Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1425: Một phân tiền tôi cũng không có, xin hãy tha cho chúng tôi




Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ Quý Miên Miên, khe khẽ bàn tán.

Vợ Diệp Húc Quang chỉ vào Quý Miên Miên mà mắng: “Các người nhìn cô ta đi, cô ta không nói được gì vì cô ta đang chột dạ… Tôi muốn kiện cô ra tòa…”

Con trai của cô ta lao tới, đánh Quý Miên Miên: “Đàn bà xấu, đàn bà xấu, hại chết chú của tôi, hại chết chú của tôi…”

Quý Miên Miên đột nhiên bùng nổ, cô đẩy thằng bé kia ra, hét lên một tiếng: “Đủ rồi…”

Đứa bé lùi về sau hai, ba bước, té ngã trên mặt đất, xoa mắt, há mồm gào lên: “Mẹ, cô ta đánh con, cô ta đánh con…”

Vợ Diệp Húc Quang thấy thế liền xông tới: “Tiểu tiện nhân, mày dám đánh con tao, tao liều mạng với mày.”

Quý Miên Miên bắt lấy cánh tay cô ta: “Thừa dịp tôi còn chưa nổi giận thì lập tức cút ngay cho tôi. Nhà này các người đừng hòng bước vào nửa bước.”

Vợ Diệp Húc Quang gào lên ăn vạ: “Đây là nhà của Diệp gia chúng tao, mày dựa vào cái gì mà đòi chiếm lấy nó, mày là đồ ăn cắp, tao phải báo cảnh sát, tao phải báo cảnh sát…”

Bỗng nhiên, vài nhân viên bảo an chạy tới: “Làm loạn cái gì đây hả?”

Bảo vệ khu chung cư còn chưa đi tới, vợ của Diệp Húc Quang giống như thấy hy vọng, cô ta sốt ruột trình bày: “Đây là nhà em của em họ tôi, giờ nó chết rồi, người đàn bà này lại chiếm lấy nhà của nó. Đây là nhà của chúng tôi, các anh mau đuổi cô ta đi, đuổi cô ta ra khỏi đây.”

Nhân viên bảo an hỏi: “Em họ cô tên là gì?”

“Diệp Thiều Quang.”

Nhân viên bảo an cười: “Bà thím này, đừng nói đùa như thế? Chủ nhà này tên là Quý Miên Miên, không phải Diệp Thiều Quang đâu.”

Quý Miên Miên sửng sốt, của cô… Tên? Làm sao có thể, rõ ràng là…

Vợ Diệp Húc Quang sửng sốt: “Sao có thể thế được. Người đàn bà này sao có thể mua được căn nhà như thế này, các anh bị nhầm rồi, em họ tôi mới là chủ hộ, không phải các anh nhận tiền hối lộ của người ta đấy chứ? Các người đã thông đồng với nhau đúng không?”

“Thím này, đây là nhà của người ta, thím dựa vào cái gì mà chạy tới đòi nhà của người ta chứ? Mau ra khỏi đây, đây không phải chỗ các người có thể vào đâu.”

Bảo vệ nhanh chóng đuổi người ra ngoài, chung cư cao cấp mà để loại người rách rưới này tiến vào, đúng là làm hạ cấp bậc của nơi này rồi.

Đám người vây xem náo nhiệt thấy không còn gì nữa thì tự động tán đi.

Quý Miên Miên gọi nhân viên bảo an lại: “Tôi muốn biết, phòng này… từ lúc nào đổi sang tên của tôi thế?”

“Đã một thời gian rồi, anh Diệp tự mình làm thủ tục, cô… không biết à?”

Quý Miên Miên lắc đầu, cô không ngờ Diệp Thiều Quang đã sớm chuẩn bị cho cô hết thảy.



Vợ Diệp Húc Quang và đứa con nhỏ bị đuổi ra khỏi tiểu khu, cô ta đứng ở cửa chửi mắng một hồi, không có ai quan tâm nên cô ta đành phải rời đi.

Trên người bọn họ không có tiền, đừng nói là taxi, cho dù là giao thông công cộng cũng không lên nổi.

“Mẹ, con không muốn về chỗ rách nát kia ngủ đâu, con muốn ngủ ở đây.”

“Ngủ cái gì mà ngủ, mày với ba mày đều không có tiền đồ y như nhau.”

“Mẹ… con đói…”

“Ha ha, chỉ biết ăn thôi, lão nương hôm nay cũng chỉ mới ăn một chút cơm đây…”

Hai mẹ con đi bộ về, đi cho đến lúc trên lưng như cõng cả một ngọn núi, chạm chạp di chuyển.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một người, một tay xách con cô ta lên, bịt chặt lấy miệng nó, không để cho đứa bé kêu lên.

Vợ Diệp Húc Quang vừa thấy đã vội xin tha: “Không được, xin các người, tôi không có một phân tiền nào đâu, xin các người tha cho chúng tôi.”