Bơi Đêm

Chương 128: Mật mã sinh nhật




Hôm sau, Hồ Già tan học sớm, cô nói muốn cùng Điền Tư đi mua thức ăn.

Đúng lúc 2-3 giờ chiều, hai người chậm rãi đi đến khu chợ, gió mùa đông khá lớn, gió tây bắc còn vô cùng lạnh lẽo, Điền Tư giúp cô kéo khóa áo phao lên, đội mũ vào, Hồ Già chống cự, đẩy anh rồi nói: "Xấu chết đi được, người nhìn đang đẹp mà biến thành con giun." Điền Tư nghiêm túc nhìn cô rồi cao giọng nói: "Đẹp thế này, xấu chỗ nào?" Hồ Già trợn mắt với anh, anh nở một nụ cười hiền lành, nghiêng người che gió lạnh rồi hai người thong thả bước vào chợ.

Anh hỏi cô: "Tối muốn ăn gì?"

Hồ Già suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Trời lạnh thế này, em muốn uống chút canh nóng, tốt nhất là đặc một chút."

Điền Tư nói: "Vậy thì hầm nồi canh bò hầm, chiên mấy miếng sườn lợn, trộn bát salad khoai tây, lại nướng hai cây bánh mì Pháp, được không?"

Hồ Già nghĩ đến thuốc Sertraline trong ngăn kéo, cô cố ý dỗ dành Điền Tư vui, nũng nịu nói: "Tuyệt quá, sao anh lại giỏi nấu ăn thế nhỉ?"

Điền Tư nghe xong, ngược lại lại cảm thấy ngượng ngùng, anh đỏ mặt đi mua thức ăn, chọn thịt bò. Anh không phải là người biết mặc cả ở chợ, người ta nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu, lúc trả tiền lại càng sảng khoái, cầm đồ xong còn khẽ nói cảm ơn, vẻ mặt hoàn toàn ôn hòa và nhã nhặn. Hồ Già nhìn mà cảm thấy đau lòng, cô nghĩ có lẽ Điền Tư quá hiền lành nên mới bị bệnh.

Hai người nói cười rôm rả rồi đi dạo hết nửa cái chợ. Thịt bò, sườn lợn, khoai tây, hành tây, cà chua, bắp cải, bột mì cao gluten, men nở, tương ớt nhãn vàng, những thứ này đều đã mua đủ, tay trái Điền Tư xách đầy ắp túi, ngón tay bị quai xách đến mức máu không lưu thông, tay phải còn rảnh rỗi thì thoải mái nắm chặt lấy tay của Hồ Già.

Hồ Già đưa tay sang nói: "Nặng quá rồi đó, để em xách một ít cho."

Điền Tư từ chối, nghĩ một lúc rồi anh nói: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé, có đồ gì cũng để anh xách, mua đồ cũng đều do anh trả tiền."

Hồ Già định giật lại mấy cái túi, Điền Tư liền giơ tay lên, cô liền không với tới nữa, cô giậm chân mắng anh: "Có làm túi máu cũng không có người như anh."(*)(*Từ gốc là 血包 (huyết bao - túi máu). Trong ngữ cảnh tâm lý học, đặc biệt liên quan đến rối loạn nhân cách tự mãn (NPD), "血包" (xuè bāo) ám chỉ những người cung cấp sự chú ý, cảm xúc và hỗ trợ cho những người có tính cách tự mãn. Họ thường là những người bị lợi dụng về mặt cảm xúc, cung cấp năng lượng và sự công nhận cho người khác mà không nhận lại được gì tương xứng.)

Điền Tư chỉ mỉm cười mà không tranh cãi với cô, hai người về đến khu Thâm Thủy Loan, Điền Tư đặt đồ xuống, Hồ Già nhìn tay anh, quả nhiên đều là vết hằn trắng xanh, cô tức tối xoa mấy cái rồi lấy ngón tay chỉ anh nói: "Anh đúng là ngốc chết đi được."

Điền Tư lại thản nhiên nói: "Anh thấy rất hạnh phúc." Cô nghe xong lại mắng anh thêm mấy câu.

Thịt bò phải hầm một tiếng đồng hồ.

Điền Tư bật lửa nhỏ rồi cùng Hồ Già ra phòng khách tháo cây thông Noel mà anh mua về.

Cây thông Noel xù xì khi bày ra còn cao hơn người, Hồ Già phải đứng lên ghế mới sờ tới ngọn cây.

