Nói tới nói lui mà Tuấn Kiệt vẫn cứ cố chấp. Cũng phải, tên này đơn phương cả 6 năm trời, đâu phải chuyện dễ dàng gì. Tê Đức Hạo bất lực thở dài:
- Bây giờ cho dù cậu có hái trăng trên trời xuống cho Chu Phi Phi thì cũng không thể có được tình cảm của em ấy đâu.
Tuấn Kiệt cúi nhẹ mặt. Anh biết chứ, nhưng vẫn phải hết mình một lần xem sao. Khi xưa là cậu đã chủ động lùi bước, bây giờ cứ cố gắng đế sau này không phải hối tiếc. Tế Đức Hạo thấy đối phương im lặng thì nói tiếp:
- Em ấy sắp thành vợ tôi rồi, cậu mà không từ bỏ sớm thì tôi sẽ xem cậu giống mấy nhỏ tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người ta đó nhé?
Chu Minh Triết đứng phía trên nghe mà sởn hết da gà da ốc. Anh nhếch môi nhìn Chu Phi Phi, nói nhỏ:
- Gớm, chưa gì mày đã muốn gả đi rồi à?
Chu Phi Phi vội phẩy tay:
Kh-Không có... em đã bao giờ nói với anh ấy mấy chuyện kết hôn đâu?Xì, vắt mũi chưa sạch mà đòi cưới với chả xin!Chu Minh Triết tặc lưỡi rồi quay vào trong phòng. Chu Phi Phi ở ngoài ban công ngó xuống. Cô nhìn Tuấn Kiệt không hiểu trong đầu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Mình có phải lý do khiến anh ấy chuyển nhà đến gần đây?
-----
Ngay hôm sau, Chu Phi Phi gọi Tuấn Kiệt ra nói chuyện. Vẫn ở quán cà phê gần nhà, nhưng lần này cô tỏ ra khá là nghiêm túc, không còn hình tượng nhí nhố hay mít ướt nữa.
- Anh Tuấn Kiệt, hôm nay em hẹn anh ra đây là có chuyện quan trọng.
Tuấn Kiệt ngồi phía đối diện. Anh biết bản thân mình đang rơi vào tình cảnh gì. Anh gật đầu:
- Ừm, em nói đi.
Chu Phi Phi hít thở thật sâu, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể:
- Em có nghe phong phanh mấy cái tin đồn là anh... anh có tình cảm với em?
Anh mat co cho ddi mot cau tra ldi. Tuan Kiet cung khong giau nนa:
- ป. Dung.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Chu Phi Phi vẫn thấy bối rối.
Th- Thật ra anh cũng biết mà. Em và anh Tề Đức Hạo đã bên nhau rất lâu rồi...Khong can noi nua, anh hieu.Chu Phi Phi im lặng nghe Tuấn Kiệt nói tiếp:
- Ban đầu anh không có ý định khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Từ sau cái lần mà Tề Đức Hạo làm cho em khóc, anh đã cố gắng thử tiếp cận xem còn cơ hội nào không. Nhưng khó quá, một chút tình cảm của anh, em cũng không nhận ra luôn.
- À... cái chuyện em khóc... chỉ là hiểu lầm thôi. Tuy yêu lâu nhưng cả hai vẫn là mối tình đầu của nhau, không có nhiều kinh nghiệm. Mấy cái này khó tránh khỏi, chứ không phải là anh Hạo cố ý làm em buồn đâu....
Tuấn Kiệt ngồi lắng nghe mà trái tim không khỏi đau buồn. Lý trí thì mừng cho họ, nhưng cảm xúc thì cứ đi ngược lại. Cuối cùng, anh chọn cách nghĩ theo hướng nhẹ nhõm nhất.
- Haizz, vậy thì tốt rồi. Gần đây anh muốn cố gắng để cho bản thân một cơ hội. Mặt khác cũng là để Tề Đức Hạo biết, ngoài cậu ta ra thì vẫn có người mong muốn được mang đến hạnh phúc cho em. Hy vọng cậu ta sẽ trân trọng và yêu thương em hơn.
Sau một lúc nói chuyện rõ ràng thì mọi chuyện cũng được giải quyết. Cuối tháng Tuấn Kiệt sẽ chuyển đi, không ở gần Chu Phi Phi nữa. Anh không nỡ ra về. Bởi vì có thể đây sẽ là cơ hội cuối cùng bên cạnh Chu Phi Phi khi có riêng 2 người thế này.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm lắng của Tuấn Kiệt, Chu Phi Phi ngó về những năm tháng tươi đẹp của cấp 3 rồi mỉm cười:
- Sau này có vấn đề gì thì mình vẫn có thể gặp nhau mà. Miễn là chúng ta nói trước cho anh Hạo là được.
Tuấn Kiệt lắc đầu:
Thôi, anh không muốn làm khó em.Em vẫn xem anh là bạn. Và cảm ơn anh vì đã suy nghĩ thấu đáo cho cả em và anh Đức Hạo.Ừ. Anh cũng cảm ơn vì em đã chọn cách gặp mặt nói chuyện thẳng thắn như thế này.Khi Tuấn Kiệt rời khỏi quán cà phê, trong lòng cả 2 đều có chút tiếc nuối. Không phải tiếc vì không đến được với nhau, mà là vì sau này họ không thể cư xử thân thiết như trước được nữa. Một tình bạn đẹp, cái tiếc ở đây chính là 1 trong 2 lại có tình cảm. Trong sự tiếc nuối tồn tại một chút hoài niệm. Tuy kết quả không thể làm hài lòng tất cả, nhưng họ đã từng có một thanh xuân vui vẻ cùng nhau. Những ngày tập luyện và thi đấu bóng rổ sẽ mãi mãi là kí ức tươi đẹp nhất của tuổi trẻ của cả hai người bạn.