"Ai quy định là chị cả phải lấy chồng trước, nếu cả đời chị không lấy chồng, chẳng lẽ chị muốn sáu chị em chúng em cùng làm bà già cô đơn với chị sao?"
"Phì, em mới là bà già. Tóm lại chị nói không được là không được!"
"Chị muốn độc chiếm em trai một mình thì cứ nói thẳng đi"
"Lâm Thanh Đàn, em có tin là chị chọc thủng túi khí của em không?" Hai chị em không ai nhường ai, sau đó lại bắt đầu một trận chiến đẫm máu.
Ngoài phòng
Trước sảnh.
Liễu Yên Nhi mang vẻ mặt âm trầm nói: "Không
biết chị cả và chị hai ở trong phòng làm cái gì, bọn họ còn khóa cửa lại nữa"
Lục Vân buột miệng nói: "Hai người đều là nữ thì có thể làm được gì, đương nhiên là đậu bỉ rồi!" (hài hước nhưng lại ngốc nghếch, ý của main ám chỉ hai người họ là bách hợp)
"Hả?" Liễu Yên Nhi chưa kịp phản ứng.
Vương Băng Ngưng lập tức ghé vào tai cô nói: "Chuyện này em biết, hơn nữa em còn biết rất rõ, hai người nam thì gọi là đấu kiếm, cho nên hai người nữ đương nhiên là... "
Trong lòng Liễu Yên Nhi có một thái độ quyến rũ, sau khi nghe Vương Băng Ngưng giải thích, nhịn không được mà đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, em thật to gan, dám nói chị cả và chị hai như vậy sao."
"Chị cũng giống vậy ... mà chị còn đậu bỉ hơn nữa, bởi vì chị ngủ với chị Khuynh Thành lâu nhất."
"Tên tiểu hỗn đản này, đáng bị đánh!"
Liễu Yên Nhi kiều mị hừ một tiếng, giơ nằm đấm nghênh ngang trước mặt Lục Vân, chửi rủa: "Chị bị chị cả coi là đối tượng quan sát trọng điểm, tất cả không phải là nhờ em sao, tiểu khốn kiếp đã bảo không có việc gì thì đừng quyến rũ chị mày."
"Em quyến rũ chị?"
Lục Vân lập tức mở to hai mắt, phản bác lại: "Rốt cuộc ai quyến rũ ai đây? Chị Yên Nhi, chị xem lại chính mình đi. Chị có một khuôn mặt quyến rũ đủ loại mê hoặc, còn cơ thể chị lại quyến rũ không sao che đậy. Nếu chị nói chị là một con hồ ly tinh chuyển sinh, chắc chắn em sẽ tin ngay đấy."
"Em gọi ai là hồ ly tinh hả? Có bản lĩnh thử nói lại nữa xem!" Liễu Yên Nhi không vui nói.
Lục Vân liền đổi Được rồi, chị không phải là hồ ly tinh, chị là vỏ ốc xà cừ, bề ngoài thì đẹp đế, áp vào tai còn nghe được âm thanh của biển cả."
Vương Băng Ngưng vừa nghe đã hiểu, nhanh chóng thêm dầu vào lửa: "Chị ba, Tiểu Lục Vân muốn nói chị là kỹ nữ đó."
"Chị sẽ giết em, tiểu hỗn đản này!”
Liễu Yên Nhi trong nháy mắt bỏ chạy.
Nghiễm nhiên Vương Băng Ngưng ngồi ăn dưa. Trong phòng khách và trong phong ngủ.
Hai trận chiến không có thuốc súng nhưng hết sức kịch liệt lại nổ ra cùng một lúc.
Nó kéo dài hơn mười phút. Cửa phòng mở ra.
Diệp Khuynh Thành đầu tóc rối bời, tiêu sái bước ra ngoài.
Lâm Thanh Đàn vẫn cuộn tròn trong phòng.
Bởi vì chỉ có người chiến thắng mới có quyền tắm trước, Diệp Khuynh Thành thắng nên cô ra trước, Lâm Thanh Đàn bị cô đẩy xuống giường.
Tuy nhiên.
Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng thở dốc, ba ngườitrong phòng khách lập tức im bặt.
Liễu Yên Nhi cũng nới lỏng móng vuốt nhỏ của mình khỏi cơ thể của Lục Vân.
Họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
Đôi mắt dần trở nên kỳ quái.
Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: "Sao các em lại nhìn chị như vậy? Lâm Thanh Đàn dám thách thức chị, chị chỉ dạy cho em nó một bài học thì có gì sai à?"
"Ha...hal"
Liễu Yên Nhi cười xấu xa, sau đó đột nhiên chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, thì thầm với cô vài lời.