Điền Tư lại mở hai túi giấy da bò lớn ra, bên trong là ruy băng vàng, quả cầu đồ chơi nhiều màu, nến điện tử, ngôi sao nổ trắng, dải băng giá, lấy mãi lấy mãi mà vẫn không hết, Hồ Già ngỡ ngàng như thể mình đã quay lại Tết thiếu nhi, cả căn phòng học đều treo đèn kết hoa, đến cả đèn trên trần nhà cũng treo đầy hoa giấy, nhựa vàng và bạc lấp lánh.

Cô cảm thán một câu: "Có cảm giác như mình lại trở thành trẻ con rồi."

Điền Tư dịu dàng nói: "Em mới mười bảy tuổi, chẳng phải vẫn là trẻ con sao."

Hồ Già ngẩn người, cô thường quên mất tuổi của mình, không nghĩ rằng mình chỉ mới mười bảy tuổi.

Chỉ có một lần, cô đi cầu xin Hồ Hải Văn tìm Lý Huệ Quân, đứng trước cửa nhà ông ta, cô tức giận và bất an hét lên rằng mình vẫn chỉ là trẻ vị thành niên, phải biết làm sao đây. Tất nhiên, cuối cùng Hồ Hải Văn cũng không giúp cô. Có lẽ trong nhà ông ta, hành vi cử chỉ của cô hôm đó vẫn còn trở thành đề tài cười cợt lúc nhàn rỗi.

Hồ Già không nghĩ đến Hồ Hải Văn nữa, cô huých Điền Tư: "Nói em mười bảy tuổi, chẳng phải anh cũng chỉ mười bảy thôi sao?"

Điền Tư lắc đầu trêu cô: "Sang năm thì không phải nữa rồi, lúc đó anh sẽ là người trưởng thành, có thể đi thi bằng lái rồi."

Cô đặt trọng tâm lên ngày sinh nhật của Điền Tư: "Vậy anh sinh tháng Một à? Cụ thể ngày mấy, là Ma Kết hay Bảo Bình vậy?"

Điền Tư đáp: "Sinh nhật của anh là ngày 9 tháng Một, anh biết em sinh ngày 20 tháng Tám, anh không hiểu về cung hoàng đạo, chỉ biết mẹ anh nói anh là cung Ma Kết, em là cung gì vậy?" Hồ Già lấy điện thoại ra, vừa gõ từ khóa Ma Kết và Sư Tử vào phần mềm, bên dưới liền lập tức hiện ra nói mức độ phù hợp của họ chỉ có 40%, là một cặp tương lai mờ mịt.

Điền Tư nhíu mày, rất bất mãn nói: "Cái này không chuẩn, nói bậy nói bạ, đừng xem nữa."

Hồ Già thấy phản ứng của anh thật thú vị, cô bật cười ha hả.

Hai người treo quả cầu ngôi sao lên cây thông Noel, Điền Tư vẫn không nói không rằng.

Hồ Già an ủi anh: "Mấy thứ này chỉ là xem cho vui thôi, anh mà tưởng thật liền thua rồi."

Điền Tư gật đầu, cúi mày buộc quả cầu sọc đỏ trắng lên cành cây, vẻ mặt vẫn ủ rũ.

Mười mấy phút sau, Hồ Già liếc trộm nhìn anh, Điền Tư vẫn là bộ dạng buông cờ nghỉ trống, bề ngoài nói cười với cô nhưng ánh mắt lại ảm đạm, không có ánh sáng, như thể con người của anh không ở chỗ cô. Hồ Già không biết Điền Tư đang nghĩ gì, cũng không biết tại sao anh lại không vui, cô nghĩ đến chỗ thuốc anh giấu trong ngăn kéo, cảm thấy mình hiểu anh thực sự rất ít.

Hồ Già khẽ gọi anh: "Điền Tư?"

Anh đáp lại: "Ừ?" Hồ Già cẩn thận hỏi anh: "Có phải anh đang không vui không?"

Anh cười với cô: "Không có mà, sao em lại hỏi vậy?" Cô vẫn đang quan sát anh, anh lại nói: "Anh thật sự ổn mà."

Hồ Già nhích lại gần xem xét anh, hàng mi dài mềm mại quét lên quét xuống: "Anh chắc chắn là đang không vui rồi, lúc anh vui sẽ không như thế này, nè, em nói trúng phóc rồi phải không, mắt anh lại cụp xuống rồi, ngại nhìn em, lông mày cũng cụp xuống luôn rồi. Có chuyện gì không vui thì nói ra đi, em sẽ an ủi, an ủi anh." Nói đến đây, cô liền nghĩ tới Sertraline và Paroxetine trong ngăn kéo của anh.

Điền Tư nửa van nài nói: "Thật sự không có gì đâu, em nghĩ anh có chuyện gì giấu em chứ?"

