Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Chương 42: Bộc lộ tâm tình




Nghe Trang Túc nói xong một loạt câu chửi, biểu tình Lưu Tử Đồng càng sâu thêm, xe vẫn còn dừng ở phía ngoài sân bay, thư ký thì vẫn đang đứng ôm chặt áo khoác run bần bật, Trang Túc nhìn đồng hồ, nói với Lưu Tử Đồng: “Khuya đêm nay tôi phải về lại thành phố Đông rồi, may mắn là cao tốc đi về phía Đông đã vắng người, nếu không đêm nay tôi lại phải ở lại nơi này của cô rồi.”



Lưu Tử Đồng nắm chìa khóa trong tay, cười nói: “Không sao, nơi này của tôi có rất nhiều chỗ để ở, cùng về không?”



“Cùng nhau về? Cùng nhau ngủ chung sao?” Trang Túc kề sát vào cô, cười nhìn cô, đúng là vẫn chưa dạy dỗ đủ liền lập tức khôi phục nguyên hình, Lưu Tử Đồng đẩy mặt anh ta ra, nói: “Hợp đồng kia của anh, có sợ không?”



Trang Túc bị nhắc tới hợp đồng liền nhụt chí, tâm tình đùa giỡn cũng chẳng còn, nói: “Tôi đây không sợ, tôi chỉ sợ ba tôi.”



Cô thư ký ở một bên lạnh lùng nói: “Nếu không đem chuyện hợp đồng hôm nay Trang tổng gây ra giải quyết, tiền thưởng tháng này của tôi ắt hẳn phải ngâm nước nóng rồi.”



Nói xong, cô ấy tiến lên hai ba bước, đứng trước mặt Lưu Tử Đồng, thấp giọng nói: “Lưu tiểu thư, không bằng cô nói một tiếng với chồng cô xem, nhờ anh ấy cho Trang tổng một con đường được không? Đêm nay đến Kim Thành, tôi có thể thức suốt đêm để nói chuyện với anh ấy, tranh thủ ký hợp đồng được không?”



Lưu Tử Đồng nhìn gương mặt trắng bệch vì lạnh của cô thư ký, cười nói: “Chờ anh ấy đến Kim Thành tôi sẽ đem chuyện này nói với anh ấy.”



“Được, vậy cảm ơn cô.” Thư ký cảm kích, thuận thế trừng mắt liếc nhìn Trang Túc một cái, Trang Túc cười cười, nói: “Vẫn là thư ký của tôi đề ra phương án thích hợp, sao tôi lại không nghĩ đến việc nhờ Lưu tiểu thư nói giúp cơ chứ? Thổi gió bên tai, chuyện gì mà không làm được, đúng không?”



Lưu Tử Đồng mặc kệ anh ta, xoay người đi về phía xe, mở cửa ra, nói: “Tôi đi trước.”



“Được.”



Ba người tạm biệt nhau ở sân bay, Lưu Tử Đồng trở về bệnh viện.



Chu Tố Mẫn và Lưu Kiến Bang cũng đang ở đó, thấy cô trở về, Chu Tố Mẫn liền hỏi: “Đi đâu đó?”



“Con đi tiễn một người bạn.”



Chu Tố Mẫn nghi hoặc nhìn cô, Lưu Tử Đồng và mẹ nhìn nhau, sau đó đi đến chỗ mấy cô em họ đang ngồi, tối hôm qua là Chu Tố Mẫn trực đêm, còn đêm nay vẫn đang có vài người bàn xem ai sẽ ở lại. Mấy năm nay Chu gia phát triển không bằng Lưu gia, lúc đầu Chu Tố Mẫn ở Chu gia không được nổi bật, lúc đó hai người chị của bà rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng thời gian dài cũng thay đổi không ít, Lưu gia phát triển ngày càng tốt, Chu Tố Mẫn cũng đang ở trên thuyền, như vậy nước lên thì thuyền cũng lên.



