Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1700: Anh chưa bao giờ lừa em đúng không?




Mộ Dung Miên bỏ lại một câu này rồi rời đi.

Mộ Dung phu nhân siết chặt nắm tay, trên mặt xẹt qua vẻ đau xót.

Kỳ nghỉ năm mới còn chưa kết thúc, rất nhiều lái xe taxi chưa đi làm, đêm nay thật khó lòng tìm được một cái xe chở khách nào ở Lạc Thành. Mộ Dung Miên rời khỏi bệnh viện, đi bộ rất xa cũng không vẫy được chiếc xe nào.

Đến khi một chiếc xe màu đen dừng lại bên người anh.

Mộ Dung Miên quay đầu nhìn, Tô Trảm ló đầu ra: “Tôi đưa anh về.”

Mộ Dung Miên không nói gì, mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ.

Bên trong xe không bật điều hòa, chỉ ấm hơn so với bên ngoài một chút mà thôi.

Hai người không ai nói gì, bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng.

Thật giống như một người qua đường vẫy xe đi nhờ, không ai quen ai.

Đêm khuya, xe trên đường rất ít, Tô Trảm lái không bao lâu thì tới trước cổng tiểu khu, Mộ Dung Miên xuống xe đi vào.

Từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một câu của Tô Trảm: Tôi đưa anh về!

Tô Trảm ngồi trong xe nhìn theo Mộ Dung Miên, từ trong túi xách lấy ra một đồ vật này nọ, sau đó khởi động xe, quay đầu rời đi.

Không có Mộ Dung Miên, Tô Trảm lái xe rất nhanh, đuổi theo chiếc xe vừa bám theo xe mình từ đằng xa, bức đối phương ngừng lại.

Tô Trảm xuống xe, gõ gõ cửa xe của đối phương: “Xuống xe.”

Trên xe đi xuống ba người, khẩu khí rất không tốt: “Làm gì? Muốn đánh nhau à?”

Tô Trảm vươn tay: “Di động, máy chụp ảnh, tất cả lấy ra.”

“Mày muốn ăn đòn đúng không, muốn một người đối phó ba người à? Anh em, đánh nó.”

Trong vài giây, Tô Trảm mỗi chân đạp một người, một tay vặn tay kẻ còn lại, ba tên đó không ngừng kêu la thảm thiết cầu xin.

Tô Trảm lấy máy chụp hình, xóa toàn bộ ảnh chụp Mộ Dung Miên đi, sau đó lại lấy máy di động của họ để xóa, sau khi xác nhận không còn gì nữa mới nói: “Nếu các người còn có bản sao khác mà để lộ ra ngoài, nếu để tôi bắt gặp được thì đừng trách tôi không báo trước.”

Ba người này đều là chó săn, thấy Mộ Dung Miên theo một quý phu nhân ra ngoài thì còn tưởng anh bị người ta bao dưỡng, đang muốn làm loạn một hồi thì không ngờ lại đá trúng phải thiết bản.

Ba người cầu xin tha thứ: “Đại ca, không còn gì nữa, thật sự không còn gì nữa, chúng tôi cũng chưa kịp sao lưu mà… Xin anh tha cho chúng tôi, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng.”

“Về sau cấm bám theo Mộ Dung Miên nữa.”

“Vâng vâng… Không theo, không theo, chúng tôi không dám theo nữa.”

Tô Trảm bỏ lại ba người đó rồi rời đi.



Mộ Dung Miên lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà Quý Miên Miên.

Phòng khách vẫn sáng, Quý Miên Miên ngủ gật trên bàn ăn, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi.

Anh đặt chìa khóa xuống rồi đi qua, cúi đầu gạt tóc trên mặt Quý Miên Miên đi, thấy trên mặt cô có nước mắt thì thở dài một tiếng, định ôm cô lên.

Nhưng vừa động thì Quý Miên Miên đã tỉnh lại.

Cô thấy Mộ Dung Miên thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm lấy anh: “Anh về rồi, anh thật sự về rồi…”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Anh đã hứa là sẽ về mà, trên đường hơi khó bắt xe nên muộn chút, để em chờ lâu rồi.”

Quý Miên Miên lắc đầu: “Chờ bao lâu không quan trọng, chỉ cần anh về là được.”

Cô nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Miên: “Cho tới giờ anh không lừa gạt gì em đúng không?”

Mộ Dung Miên ôm lấy cô, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn: “Ừ… Không lừa em…”