút lưu tình thu thập sạch sẽ.

Chờ hai người đem xung quanh nấm hái sạch đã là một tiếng sau.

Nhìn xem trước mặt chất thành núi nhỏ chồi nấm, Nguyễn Thái lau đi trên trán mồ hôi, vội vàng kêu rắn nhỏ dừng lại.

"Đừng hái nữa Sopia~ nhiêu đây đã đủ rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, phải mau xây nơi trú ẩn đã, về sau lại hái cũng không muộn."

Laa~ (Tốt a~)

Nghe được Nguyễn Thái kêu gọi, rắn nhỏ nhanh nhẹn thân hình hơi dừng lại, tiếc nuối nhìn xem trước mặt lít nhít nấm non, gật đầu kêu nhẹ.

Trước khi rời đi, rắn nhỏ cũng không quên tiện tay hái xuống một cây chồi nấm.

Sau khi đem chồi nấm quấn chặt trên đuôi, nàng mới hài lòng trở về.

Lại tốn thêm vài phút thu thập một chút, Nguyễn Thái mới hài lòng đen giao diện đống lại, nhẹ xoa đầu rắn nhỏ một chút, ôn nhu nói:

"Xong! Đi thôi, chờ xây xong nơi trú ẩn lại kiểm kê thu hoạch mấy ngày nay a."



Laa ~! (Đi thôi!)

----

Theo cảnh vật không ngừng chuyển đổi, Nguyễn Thái vị trí lúc này đã cách rừng [Cây Sắt Khổng] không xa, chỉ đi thêm vài trăm mét nữa liền đã tới.

Bất quá đảo nhỏ sau khi bị s·óng t·hần tàn phá bữa bãi, nguyên bản cao lớn cây cối lúc này đã ngã nhào một mảnh.

Không chỉ để cho tầm nhìn của hắn vô cùng rộng rãi, còn để hắn không cần phải căng chặt thần kinh chú ý xung quanh, chỉ dùng hơn chục phút liền nhẹ nhàng đi tới nơi đây.

Nhìn xem trước mảng lớn ngã xuống [Cây Sắt Khổng] trong lòng Nguyễn Thái vui mừng không thôi.

Phía trước hắn tìm tòi một vòng cũng không có phát hiện thuyền nhỏ một chút manh mối, cho nên trong lòng hắn đã dự định chế tạo một chiếc thuyền mới.

Mà nguyên liệu chế tạo chính là trước mặt đống này đen xì, cứng cáp [Cây Sắt Khổng] !

Sà sà ~ kẹt kẹt ~ rắc

Đang tại hắn hưng phấn, chuẩn bị tiến lên thu thập đầu gỗ thời điểm, một đống tạp nhạp âm thanh đột ngột truyền vào tai.

Âm thanh vô cùng the thé, giống như nhai nuốt lại giống như chà xát.

Để cho cơ thể hắn không tự chủ được căng thẳng lên, cứng rắn dừng lại di chuyển thân thể.

"Ân?"

Hơi cảm nhận âm thanh một chút, phát hiện mình không có nghe sai, Nguyễn Thái hơi nhíu mày một chút, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng lẽ có sinh vật còn sống?

Không đúng a, [Đại Phong Bạo] kinh khủng như vậy, không có lý nào có sinh vật chống cự được.

Bất quá cũng không phải không có khả năng, dù sao thiên nhiên rộng lớn, không thiếu cái lạ.

Nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cái gì, Nguyễn Thái gãi đầu vài cái, lẩm bẩm:

"Ầy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi tới nhìn xem chẳng phải sẽ biết?"

Mặc dù có mạo hiểm thành phần, nhưng, thì sao chứ?

Hắn là [Thám Hiểm Gia] không mạo hiểm sao được?