Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 90




Khách sạn Swan Lake

Lý Cao Phi cầm lên một nắm tiền mặt vứt về lên người phụ nữ nói: "Cầm tiền, mặc quần áo vào rồi cút!"

“Ông chủ, đã trễ thế này rồi.....:

“Bảo cô cút thì mau cút đi, sao lắm lời vô nghĩa như vậy?”

“Hừ, quả nhiên đám đàn ông thối các ngươi đều giống

Người phụ nữ ai oán nhìn Lý Cao Phi một cái, thấy sảc mặt Lý Cao Phi dần dần trở nên mất kiên nhẫn, cô gái vội vàng cầm tiền rồi ôm quần áo chạy ra ngoài.

Lạch cạch!

Lý Cao Phi châm một điếu thuốc lá, đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài khách sạn.

Cũng không biết vì sao, tâm tình của ông ta đột nhiên trở nên phiền não.

Lần trước kế hoạch nhằm vào tập đoàn Khuynh Thành thất bại, còn làm cho tập đoàn Lệ Nhân của ông ta bước vào.

khốn đốn, Lý Cao Phi vẫn không cam lòng.

Nhưng tập đoàn Khuynh Thành có Nam Giang Vương che chở, hắn cũng đấu không lại.

Cho đến vài ngày trước, Lý Cao Phi trong lúc tình cờ đã quen biết một tập đoàn sát thủ, thế là ông ta đã bỏ tiền ra

thuê hai gã sát thủ Häc Bạch Vô Thường.

Vừa nghĩ tới Diệp Khuynh Thành và tên trai bao kia phải xuống địa ngục, ông ta cũng rất phấn khởi.

Nhưng mà.

Vừa vui mừng được một chút, Lý Cao Phi không hiểu sao. lại cảm thấy phiền não và bất an.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Liên tiếp hút vài điếu thuốc lá, Lý Cao Phi cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc bản thân ông ta đang bất an chuyện gì.

Quên chuyện đó đi. Có lẽ là lần đầu tiên mời sát thủ, không quen cho lắm!

Lý Cao Phi chỉ có thể an ủi chính mình như thế, vừa chuẩn bị trở về giường ngủ, đột nhiên lại nhướng mày.

Hả?

Bên ngoài cửa sổ, có cái gì đó! Đại bàng?

Diều?

Không đúng...


Thanh niên trước mắt, chính là người mà ông ta mời sát thủ đi ám sát, là tên trai bao của Diệp Khuynh Thành - Lục Vân.

“Làm sao có thể...... Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?”

Hai con mắt của Lý Cao Phi trợn tròn, quả thực không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy trước mắt.

“Vốn tôi đã tha cho ông một mạng, nhưng ông lại không biết khó mà rút lui, thấy chết mà không sợ, lại dám trêu chọc trên đầu tôi, tôi thấy ông ngại mình sống lâu quá rồi chăng.”