Tiêu Thấm lập tức lo lắng nói: “Chị cả, chị nói vậy là sao? Không phải em đã báo trước với chị rằng hôm nay em sẽ về sao? Tại sao chị không nói với tiểu Lục Vân?”
Giọng điệu của cô có chút oán giận.
Khó khăn lắm mới về nhà, vậy mà tiểu Lục Vân lại không có ở nhà, thật là khó chịu.
Diệp Khuynh Thành vô tội nói: “Chị cũng đã nói trước cho em ấy biết rồi. Em ấy cũng đã hứa hẹn rằng sẽ ở nhà nhưng hôm qua, khi vừa mới nghe điện thoại xong, em ấy vội đi ra ngoài luôn.”
Vương Băng Ninh cũng nói: “Đúng vậy, tiểu Lục Vân có việc gấp. Mấy ngày nữa, em ấy mới về được!”
“Mười lăm năm không gặp, tiểu Lục Vân thật sự không nhớ em chút nào sao? Thật là khiến em buồn quái”
Tiêu Thấm cảm thấy không vui.
Lâm Thanh Đàn an ủi cô: “Cũng không thể nói vậy được. Bởi vì chuyện lần thực sự rất khẩn cấp, đây là bệnh nhân mắc bệnh nặng sắp chết từ nơi khác tới nên em trai không thể không đi được.”
Lý do này đương nhiên là giả rồi.
Chỉ là Lục Vân muốn bọn họ che giấu mà thôi.
Vì để tạo bất ngờ cho Tiêu Thấm, những vị mỹ nữ này thực sự vô cùng vất vả.
Tiêu Thấm cũng tin vào lý do đó.
Cô từng nghe Lâm Thanh Đàn nói rằng y thuật của tiểu Lục Vân rất cao siêu. Khi hắn mới trở về chưa lâu, hắn đã được phong danh hiệu Thần y Giang Thành.
Biết người bệnh bệnh nặng như vậy, chắc chắn Tiêu Thấm sẽ không mất nhân tính đến mức bắt Lục Vân từ chối chữa trị chỉ để được gặp hắn.
Còn một điểm rất quan trọng nữa chính là chị hai không giỏi nói dối. Cô nói tiểu Lục Vân đi chữa bệnh, vậy thì nhất định là hắn đi chữa bệnh.
Tiêu Thấm dễ dàng tin lời, cô chỉ đành thở dài nói: “Thật đáng tiếc, mãi em mới trở về nhưng lại không gặp được tiểu Lục Vân. Vậy mọi người có thể cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân được không?”
Vì cảm thấy rất tiếc nuối, điều duy nhất Tiêu 'Thấm có thể làm lúc này đó chính là yêu cầu xem ảnh Lục Vân, ít nhất cũng để cô biết trông hắn bây giờ như thế nào.
Diệp Khuynh Thành và những chị em khác im lặng.
Không thể đưa ảnh được, như vậy chẳng phải bị lộ sao?
Nhất quyết không thể đưa!
Thấy họ không nói gì, Tiêu Thấm siết chặt năm đấm và nói: “Trước đây em đã từng xin ảnh nhưng chị không chịu cho và nói răng đợi em trở về nhà. Bây giờ em đã về nhà rồi mà chị vẫn không chịu cho em xem tiểu Lục Vân trông như thế nào. Như vậy có phải quá đáng quá không?”
Liễu Yên Nhi chớp mắt, cười lạnh nói: “Em sáu, không phải chúng ta không cho em xem mà là chúng ta không hề chụp ảnh. Tiểu Lục Vân...rất dễ xấu hổ, là một đứa trẻ vô cùng nhút nhát.”
“Thật sao?”
Tiêu Thấm nghi ngờ liếc nhìn vài người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ chị hai.
Người cô tin tưởng nhất chính là Lâm Thanh Đàn.
Rõ ràng là lưu manh mà.
Lâm Thanh Đàn, người không giỏi nói dối, không khỏi đỏ mặt nhưng vì hợp tác diễn kịch nên cô đành gật đầu nói: “Đúng vậy, em trai là người rất nhút nhát. Chị chưa từng thấy một cậu bé nào nhút nhát như em ấy”