Bổn Cung Là Hoàng Hậu

Chương 104: Lần gặp cuối




Yên Vi có chút bất ngờ,nhưng cảm thấy bây giờ mọi người đang e sợ mình vì mấy người cao to lực lưỡng hồi nãy,nên cô cũng cố gắng diễn cho tròn vai của mình,ra vẻ rằng ta đây là chủ của những người đó,ai dám đụng tới ta thì khôn hồn.

Diễn một chút,cô lại quay trở lại vẻ bình thường,tiếp tục ăn thức ăn của mình,quán ăn cũng dần dần mà khôi phục vẻ nhộn nhịp ban đầu.

***

Nhưng người lực lưỡng kia là người của hoàng thượng cài vào với mục đích bảo vệ cho Yên Vi,ban nãy bọn họ là chờ cô xả giận rồi mới hành động.

Bây giờ tên kia bị cho vào nhà lao,nguy cơ được làm quan trở lại gần như là không có, gia đình cũng đừng mong mà giàu có thêm nữa,chỉ có thể tàn tàn mà sống thôi.

***

Sau mấy ngày vui vẻ tại kinh thành,Yên Vi đã dọn xong đồ đạc rời khỏi nhà nghỉ.

Cô mua tặng cho người phục vụ và anh chàng xách đồ cho mình lúc đầu mỗi người một cái bánh quẩy ngào đường,coi như quà tạm biệt.

Cô còn mua nhiều bánh quẩy ngào đường cùng những loại bánh khác mang về cho hoàng thượng,Yến phi và một vài phi tần mà mình thường hay nói chuyện.

Phải tạo thêm hảo cảm thì mới có thể lôi kéo thêm được nhiều người thêm về phía mình,với lại chắc hẳn bọn họ chưa được ăn những món này,một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.

Cô còn viết thư ngày mình rời đi cho Bạch Mai Nam,với mong muốn được nói chuyện lần cuối với cô ấy trước khi rời khỏi kinh thành.

Cô không biết liệu sẽ có lần sau hay không, nhưng nếu quay trở lại cung,sẽ rất khó để được nói chuyện lần thứ hai.

Dù sao cô cũng là hoàng hậu,không thể lúc nào muốn ra vào cung tùy tiện được,cái gì cũng nên có giới hạn của nó.

Nhưng đến lúc gần rời đi,Yên Vi ngó đông ngó tây vẫn chưa thấy Bạch Mai Nam tới,Yên Vi có chút buồn,cô nghĩ Bạch Mai Nam có lẽ là không tới rồi.

Hàn Thu và Lệ Chi đã chất đồ lên chiếc xe ngựa kia xong,Hàn Thu gọi cô:

"Tiểu thư,đã xếp xong hết đồ rồi ạ.Chúng ta mau lên xe thôi."

Yên Vi rũ mắt nhìn một lượt rồi ngồi lên trên xe,nói với người điều khiển xe ngựa hãy chờ thêm một chút.

Cô ngó đầu ra khung cửa sổ nhỏ,cố gắng vớt vát một chút hi vọng nào đó.

Cô thật sự rất muốn gặp Bạch Mai Nam,người duy nhất biết được cô là ai,có cùng cách nói chuyện với cô.

"Yên Vi!"Một giọng nói con gái kêu lên,khiến cho Yên Vi bừng tỉnh.

Là Bạch Mai Nam.

Cô ấy chạy vội tới,khuôn mặt hơi có chút hoảng loạn,mái tóc hơi rối,cả người đọng lại mấy giọt mồ hôi.

Nhưng trông vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ.

Yên Vi nhìn thấy Bạch Mai Nam,hai mắt cong lại thành hai vầng trăng hình lưỡi liềm,cô vẫy tay với Bạch Mai Nam.

Thật tốt quá,cô ấy đến rồi.

Bạch Mai Nam đi tới gần Yên Vi.

Yên Vi cất giọng:

"Tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa."

"Đâu có,tôi ngủ quên.Làm sao mà tôi không tới được,mà nãy,tôi tưởng cô rời đi rồi,làm tôi lo muốn chết,nên mới la lớn như thế đấy."

Bạch Mai Nam cười giải thích.

Lúc nhận được thư của Yên Vi,Bạch Mai Nam có chút buồn,mới gặp được một người bạn mới mà giờ đây cô ấy đã rời đi,chưa được mấy ngày nữa.

Bạch Mai Nam nhất định sẽ đến gặp Yên Vi lần cuối,nhưng sơ suất hôm qua đi coi kịch,về trễ nên ngủ quên.

Đến lúc dậy,mới nhanh chóng chạy đến đây, thật may là vẫn còn kịp.

... --------END--------...