Rõ ràng là anh giấu em chuyện uống thuốc mà, Hồ Già nghĩ thầm trong lòng.

Hồ Già nói: "Thật không công bằng."

Điền Tư ôn tồn hỏi: "Cái gì không công bằng?"

Cô thở dài: "Bình thường em gặp chú chó con ngoài đường cũng kể với anh, còn anh, chuyện gì cũng không chịu nói với em, đồ đạc cũng không để em giúp xách, anh xa cách quá."

Điền Tư bật cười rồi nói với cô: "Anh chẳng phải ngày thường vẫn chụp mấy chú chó con dễ thương ngoài đường gửi cho em à?"

Hồ Già không đáp, anh lại nói: "Vậy anh đưa điện thoại cho em kiểm tra luôn nhé? Anh thật sự không có bí mật gì đâu."

Hồ Già không nói gì, Điền Tư liền dỗ dành cô vào bếp, đến khi anh đang thái bắp cải sợi, Hồ Già lại lên tiếng.

Cô luồn tay vào túi anh: "Anh nói đấy nhé, em sẽ xem điện thoại của anh đấy."

Anh cười: "Em cứ xem đi." Rồi đọc mật khẩu cho cô.

Hồ Già hỏi anh: "Mật khẩu gì vậy, nhìn cũng không phải là ngày sinh nhật của anh."

Điền Tư cúi đầu thái rau, giọng có hơi trầm xuống: "À, là năm sinh của bố mẹ anh và anh đấy."

Hồ Già ngẩn người, bạn cùng trang lứa với cô phần lớn đều dùng sinh nhật của mình hoặc thần tượng làm mật khẩu, ít ai như Điền Tư, đưa cả sinh nhật của bố mẹ vào. Giao diện điện thoại của Điền Tư rất gọn gàng, anh phân loại tất cả ứng dụng vào trang đầu tiên, đầu trang là khung đếm ngày của Days Matter, ghi "Đã" rồi theo sau là 2186 ngày. Hồ Già không muốn xem ảnh và tin nhắn của Điền Tư, cô chỉ muốn biết "Đã" này là ý gì, tính ra, đến Giáng sinh năm nay thì cũng tròn 6 năm rồi.

Hồ Già cầm điện thoại hỏi anh: "Đây là ngày kỷ niệm một sự kiện quan trọng nào à?"

Điền Tư há miệng, một lúc sau mới nói: "Ừ, đúng vậy."

Hồ Già hỏi: "Là chuyện tốt hay chuyện không tốt?"

Anh nói: "Là chuyện không tốt."

Hồ Già tắt điện thoại, đứng lúng túng bên cạnh Điền Tư một lúc.

Điền Tư cũng rất im lặng, cúi mắt thái bắp cải sợi, tiếng dao chạm thớt vang lên lách tách, như thể có ai đang rón rén bước đi trên tuyết, ánh sáng trắng lạnh trong bếp phủ lên mặt anh, phác họa bóng râm dưới chân mày và bên mũi anh. Hồ Già vặn nước thật nhỏ rửa cà chua rồi khẽ nói với anh: "Xin lỗi nha, sau này em sẽ không hỏi nữa đâu, anh không muốn nói thì đừng nói."

Điền Tư dừng động tác trong tay rồi nghiêng đầu nhìn cô, Hồ Già cúi đầu rửa cà chua với vẻ mặt áy náy.

Anh rửa tay rồi nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Già: "Em không cần phải xin lỗi anh."

Hồ Già suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đừng nghĩ anh sẽ ngăn được em trở nên lễ phép nhé."

Điền Tư thái xong cà chua rồi lại đến thái hành tây.

Anh còn chưa kịp làm gì thì Hồ Già đã ngoan ngoãn lấy hành tây ra, hành đã mềm nhũn và vỡ nát cả.

Hồ Già cau mày nói với Điền Tư: "Lúc mua vẫn còn ngon lành, sao giờ lại hỏng hết rồi vậy? Người bán hàng đúng là đã lừa chúng ta rồi."

Điền Tư nhìn qua: "Anh xuống lầu mua lại là được mà." Hồ Già không nuốt trôi cục tức này, cô kiên quyết nói: "Không được, không thể tha cho ông ta được, chúng ta đã trả tiền rồi, em phải bắt ông ta đổi lại hành tây cho chúng ta." Cô cầm lấy đống hành tây định chạy ra ngoài, Điền Tư giữ cô lại nói: "Bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm, để anh qua đó, em ở nhà trông lửa, anh sẽ về nhanh thôi."

Hồ Già gật đầu rồi lại bảo anh quàng khăn quàng cổ cho kỹ, đeo khẩu trang vào hẵn ra ngoài.