Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1629: Chưa từng thấy ai bạc bẽo hơn bà




Biểu tình của Arthur hơi ảm đạm, không nói gì.

Bà nội của anh đúng là rất giỏi, trước đây, ông nội cực kỳ phục tùng bà, nói như bây giờ chính là coi bà như nữ thần luôn.

Nhưng lúc ông nội chết, bà nội của anh lại đang ngủ.

Trong nhà mọi người đều nói, lúc bà nội ngủ thì không ai được làm ồn, đây là mệnh lệnh tuyệt đối phải tuân thủ.

Bà nội anh cực kỳ coi trọng chuyện giữ gìn nhan sắc, đối với bà mà nói, không có gì khôi phục làn da tốt hơn cách ngủ đủ giấc.

Cho nên, lúc ông nội anh hấp hối, muốn nhìn thấy nữ thần của mình lần cuối, ba anh cố gắng lấy dũng khí tới đánh thức bà, đáng tiếc, bà nội không những không đi bệnh viện mà còn cho ba anh một cái bạt tai.

Arthur đi theo ba mình nên anh nhớ mãi ánh mắt khinh thường của bà nội, bộ dáng lạnh lùng, bạc bẽo, bà nói: “Chết thì chết đi, còn lắm chuyện làm gì? Mẹ đã nói rồi, lúc mẹ ngủ thì không ai được quấy rầy, con có mỗi chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền mẹ, con nghĩ con lớn rồi thì mẹ không dám thu thập con phải không?”

Đúng, đây là lời mà bà nội đã nói, Arthur nhớ rõ từng câu từng chữ.

Lớn lên Arthur gặp được rất nhiều người lạnh lùng, bạc bẽo, nhưng trong lòng anh, không ai có thể bằng bà nội của mình được.

Đối với Arthur, bao gồm cả ba và mẹ mà nói, bà nội chính là ác mộng lớn nhất trong gia đình.

Vậy mà sau khi bà ấy chết rồi, ác mộng vẫn không tan đi.

Arthur thản nhiên nói: “Chuyện của bà nội tôi cũng không biết nhiều. Ông cứ hỏi đi, nếu tôi biết thì sẽ nói cho ông.”

Hạ An Lan hỏi: “Chuyện 40 năm trước, cậu có biết gì không?”

Arthur lắc đầu: “Kỳ thực, ông hỏi vào lúc đó thì tôi không biết được, vì tôi chưa ra đời. Bà nội tôi và Hạ gia các ông có ân oán gì đó, nhưng tôi không biết rõ, mà cho dù biết một ít thì cũng không biết nói từ đâu. Tôi nghĩ ông nên nói trước, tôi bổ sung thì hơn.”

Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó cậu còn chưa ra đời. Em gái tôi, cũng chính là mẹ của Thanh Ti, khi đó nó vẫn còn nhỏ, mới chỉ 5 tuổi…”

Hạ An Lan lấy ra hai ảnh chụp của mẹ Thanh Ti lúc còn nhỏ và lúc lớn lên.

“Cậu nhìn đi, nó rất giống Thanh Ti đúng không?”

Arthur nhìn ảnh mẹ của Thanh Ti, rất kinh ngạc: “Đúng thế, giống quá…”

Hạ An Lan thở dài một tiếng, “Kỳ thực, chuyện này rất loạn, tôi cũng không biết phải nói với cậu từ đâu. Liền từ lúc trước khi bà nội cậu tới nước M đi.”

“60 năm trước, khi ông nội tôi còn sống, lúc đó tôi chưa ra đời, hai nhà Hạ, Chu đều là danh gia vọng tộc ở Dung Thành. Các gia tộc mới quật khởi giai đoạn đó đều hướng lên trên, muốn nắm giữ quyền lực trung ương, nói nhiều cũng vô dụng, đơn giản đó chính là phân tranh của các gia tộc, cuối cùng ông nội tôi đánh đổ Chu gia. Chu gia thất bại thảm hại, bởi vì những nguyên nhân không tiện công bố nên rất nhiều người của Chu gia bị xử quyết bí mật. Những người này đều là những người chống lưng của Chu gia, bọn họ bị đánh đổ thì Chu gia cũng xong đời. Bà nội cậu là người duy nhất của Chu gia còn sống. Khi đó bà ấy xinh đẹp, trẻ trung, hai nhà còn từng nói sẽ cho bà ấy và cha tôi kết thân với nhau. Nhưng ân oán gia tộc, ân oán cá nhân đan xen vào với nhau, cuối cùng bà ấy hận Hạ gia, hận mỗi người của Hạ gia.”