Tối hôm qua mẹ bà nằm viện, Chu Tố Mẫn là người đầu tiên đến bệnh viện, bà cũng là người đầu tiên trực đêm.



Ba chị em kia đều có gia đình riêng không tồi, trong nhà cũng đều có người giúp việc, nhưng người giúp việc trước sau cũng không bằng con gái nhà mình, chuyện thảo luận xem ai đêm nay trực đêm vẫn chưa xong, có ít nhiều muốn thoái thác.



Sắc mặt Chu Tố Mẫn cũng dần trở nên không tốt, bà nói: “Vậy đêm nay vẫn là tôi?”





Câu hỏi này bật ra, hai người chị của bà không trả lời, chỉ cuối đầu vuốt tóc con trai, Chu Tố Mẫn hừ lạnh một tiếng, Lưu Tử Đồng buông mấy quân bài trong tay ra, nói: “Vậy để đêm nay con được không? Dù sao con cũng không có việc gì cả.”



Quả thật sắp đến Tết thì sẽ có nhiều thời gian, chỉ cần không có việc gì gấp là được. Cuối cùng việc trực đêm được định ra, là Lưu Tử Đồng, chờ hai người dì kia đi về, phòng bệnh chỉ còn lại một nhà Lưu Tử Đồng, Lưu Kiến Bang nói với Lưu Tử Đồng: “Con về nhà tắm rửa trước đi, ở đây để dì Chu trông coi trước.”



“Dạ.” Lưu Tử Đồng lười nhác vươn vai, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.



Chu Tố Mẫn đi theo cô, nói: “Mẹ cũng về nhà lấy ít đồ dùng.”



Hai mẹ con đi vào thang máy, Lưu Tử Đồng xoay chìa khóa xe trong tay, Chu Tố Mẫn cầm túi xách, hai người không nói chuyện, lên xe vẫn tiếp tục trầm mặc.



Cho đến khi xe lái ra đến đường lớn, Chu Tố Mẫn mới nói: “Vừa rồi con đi tiễn Lâm Đế đúng chứ?”



Lưu Tử Đồng nắm tay lái, không chút để ý nói: “Dạ đúng.”



Chu Tố Mẫn nhíu mày, bà nói: “Con không cần nói bậy với bà ngoại con, hiện tại con với cậu ta cũng chưa định ra cái gì, nếu bà ngoại con….”



“Sao mẹ có thể biết được con không định ra gì chứ?” Phía trước là đèn giao thông, Lưu Tử Đồng dẫm phanh lại, nhìn về phía Chu Tố Mẫn, bên ngoài đèn đường sáng lên, ánh sáng hắt nghiêng vào, Chu Tố Mẫn vẫn không tán đồng: “Con có thể định ra được sao? Con biết cậu ta là người như thế nào sao? Chỉ như thế thôi mà khẳng định cậu ta là người tốt?”



“Mẹ, anh ấy có phải người tốt hay không chẳng lẽ mẹ không biết?” Đây là lần đầu tiên Chu Tố Mẫn và cô công khai nói chuyện này, quan hệ mẹ con chỉ bởi vì Lưu Tử Đồng đến tuổi phải kết hôn làm cho Chu Tố Mẫn vẫn luôn khẩn trương, tìm các mối xem mắt bắt Lưu Tử Đồng đi, mới đầu Lưu Tử Đồng còn có điểm ngốc không hiểu, đi vài lần mới ngộ ra, trong lòng cô kháng cự nhưng không muốn làm mẹ thất vọng, càng không nghĩ cùng bà cãi nhau.



Nhưng kết quả của kháng cự trong lòng chính là cô bắt đầu có chút phản nghịch, suy nghĩ trong lòng và hành vi có chút ngược với Chu Tố mẫn, ngẫu nhiên sẽ có vài lần giận dỗi, vốn dĩ cô gần gũi với ông nội hơn, thời niên thiếu quả thật cô và Chu Tố Mẫn thiếu đi những lần bày tỏ tình cảm với nhau, cho nên đến hiện tại càng đem quan hệ hai người kéo thành hai đường thẳng song song, Lưu Tử Đồng lén làm chút cái gì, Chu Tố Mẫn cũng quản không được.



