Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 61: Đến thấp nhan cho ba




Chú út nhìn cử chỉ thân mật của Lý Thế Bảo dành cho tôi nên hỏi tôi:

- Khả Hân cậu đây là?

Tôi hiểu ngai nên trả lời:

- Dạ anh ấy vừa là chủ cũng vừa là bạn trai của con tên là Lý Thế Bảo ạ.

Lúc này Lý Thế Bảo cũng lên tiếng:

- Dạ con chào chú thím, lần này đưa Khả Hân về thăm nhà cũng là để ra mắt gia đình ạ.

Chú thím của tôi có vẻ vừa ý với Lý Thế Bảo nên cười tươi rói, tiếp tục câu chuyện chú út hỏi tôi:

- Mấy năm nay con đi theo mẹ sống tốt không? Sao lâu như vậy rồi mà không về thăm nhà cũng không về thấp nhan cho ba con, mỗi lần dám giỗ của anh hai chú và thím muốn liên lạc với con gọi về nhưng không có số điện thoại.

Lúc này tôi mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chú thím của tôi nghe:

- Dạ năm đó mẹ đem con đi và bỏ số điện thoại cũ của con cấm không cho con liên lạc với chú út, mẹ cũng cho con đi học như lời hứa với chú, nhưng mà người chồng kia của mẹ có ý đồ bắt chính với con nên con rất sợ.

Lúc này tôi nhìn thấy nét mặt đằng đằng sát khí của Lý Thế Bảo nên nắm tay anh rồi kể tiếp:

- Năm con vừa tròn 18 tuổi ông ta có ý làm nhụt con, bị mẹ phát hiện và 2 người đó cãi nhau, con rình nghe thấy mẹ và ông ta có ý định bán con cho một người đàn ông Đài Loan, con sợ quá bỏ trốn trong đêm.

Vừa kể lại mà tôi còn cảm thấy sợ hãy nước mắt bắt giác rơi:

- Rất mai con gặp được chú tài xế tốt bụng đã giúp đỡ và đưa con đến một thành phố khác sinh sống, ở đó con xin đi làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê và làm thêm để kiếm tiền.



Lý Thế Bảo quàng tay ôm lấy vai tôi an ủi, để tôi có thể kể hết mọi chuyện, còn thím của tôi thì đã khóc rồi, tôi tiếp tục kể:

- Có một hôm con đi làm về không biết mẹ tìm thấy con từ lúc nào và theo dõi đến phòng trọ của con, chụp thuốc mê bắt con đem đến một căn nhà ở ngoại ô khi con tỉnh dậy thì đã tối rồi, con tìm cách trốn thoát và may mắn lần này con được chị Tuệ Nhi em gái của anh Thế Bảo cứu đem về nhà.

Nhìn Lý Thế Bảo tôi mỉm cười ý nói tôi đã ổn, nói tiếp:

- Cả gia đình của anh ấy thương cho số phận của con nên để con làm việc ở nhà anh ấy, con ở đó cũng được hơn một năm nay rồi ạ, mọi người chăm sóc và rất thương con.

Chú út nghe đến đây thì tức giận đập bàn 1 cái nói:

- Tức thiệt mà cái mụ đàn bà đó, đã hại chết anh hai còn chưa đủ sao mà giờ đến con gái của mình mà cũng không tha, mụ ta có xứng đáng làm mẹ con không? Vậy mà lần đó về đây làm trời nhất định phải dành quyền nuôi con, khốn nạn thiệt mà.

Lý Thế Bảo lên tiếng:

- Chú cũng yên tâm hiện tại Khả Hân đang ở với con, sẽ không ai có thể làm hại đến em ấy, con người mẹ kia còn cố ý tìm đến thì con sẽ không tha đâu.

Chú tôi gật đầu yên tâm và nói chuyện hỏi han cùng Lý Thế Bảo, cuối cùng anh ấy đề nghị được ra mộ ba để thắp nhang cho ba.

Chú dẫn chúng tôi ra mộ ba thấp nhang tôi quỳ trước mộ ba thầm lặng cầu nguyện:

- “Ba con gái bắt hiếu đến giờ mới về thấp hương cho ba, hôm nay con dẫn anh ấy đến rồi, có phải ba nói với con lần đó là người này không? Anh ấy rất thương con nên ba yên tâm ba nhé! Con sẽ sống thật tốt nên ba đừng lo lắng cho con ạ. Con gái nhớ ba”

Tôi thấp hương xong rồi đứng lên còn thấy Lý Thế Bảo đang cầu nguyện, không biết nói gì với ba mà lâu thế.

Đến khi Lý Thế Bảo thấp hương xong tôi hỏi anh ấy:



- Anh nói gì với ba em mà lâu thế?

- Anh đang xin phép ba cưới em và nói với ba rằng ba yên tâm anh sẽ thay ba chăm sóc em và ba đã đồng ý rồi, ba rất vui nếu như em nhanh chóng kết hôn với anh? Nên lần này về mình cưới liền nhé!

- Anh xạo với em, ba làm sao mà trả lời anh được, gạt người.

Lý Thế Bảo cười hôn lên trán tôi nói:

- Xong rồi chúng ta về nhà thôi.

Thím đã nấu cơm sẵn đợi mọi người về ăn cơm, cả nhà quây quần bên nhau tôi hỏi thím:

- Thím út Nhân và bé Ngân hiện tại ở đâu rồi ạ sao con không thấy hai anh em ở nhà với chú thím?

Thím út nghe nhắc đến hai đứa con lớn thì vui vẻ nói:

- Thằng Nhân thì đang học bác sĩ, còn con bé Ngân mới vào đại học năm nhất, hai đứa đang học ở thành phố cuối năm mới về.

Tôi không ngờ hồi xưa hay qua chơi cùng mà giờ hai đứa em họ này đã học cao hết rồi, chỉ có tôi bây giờ vẫn chưa có được gì trong tay. Nhớ đến công việc của chú thím tôi hỏi:

- Còn bây giờ chú với thím đang làm gì ạ?

Chú và thím lúc này mới vui vẻ nói với tôi:

- Con còn nhớ dựa trái cây hồi xưa của ba con không?

Tôi hơi bất ngờ vì nó liên quan gì đến chuyện đó, nên lắng tay nghe.