Sắc mặt Hồn Vô Cực cực kì tệ, chắc chắn là không ngờ hơn hai mươi năm qua đi rồi mà hồn lực của Hồn Trường Thánh vẫn kinh khủng như vậy, vội vàng
quay đầu gào lên với Hồn Nghiệp.
Hồn Nghiệp biết rõ dụng ý của Hồn Vô Cực khi gọi tên nó, nhưng nó không hề do dự mà bước lên trước, gia nhập cuộc chiến.
Trong chớp mắt khi Hồn Nghiệp gia nhập, một lực lượng bóng tối đáng sợ ập tới, giống như gió lốc gào thét, nháy mắt xé nát cơ thể nó.
Bản thể của Hồn Nghiệp cũng lộ ra. Phù! Hồn Vô Cực đưa tay chộp lấy, Hồn Nghiệp rơi vào tay nó.
“Có thể trở thành một phần của Hồn Vương Hồn Vô Cực, là vinh hạnh của Hồn Nghiệp!”
Hồn Nghiệp thét lên một tiếng, không ngần ngại chui vào cơ thể Tiêu Vô Hải, trong nháy mắt, Hồn Vô Cực đã cắn nuốt hết nó.
Ong!
Hồn lực của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt.
Khí tức đến từ linh hồn càng áp lực hơn, càng kinh khủng hơn.
Mặt của Hồn Trường Thánh bị bao phủ trong làn sương mờ, hơi dao động, hình như đang nhíu mày, nhưng ngay sau đó, một giọng nói kiêu ngạo phát ra: “Chậc, đúng là nuôi được một con chó ngoan, nhưng bằng vậy đã muốn đánh bại
bản vương, thì ngây thơ quá!”
Dứt lời, trước mặt Hồn Trường Thánh xuất hiện một đóa sen trắng màu đen kì lạ, tản ra hơi thở nhiếp hồn đoạt phách.
Hồn kỹ!
U Hồn Quỷ Liên!
Hồn kỹ nổi tiếng của Hồn Trường Thánh!
“Trước kia khi ở trong cơ thể ấy, hồn kỹ của ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, gần như chỉ đủ đánh bị thương ba người các ngươi, hôm nay ta sẽ cho. ngươi thấy, sức mạnh thật sự của U Hồn Quỷ Liên của ta.”
Hồn Trường Thánh kiêu ngạo gào lên, bá đạo cực kì.
Trước kia khi chiến đấu với tam đại Hồn Vương, tuy rằng cuối cùng bản thân bị trọng thương và bị bắt lại nhưng tam đại Hồn Vương cũng không được thoải mái, đều bị thương dưới hồn kỹ của nó.
Mà đó là khi hồn kỹ còn bị giới hạn.
Hiện giờ, Hồn Trường Thánh đã hoàn toàn thoát khỏi ký chủ, sức mạnh của hồn kỹ cuối cùng cũng hoàn toàn có thể bộc phát ra.
Đóa hoa sen đen quái dị trước mặt nó trong thời gian ngắn hấp thu sương đen bốn phía, cũng chính là hồn lực của Hồn Trường Thánh.
Sau đó đột nhiên nở rộ! Đùng! Lực lượng hồn lực khủng khiếp bộc phát!
Còn Hồn Vô Cực lại đang ở trung tâm của sức mạnh linh hồn này, cơ thể run rẩy không ngừng, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, hai con ngươi chấn động.
“Ha ha, Hồn Trường Thánh...”
Nhưng dưới hồn kỹ có uy lực kinh khủng như thế, tuy rằng cơ thể Hồn Vô Cực dang run rẩy, cơ thịt trên mặt đang vặn vẹo kịch liệt, nhưng nó lại đang cười.
Cười đến quái dị, đầy dữ tợn.
“Hồn Trường Thánh, ngươi có biết vì sao ta bảo Hồn Nghiệp đi tắt phù văn cổ xưa không? Biết rõ hồn lực của ngươi mạnh thế nào mà còn thả ngươi ra, ngươi nghĩ là vì sao chứ?”
Hồn Vô Cực ký sinh trên cơ thể Tiêu Vô Hài, luôn bày ra dáng vẻ già nua yếu đuối, nhưng cánh tay này lại cường tráng mạnh mẽ.
Thậm chí còn có ánh sáng màu trắng quấn quít bên trên.
“Đây là...”
Hồn Trường Thánh hình như đã nhận ra điều gì, con ngươi co rụt lại.