Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 160: Đồ đạc là của tôi, em cũng là của tôi




Nhạc Thính Phong mặt lạnh như băng, khoé mắt khẽ liếc nhìn cô một cái, bước qua cô đi vào trong phòng, nói với những người công nhân: “Làm tiếp đi, trước trưa mai mà chưa xong, tôi sẽ trừ một nửa tiền lương.”

Đám công nhân vừa nghe thấy thế, không dám dây dưa nữa vội vội vàng vàng làm tiếp công việc đang dang dở.

Yến Thanh Ti tức đến nỗi mặt mũi sắp méo xệch, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhạc Thính Phong, anh lập tức mang người của anh cút đi cho tôi.”

Nhạc Thính Phong cười giễu một tiếng, anh cao hơn Yến Thanh Ti, lạnh lùng nhìn xuống cô với ánh mắt miệt thị, dường như đang muốn nói: “Tôi không cút đấy, xem em có thể làm gì được tôi nào.”

Bề ngoài thì đường đường chính chính, lạnh lùng cao ngạo. Nhưng Yến Thanh Ti biết thừa, trong bụng anh ta chẳng có cái thứ gì tốt đẹp.

Yến Thanh Ti lập tức móc điện thoại ra gọi cho ban quản lý khu chung cư: “A lô, ban quản lý đúng đúng không ạ, căn hộ của tôi có trộm, các anh mau lên đây.”

Người của ban quản lí và bảo vệ của khu chung cư lập tức có mặt, nhưng vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tất cả đều cúi đầu chào.

“Bọn họ tự tiện xông vào nhà tôi, các anh lập tức đuổi bọn họ đi và bồi thường tất cả tổn thất cho tôi.”

Ban quản lí cực kì khó xử: “Cô Yến, vị này chính là chủ sở hữu, căn hộ này hiện tại đã…thuộc về Nhạc tiên sinh.”

Chủ sở hữu?

Yến Thanh Ti quay phắt lại nhìn Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong nhếch môi, khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười rất muốn ăn đòn: “Giờ tôi nhắc em một câu, em nên gọi tôi một tiếng --- chủ nhà!”

Nói rồi quay sang bảo với đám công nhân: “Hoàn thành trước thời hạn, tiền lương tăng gấp đôi.”

Anh đang dùng hành động nói cho Yến Thanh Ti biết: Nhà này là nhà của tôi, tôi muốn sửa kiểu gì thì sửa chứ, liên quan gì đến em.

Giờ thì Yến Thanh Ti đã hiểu, tên khốn Nhạc Thính Phong này qua mặt cô và chị Mạch, trực tiếp giao dịch với chủ nhà cũ, mà chủ cũ của căn hộ này thì không hề thông báo với bọn họ một câu, cứ thế mà bán đứt căn nhà, trong chuyện này nếu Nhạc Thính Phong không giở bất cứ trò quỷ gì ra thì Yến Thanh Ti cô có thể nhảy thẳng từ trên tầng 16 này xuống luôn.

Cô biết ngay mà, tự dưng im ắng mấy hôm liền nhất định là đang tìm cách chơi xấu cô.

Yến Thanh Ti gật đầu: “Được, anh có tiền, có bản lĩnh, đồ đạc của tôi đâu.”

Cô quay phim liên tục mấy ngày liền, mệt dừ cả người, giờ chỉ muốn tìm một chỗ nào đấy nghỉ ngơi, uống miếng nước rồi ngủ một giấc.

Nhạc Thính Phong hất cằm: “Căn phòng này giờ đã là của tôi, nên đồ đạc trong này đương nhiên cũng là của tôi”

Yến Thanh Ti lại một lần nữa thấy được chứng kiến bản lĩnh xỏ lá của Nhạc Thính Phong, lúc này cô chỉ muốn cởi luôn giày ra mà đập mấy phát vào mặt anh ta.

Yến Thanh Ti cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóng: “Được, của anh, đều là của anh tất, mẹ nhà anh chứ, sao anh không bảo tôi cũng là của anh luôn đi!”

Câu cuối cùng Yến Thanh Ti như đang hét vào mặt Nhạc Thính Phong.

Nào ngờ Nhạc Thính Phong lại rất đường hoàng thừa nhận: " Đúng thế, em đương nhiên cũng là của tôi."

Ban quản lý và bảo vệ đều cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ, len lén liếc mắt nhìn nhau rồi dắt tay nhau rời đi, cái phòng này muốn phá muốn đập cũng không phải là chuyện của họ.

Yến Thanh Ti tức đến mức quặn hết cả dạ dày: “Ha ha, độ bỉ ổi của anh đúng là chẳng có ai theo kịp?”

Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Đâu có, là do em dạy dỗ tốt đấy chứ.”

“Nhạc Thính Phong, cmn anh cứ đợi đấy cho tôi.”

Yến Thanh Ti khinh thường cười một tiếng, xách hành lí lên nhấc chân rời đi.

Hôm nay, cô thật sự không còn hơi sức đâu mà đôi co với Nhạc Thính Phong, cô rất mệt. Đợi đến lúc cô hồi phục lại, xem cô làm thế nào để chỉnh chết cái gã này, cũng giỏi thật dám chạy đến chiếm ổ của cô mới sợ chứ.