Bữa Trưa Tình Yêu

Bữa Trưa Tình Yêu - Chương 23




Chương 23

Sam Sam ngủ một giấc ngon lành, hôm sau thức dậy mọi xui xẻo đều tan biến hết, tinh thần cao gấp trăm, sinh khí nâng gấp bội.

Rửa ráy xong đẩy cửa ra ngoài, Tiểu Chu đã đứng đợi sẵn, thấy cô liền tiến đến, cười tươi chào hỏi: “Cô Tiết, chào buổi sáng”.

Sam Sam vội vàng đáp lại: “Chào buổi sáng”.

“Cô Tiết bây giờ đến nhà ăn dùng bữa sáng phải không?”.

“Ừm…”. Sam Sam hơi do dự, làm khách nhà người ta, như thế liệu có tùy tiện quá không.

Tiểu Chu hiểu ý cô, nói ngay: “Ngài Phong đã dặn dò, nếu cô Tiết dậy thì dẫn cô đến đó. Cô Phong cũng đến rồi”.

“Cô Phong?”. Sam Sam hơi ngạc nhiên.

Tiểu Chu gật đầu, “Vâng, sáng sớm cô ấy đã đến đây”.

Phong Nguyệt khuấy cháo trong bát nhưng không muốn ăn, vốn dĩ cô đến đây từ sáng sớm không phải vì bữa sáng, lại khuấy thêm hai vòng nữa, cuối cùng không kìm nổi.

“Anh, năm nay cô Tiết định ở lại ăn Tết với chúng ta?”.

Phong Đằng liếc nhìn cô: “Tin tức của em cũng nhanh nhạy quá nhỉ”.

Phong Nguyệt có vẻ ngại ngùng, gọi một tiếng: “Anh”.

“Sao?”.

“… Anh thích cô Tiết sao?”.

Vừa hỏi câu đó xong, chính Phong Nguyệt cũng thấy kỳ quặc. Người như ông anh cô, nếu ghép với “thích” hay gì đó thì thực sự không hợp tí nào, nhưng làm sao giải thích tình huống hiện giờ đây?

Ông anh cô lại dẫn một cô gái về nhà ăn Tết…

Tuy cũng biết họ đã quen nhau mấy tháng rồi, nhưng Phong Nguyệt vẫn nghĩ rằng, chuyện này còn hy hữu hơn một đại gia nào đó trong ngành quen một ngôi sao nào đó rồi kết hôn trong vòng mấy ngày nữa.

Phong Đằng không phản bác gì, rõ ràng không có ý trả lời.



“Anh, em quan tâm anh mà”. Phong Nguyệt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em biết anh không thích nói với em những chuyện này, nhưng em bắt buộc phải biết anh nghĩ thế nào, anh nhất định phải để em yên tâm. Như lúc đầu em và Ngôn Thanh muốn kết hôn, em không ngăn cản anh điều tra về Ngôn Thanh vậy, vì em cũng bắt buộc phải để anh yên tâm, vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau trên thế gian này”.

Phong Đằng thở dài: “Cô ấy không đáng ghét”.



“Vậy hai người đang yêu nhau, rồi sẽ kết hôn ư?”.

Phong Đằng khựng lại, “Em nghĩ nhiều quá đấy”.

Phong Nguyệt dè dặt: “Anh, chắc anh không đùa giỡn con gái nhà người ta đấy chứ”.


Phong Đằng cắt ngang với vẻ không vui, “Anh cũng không thích làm những chuyện vô ích”.

“Tốt thôi”. Phong Nguyệt từ bỏ vấn đề đó, ông anh cô một khi đã trả lời qua loa thì có nghĩa là cô chẳng thể hỏi được gì cả. Cô chuyển hướng: “Em cứ nghĩ anh sẽ tìm cho em một bà chị dâu môn đăng hộ đối”.

Phong Đằng nói gọn: “Hôn nhân liên minh không mang lại nhiều lợi ích cho anh, Phong Đằng cũng không cần chuyện đó lắm”.

Phong Nguyệt lắc đầu, nói: “Em không có ý đó, em cũng không để tâm, nếu không em cũng không lấy Ngôn Thanh. Em nghĩ thế là vì những cô bạn gái trước kia của anh gia thế đều rất tốt”.

“Trùng hợp mà thôi”.

Cũng đúng, trước kia anh cô cũng chỉ có hai cô bạn gái, cũng không thể nói là có quy luật gì được. Nhưng nhắc lại thì, sau khi ông nội qua đời thì anh của cô vẫn phòng không đến tận bây giờ. Phong Nguyệt thăm dò: “Thế nếu anh không quan tâm đến chuyện gia cảnh thì tại sao anh cứ không chấp nhận Lệ Trữ?”.

Lệ Trữ?

Phong Đằng có vẻ lạ lùng: “Sao lại nhắc đến cô ấy?”.

“Lệ Trữ lớn lên cùng chúng ta, anh đừng nói là anh không biết chuyện cô ấy luôn yêu anh nhé”. Phong Nguyệt than vãn. Nguyên Lệ Trữ là cháu nội của lão bộc trong gia đình, cùng tuổi với Phong Nguyệt, hai người cùng lớn lên bên nhau, cũng học cùng trường, Phong Nguyệt luôn xem cô là chị em tốt.

Phong Đằng nói: “Phong Nguyệt, cô ấy lớn lên với em, không phải với anh”.

“Nhưng trước khi lên cấp ba, cô ấy vẫn luôn sống ở đây”.

Phong Đằng có vẻ không vui: “Anh nghĩ là em đến nói với anh về Tiết Sam Sam chứ không phải là Nguyên Lệ Trữ”.