Chu Tố Mẫn làm cái gì, Lưu Tử Đồng sẽ làm ngược lại, khiến cho thời gian hiểu nhau ngày càng ít, ngược lại thêm nhiều suy nghĩ, phỏng đoán về hành vi của đối phương.



Chu Tố Mẫn cười lạnh: “Mẹ chỉ cần thấy mặt cậu ta thôi cũng đủ biết cậu ta có phải người tốt hay không, Tử Đồng, bụng người cách một lớp da.”



Đèn xanh bật sáng, chiếc Tesla tiến về phía trước, Lưu Tử Đồng không hé răng, đầu ngón tay cô gõ vào tay cầm, bên cạnh Chu Tố Mẫn vẫn nói: “Tuy rằng nhìn ra được cậu ta rất nỗ lực, nhưng nếu cậu ta biết con, khẳng định cũng biết bối cảnh gia đình chúng ta. Hiện tại đối với xã hội thượng lưu này, loại người như thế rất nhiều, cậu ta có thể đối với bạn gái cũ không màng đến tình cảm, vậy con cảm thấy cậu ta đối với con về sau này… sẽ tốt sao?”



“Nhà của chúng ta chỉ có một mình con, con cũng biết ba con có ý định đưa sản nghiệp về tay con rể, bao nhiêu người còn nhìn chằm chằm đấy……”



“Cái gì bạn gái cũ?” Lưu Tử Đồng đột nhiên sắp xếp lại câu chữ, ngừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Chu Tố Mẫn, Chu Tố Mẫn cũng nhìn cô, hỏi lại: “Con không biết? Sao con lại hồ đồ như vậy…..”




“Người mẹ nói là Giang Lâm sao?” Đột nhiên Chu Tố Mẫn lại im bặt, Lưu Tử Đồng đánh gãy lời nói của Chu Tố Mẫn, hỏi lại.



“Chính là cô ta, lúc trước khi mẹ xem tư liệu thì biết cậu ta có bạn gái cũ.” Chu Tố Mẫn nói.



Lưu Tử Đồng híp mắt hỏi: “Mẹ, Giang Lâm đã nói cái gì với mẹ vậy? Làm sao hai người quen biết?”



Chu Tố Mẫn thấy cô cũng biết Giang Lâm, cũng không giấu diếm, đem chuyện trong bữa tiệc rượu nói ra, sau đó bà còn bồi thêm một câu: “Chỉ sợ dụng tâm kín đáo.”



Lưu Tử Đồng lại cười rộ lên, cô cầm lấy tay Chu Tố Mẫn, nói: “Chuyện không như những gì Giang Lâm nói đâu mẹ.”



Tâm tình cô đột nhiên mềm đi, đối với những thay đổi của Chu Tố Mẫn cũng có thể tha thứ, cô nói: “Nếu mẹ tốn chút tâm tư điều tra thêm thì sẽ biết được mối quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào. Để con nói cho mẹ biết tại sao Giang Lâm lại bị đóng băng….”



“Con nói đi.” Chu Tố Mẫn nói.



Lưu Tử Đồng đem đoạn thời gian Lâm Đế quen biết rồi yêu đương với Giang Lâm nói ra, cuối cùng lại nói thêm một chút sự việc phát sinh thêm về sau, sau khi nói xong, Chu Tố Mẫn hồi lâu cũng chưa lên tiếng.



Lưu Tử Đồng nhích lại gần Chu Tố Mẫn, dựa vào vai bà: “Mẹ, con thực sự rất vui, vì ít nhất hiện tại chúng ta đã thử hiểu nhau.”



Chu Tố Mẫn cũng mềm đi, nói: “Giang Lâm cái người này….sao lại có thể nói dối như thế chứ.”



