Bọn họ không hề nghe lầm.
Khương gia không những không bị trừng phạt mà còn tước đoạt 90% tài sản của Hầu gia. Như vậy địa vị bá chủ của Khương gia ở Kim Lăng càng thêm vững chắc!
Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng mọi người dậy sóng.
Khương Chính Hồng vẫn không thể tin nổi hỏi: “Dương hộ pháp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ngài có thể nói kỹ cho tôi biết được không?”
Ông ấy cũng đã gần 70 tu ¡, làm sao có thể chịu nổi loại kích thích mãnh liệt như tàu lượn siêu tốc này.
Không ngờ sau khi nghe xong câu hỏi của ông ấy, vẻ mặt của Dương hộ pháp trở nên cực kỳ quái dị. Dương hộ pháp tự hỏi lão già này thực sự không biết hay là giả vờ không biết.
Có Vân Thiên Thần quân chống lưng cho, không chỉ Kim Lăng mà cho dù Khương gia có rời khỏi đây thì cũng sẽ tồn tại
như một bá chủ.
Tâm tình Dương hộ pháp phức tạp, cũng không dám nói nhiều mà chỉ đáp: “Khương gia có cao nhân giúp đỡ.”
Cao nhân giúp đỡ...
Khương Chính Hồng chợt nhận ra liệu đó có có phải là Lục tiền bối!
Ông ấy nhớ rõ rằng lúc Lục tiền bối nói muốn đi gặp Vũ Minh khu vực Đông Hải, bảo ông ấy cứ yên tâm đợi ở Khương gia, không ai dám ra tay với bọn họ.
Cho nên ngoài Lục tiền bối ra, không còn ai khác!
Chỉ là Lục tiền bối kia rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể khiến Vũ Minh cúi đầu?
Dù sao cũng quá đáng sợ rồi! Tâm trạng của Khương Chính Hồng vừa phấn khích vừa kinh sợ. Nhìn vẻ mặt của Dương hộ pháp, rõ ràng sẽ không nói ra thân phận của Lục Vân, nếu không đã nói ra từ lâu rồi.
Xem ra cách duy nhất để biết câu trả lời chính là đến Giang Nam hỏi bảo bối Lam nhi rồi.
Cố nén sự chấn động trong lòng, Khương Chính Hồng xúc động rơi nước mắt nói: “Vũ Minh công chính phân minh, bảo vệ công lý cho Khương gia chúng tôi. Lão già này thật sự rất cảm kích tất cả mọi người ở Vũ Minh và Lục tiền bối!”
Thật là biến đổi bất ngời!
'Thế nhưng những người xung quanh đang chờ xem vở kịch lại hoàn toàn sững sờ. Rất nhanh, lão tổ của Hầu gia, Hầu Vân Sơn lập tức đứng dậy và nói: “Dương hộ pháp, tôi phản đối!”
“Phản đối vô hiệu!”
“Tôi phản đối!"
“Phản đối vô hiệu!”
“Tôi... tôi muốn gặp minh chủ của Vũ Minh. Hầu Dũng, cháu trai của tôi không thể chết vô ích như vậy được, nhất định phải bắt tên sát nhân kia nợ máu phải trả bằng máu!”
Hầu Vân Sơn gầm lên đầy giận dữ.
Hầu Dũng là niềm hy vọng của Hầu gia, vậy mà lại bị Lục. Vân giết chết nhưng Vũ Minh dường như mù quáng và không đề cập đến điều đó.
Dám nói Vân Thiên Thần quân là sát nhân, lại còn dám yêu cầu Vân Thiên Thần quân trả giá bãng máu, đây chẳng phải là tội ác tày trời sao?
Khi Dương hộ pháp ra lệnh, hai người chấp pháp đi về phía Hầu Vân Sơn với vẻ mặt nghiêm nghị, sẵn sàng bắt ông ta.
“Không cần mấy người động thủ, tôi sẽ tự đi. Để tôi xem, Vũ Minh các người tại sao lại bỏ qua cho hung thủ!”
Hầu Vân Sơn tức giận đi cùng Dương hộ pháp và hai người chấp pháp, chỉ còn lại đám đông ngơ ngác.