Khi Lục Vân mang Ngô Minh Xương rời đi không bao lâu thì hơn mười cái bóng đã xuất hiện ở đại sảnh.
Bọn họ mặt không đổi sắc, hai mắt đỏ bừng.
Ngay cả Ngô Thiên Bưu nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy trong lòng rung động, ngực bị đè nén, không thở nổi.
Trước kia những người này đều là tộc nhân của Ngô gia, sau khi hiến tế toàn bộ linh hồn cho Ma Lang đại nhân thì hiện tại đã mất đi ý thức tự chủ, hoàn toàn bị ý thức của Ma Lang đại nhân thao túng.
Ngô Thiên Bưu cũng không sai khiến được bọn họ.
Hơn nữa sau khi bọn họ hiến tế toàn bộ linh hồn thì thực lực thế còn mạnh hơn lúc họ có ý thức tự chủ đích gấp vài phần.
Bởi vì trạng thái bây giờ của bọn họ có thể hoàn mỹ bộc phát ra sức mạnh mà Ma Lang đại nhân ban cho.
Trong đó có mấy người trước kia là Trúc Cơ hậu kỳ, mà bây giờ thực lực đã lên đến Kim Đan kỳ.
Kinh khủng hơn chính là một ông lão tóc bạc, không biết cụ thể là khi nào hiến tế toàn bộ linh hồn, chỉ biết thực lực bây giờ của ông ta cực kỳ đáng sợ, đủ sánh ngang với Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Đây là một vũ khí cực mạnh của Ngô gia.
Chỉ tiếc Ngô Thiên Bưu không sai khiến được ông ta.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ áp lực, Ngô Thiên Bưu không dám thở mạnh lấy một tiếng.
May mắn là những người này không ở lâu, thấy nơi này đã mất đi mục tiêu của bọn họ thì lập tức xông ra ngoài, chia nhau ra truy kích Lục Vân.
Lục Vân đang kéo theo một người nên nhất định trốn không xa được.
Ngô Minh Xương miễn cưỡng hoàn hồn nói: "Các hạ, ngài vừa nói Xảo Xảo đang nằm trên tay ngài, là thật sao?"
"Phải" Lục Vân bình tĩnh trả lời.
Ngô Minh Xương lo lắng hỏi: "Tôi không biết rốt cục ngài có dụng ý gì, nhưng Xảo Xảo là một đứa nhỏ đáng thương, xin ngài đừng tổn thương nó được không?"
Kỳ thật ông ấy hơi hoài nghi Lục Vân.
Trên đời này làm sao lại có người tốt như vậy, không quen không biết, căn bản không cần phải giúp họ.
Nhất là tu luyện giả, đại đa số tính cách của họ đều khá ích kỷ, vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện mà có thể tàn sát cả bạn bè, càng khỏi phải nói đến thương hại người khác.
Tu luyện giả luôn coi ích lợi là hàng đầu.
Đại thánh nhân căn bản không thể tồn tại.
Đương nhiên Lục Vân biết suy nghĩ trong lòng Ngô Minh Xương.
Trong hoàn cảnh sinh tồn của Ngô gia, hàng năm hiến tế một sinh mệnh cho con súc sinh kia, hơn nữa sinh mệnh này còn là tộc nhân của họ, vậy mà họ lại thờ ơ không quan tâm, có thể thấy được máu lạnh đến mức nào.
Lần này nếu không phải hiến tế con gái của Ngô Minh Xương thì ông ấy nhất định cũng duy trì thái độ máu lạnh này.
Với loại người này, nếu nói mình thật sự gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì phỏng chừng đánh chết ông ấy cũng không tin.
Lục Vân lười giải thích, chỉ nói giản lược rằng: "Tôi đến Ngô gia là do có lợi ích, nhưng không liên quan đến ông, tôi cứu ông là vì đã hứa với Ngô Xảo. Xảo."
"Ngài. .. Ngài thật sự sẽ không tổn thương Xảo Xảo?" Ngô Minh Xương còn chưa tin tưởng lắm.
"Chờ ông nhìn thấy con bé thì sẽ hiểu." Lục Vân không giải thích nữa. Lúc này, phía sau bỗng truyền đến một tiếng xé gió vang dội.
Ông ấy biết ông lão tóc trắng này khủng bố đến mức nào, thực lực sánh ngang Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Ngô Minh Xương chỉ có thể quên mình đi kéo chân ông ta, chừa cho Lục Vân thời gian chạy trốn.
Hiện tại ông ấy không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lục Vân sẽ không làm tổn thương con gái mình.
Nhưng ngay khi Ngô Minh Xương đã sẵn sàng phải chết mà quyết tâm nói xong câu đó, Lục Vân đột nhiên quỷ dị dừng bước, nghỉ hoặc hỏi: "Trốn? Tại sao phải trốn?"