Phong Nguyệt biết anh không muốn nói đến vấn đề đó nữa nhưng đã được người ta nhờ cậy từ lâu nên phải có một câu trả lời thỏa đáng.

“Em chỉ muốn biết anh có gì không hài lòng về Lệ Trữ”.

Phong Đằng liếc nhìn cô: “Phong Nguyệt, anh có rất nhiều điều không hài lòng về Tiết Sam Sam, nhưng với Nguyên Lệ Trữ, không có gì phải bất mãn cả. Em hiểu không?”.

Phong Nguyệt im lặng, sau đó thở dài. Vì không quan tâm nên không có chuyện gì để bất mãn, còn Tiết Sam Sam vì đã để ý nên anh cô đương nhiên sẽ dùng “đại pháp kén chọn” gia truyền, nên có rất nhiều điều không hài lòng.

Xem ra hết cách rồi. Thực ra cô cũng rất có thiện cảm với Tiết Sam Sam, nhưng phải giải thích thế nào với Lệ Trữ đây. Phong Nguyệt đảo mắt, “Anh, em có thể hỏi là, tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh là gì không?”.

“Hiểu biết, không phiền phức là được”. Phong Đằng lơ đãng.



Quá là qua loa rồi, Phong Nguyệt bất mãn: “Con gái ngoan hiền hiểu biết chẳng phải rất nhiều hay sao? Anh chia tay với bạn gái trước cũng lâu lắm rồi, tại sao đến giờ mới chọn ở bên cô Tiết?”.

“Thế nên cô ấy là đặc biệt”.

Phong Nguyệt lập tức truy hỏi: “Cô ấy đặc biệt chỗ nào?”.

Phong Đằng không trả lời ngay, anh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm một cách tao nhã, sau đó mới thong thả nói: “Cô ấy đặc biệt, dễ ăn”.

“Hả?”. Phong đại tiểu thư nghi ngờ tai mình có vấn đề, chớp chớp mắt, sững sờ.


Cuộc trò chuyện đã kết thúc trong sự bàng hoàng của cô Phong, khi nhân vật nữ chính trong câu chuyện của họ xuất hiện ở phòng ăn, cô Phong đã tạm thời phục hồi lại nguyên trạng.

Cô tươi cười chào Sam Sam: “Sam Sam, mau đến ăn sáng”.

“Cô Phong”.

“Ôi trời, tôi gọi cô là Sam Sam, cô lại gọi tôi là cô Phong, đau lòng quá đi mất”.

“A?”. Sam Sam rõ ràng không ứng phó nổi sự thân mật đột ngột đó, bất giác nhìn Phong Đằng. Phong Đằng nói: “Ngồi xuống ăn đi, ăn sáng lúc bảy giờ, sau này đừng đến trễ”.

“Vâng”.


Sam Sam ngồi xuống ăn cơm, nhất thời không chú ý đến hai chữ “sau này”, cô Phong hôm nay đặc biệt nhạy cảm, lập tức cười mờ ám với ông anh.

Phong Đằng vờ như không nhìn thấy.

Lúc này bác Vương cùng người giúp việc mang thức ăn lên, báo cáo với Phong Đằng: “Cậu chủ, vé máy bay đến tỉnh G hôm nay đã không đặt được nữa, chỉ có vé tám rưỡi sáng mai”.

Phong Đằng nhìn Sam Sam.

Tuy Sam Sam thất vọng, nhưng cũng là việc trong dự tính nên cô vội gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Phong Đằng gật đầu với bác Vương.

“Khoan đã…”. Phong Nguyệt định nói cô có thể giúp đặt vé, nhưng vừa lên tiếng đã thấy ánh nhìn của Phong Đằng phóng tới.

Cô lập tức nín thinh, thầm mắng mình là heo! Chẳng lẽ cô đặt được mà anh cô không đặt được hay sao? Ông anh rõ ràng là có dụng ý mà.

Cô Phong bất giác thấy kỳ thị. Thì ra người ta vốn không muốn ở lại ăn Tết! Đàn ông muốn vô sỉ thì đúng là vô sỉ, ông anh cô thì càng là cao thủ. Chưa có danh phận gì cả mà đã không cho người ta về quê ăn Tết rồi.

Tiếp theo đó khi dùng bữa, Sam Sam cứ thấy mất tự nhiên, đương nhiên không phải vì cùng ăn với Đại boss. Thật sự thì cô cũng quen ăn cơm với Đại boss từ lâu rồi. Mà nguyên nhân là, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô của cô Phong.

Ánh mắt đó vô cùng kỳ lạ, giống như… đang nhìn một miếng ăn vậy…

Hừm, chắc là ảo giác thôi.

Chắc là do trong đầu cô Phong đang nghĩ đến thức ăn, lại trùng hợp nhìn cô mà thôi. Quả nhiên, Sam Sam nghe thấy cô Phong nói: “Sam Sam, lát nữa chúng ta đến nông trại chọn rau đi”.

Hả? Sam Sam sững người, cô đã có phản xạ có điều kiện với hai chữ “chọn rau”, trong đầu tích tắc nhớ đến bóng dáng đen tối của Đại boss… Lẽ nào cô Phong cũng có thói quen xấu đó?!!!

Nhưng tại sao lại phải đến nông trại? Sam Sam ấp úng hỏi Phong Nguyệt: “Chọn rau gì cơ?”.

Phong Nguyệt cười hì hì: “Nhà chúng tôi có truyền thống là rau trên bàn ăn vào đêm giao thừa là phải đến nông trại của gia đình để chọn. Lát nữa cô đi với hai anh em tôi nhé”.