Yên Vi nhìn thấy Y Phương như thế,cô cảm thấy có chút đau lòng,liền nói Y Phương đợi một lát,rồi kêu Lệ Chi vào trong phòng mình, lấy một ít trang sức mà cô thường không hay sử dụng,gói vào cẩn thận rồi đem ra đây.
Một lát sau,Lệ Chi đã gói xong,cô mang ra cho Yên Vi.
Yên Vi cầm lấy rồi đưa cho Y Phương:
"Có gì ngươi cứ cầm lấy,bổn cung và ngươi cùng chung một chiến tuyến,không thể để ngươi thiệt thòi."
"Tần thiếp không dám nhận đâu ạ.Chẳng qua, tần thiếp có thể tự kiếm tiền,nương nương yên tâm."Y Phương nào dám nhận đồ của hoàng hậu,vì thế liền vội vàng xua tay không nhận.
"Ngươi cứ nhận đi.Bổn cung biết hoàn cảnh gia đình ngươi không tốt.Với lại,một ít này ngươi giữ lấy,còn lại thì để dùng để điều tra thêm,dù sao cũng không lường trước được sự việc gì sẽ xảy ra,lúc nào bên người cũng phải có một ít ngân lượng mới cảm thấy an tâm. Hơn hết,những con người ngoài kia chẳng biết lòng dạ thế nào,lúc nào cũng cần phải có sự chuẩn bị."Yên Vi vẫn đưa vào tay cho Y Phương,giọng điệu nhẹ nhàng lên tiếng.
Dù ở thời gian nào,cận đại hay hiện đại,thì tiền bạc luôn là một điều tối thượng,không có tiền bạc thì chả làm được cái gì cả.Vì thế,cô phải luôn bảo đảm cho những người phe mình có tiền,vàng bạc để phòng thân.
Huống chi gia đình của Y Phương lại không phải là khá giả gì,càng cần có tiền mới được.
***
Sau khi nói chuyện xong với Y Phương,Yên Vi liền đến cung thăm Vĩnh Nhất.
Cung của Vĩnh Nhất được hoàn thượng và Yên Vi đích thân lựa chọn.Ban đầu hoàng thượng muốn chọn một cung thật to,nhưng Yên Vi nghĩ như thế thật lãng phí làm sao,vì thế cô liền cân nhắc một cung nhỏ hơn,vừa vặn có một phần vườn vô cùng thoáng đãng và trong lành,là một nơi lý tưởng.
Những người chăm sóc đều được kiểm chọn kĩ càng,vì thế mà Yên Vi cũng rất an tâm giao con cho họ.
Bé cưng của cô giờ này đã ngủ ngon lành rồi, trong không khí thoang thoảng mùi quế nhè nhẹ mang lại sự thư giãn và cảm giác buồn ngủ chập chờn bên cạnh.
Khuôn mặt của Vĩnh Nhất bụ bẫm,khi ngủ hay nhăn nhăn lại trông rất đáng yêu,hai má hơi đỏ mềm mại nhìn chỉ muốn nựng mấy cái.
Yên Vi cũng như thế,nhìn đứa con mà mình vất vả sinh ra,cô cảm thấy đều vô cùng xứng đáng với tất cả những gì mà mình đã bỏ ra,không một chút hối hận nào cả.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đụng vào má Vĩnh Nhất,đụng thêm mấy cái nữa mới thỏa mãn quay trở về cung của mình.
Nhưng vừa mới ra tới cửa cung,cô đã gặp hoàng thượng.Hoàng thượng lúc này mới làm việc xong,liền muốn tới thăm Vĩnh Nhất.Thấy cô,liền dang tay ôm cô vào lòng:
"Thăm con xong rồi sao?"
"Dạ."Yên Vi đáp.
"Vậy quay vào thăm nữa."Hoàng thượng ôm cô vào bên trong.
"....."
Yên Vi ngồi trong lòng hoàng thượng,hai người hạnh phúc ngắm nhìn Vĩnh Nhất,Yên Vi nhẹ nhàng nói:
"Người xem,Vĩnh Nhất ngủ rất ngon,tần thiếp nghe bà vú nói,ngày nào Vĩnh Nhất cũng rất vui vẻ,ăn uống cũng tốt.Tần thiếp vô cùng mừng."
"Ừm,như vậy là rất tốt rồi."Hoàng thượng gật đầu.
"Hoàng thượng,người hãy cố gắng làm việc thật tốt,hãy trở thành một vị vua anh minh, vừa lòng bách tín,an lòng nước nhà.Hãy vì sự yên bình của Vĩnh Nhất,cũng vừa vị sự yên bình của các hoàng tử,công chúa,những bảo bối của người."Yên Vi khẽ khàng nói tiếp.
Bây giờ có con rồi,cô rất sợ sẽ có chiến tranh nổ ra,cô sợ điều đó lắm.