“Cô ta vốn dĩ không phải là người tốt, lúc trước khinh thường Lâm Đế. Mẹ, có phải mẹ cũng khinh thường Lâm Đế đúng không?” Lưu Tử Đồng ngẩng đầu lên, cố ý hỏi.




Chu Tố Mẫn sửng sốt, bà chớp mắt, nói: “Đồng Đồng, mặc kệ mẹ cảm thấy như thế nào nhưng mẹ sợ nhất chính là cậu ta coi trọng con bởi vì con là con gái của Lưu gia. Còn nữa, cậu ta trong cái vòng kia, quả thật…”



Về sau bà còn muốn giới thiệu cho họ hàng thân thích cùng bạn bè, chẳng lẽ lại nói con rẻ tôi đang là diễn viên, chính là đóng phim truyền hình này, lại bàn đến những chuyện đằng sau, con rể của bà cùng nghệ sĩ nào nào đó có cảnh hôn….



Nghĩ đến đây, Chu Tố Mẫn không có cách nào tiếp nhận, bà nói: “Nếu hai đứa thật sự muốn ở bên nhau, thật muốn kết hôn…mẹ không hy vọng cậu ta tiếp tục làm diễn viên, ít nhất cậu ta phải là nhà tư bản.”



“Diễn viên cũng tốt mà mẹ.” Lưu Tử Đồng vốn tưởng rằng bà đã tiếp nhận rồi, không nghĩ đến bà lại chuyển qua đề tài này, ném lại một vấn đề khó khăn.



Cô lại hỏi: “Thế nào mới được gọi là nhà tư bản? Tư bản sở hữu nhiều hay ít ạ?”




Chu Tố Mẫn nhấp môi, không trả lời.



Bên kia Lưu Kiến Bang gọi điện thoại tới, hỏi hai người sao lại chưa về, Lưu Tử Đồng chỉ có thể khởi động xe, đi về phía nhà mình, trong đầu lại nghĩ về Lâm Đế.



Anh diễn tốt như thế, lại lấy được giải ảnh đế, từ đây có thể thấy được anh chắc chắn thích diễn. Trước đây anh từ bỏ việc vẽ tranh cô đã rất đau lòng rồi, hiện tại còn muốn anh từ bỏ diễn xuất vì cô nữa sao?



Cô làm không được.



Hai mẹ con không nói gì nữa, Chu Tố Mẫn nói xong lời này liền càng thêm khẳng định suy nghĩ của bà, làm diễn viên bà khó chấp nhận.



Lưu Tử Đồng lại càng không nghĩ đến ép buộc Lâm Đế từ bỏ cái gì, đến nhà rồi, quan hệ của hai mẹ con lại bắt đầu trở về như cũ.



Lại lần nữa quay về bệnh viện đã rất nhanh 11 giờ, Lưu Kiến Bang đối với chuyện con gái chạy về nhà rồi quay lại đây mất bốn tiếng rất khó chịu, bày ra một gương mặt nghiêm túc, nhưng cũng bị Chu Tố Mẫn dỗ dành đi ra ngoài, Chu Tố Mẫn nói mấy câu với mẹ bà, lại dặn dò Lưu Tử Đồng một vài việc cần chú ý, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.



Bà ngoại có phần mệt mỏi, Lưu Tử Đồng kéo chăn đắp cho bà, dỗ dành như đang dỗ một đưa trẻ.



Chờ đến khi bà ngủ rồi, Lưu Tử Đồng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lâm Đế.



【 Lâm: Anh tới rồi. 】



【 Lưu Tử Đồng: Tới rồi thì anh mau ngủ đi, không đúng, chờ một chút nữa rồi đi. 】



【 Lâm: Hửm? 】



【 Lưu Tử Đồng: Em thổi gió bên gối cho anh nha. 】



【 Lâm: Làm sao để thổi? 】



【 Lưu Tử Đồng: Ở bên gối anh thổi chứ sao…..】



【 Lâm:….. Anh đi tắm một chút. 】