Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 63-2: Chạy trốn trong rừng





Tôi nghe thấy mà rất sợ nếu tôi đi vào khu rừng này thì Lý Thế Bảo sẽ không thể nào tìm được tôi và tôi sẽ bị đem đi bán, bọn buôn người thì rất độc ác nên tôi rất sợ.

Phải tìm cách chạy trốn thôi, nhưng mà phải làm cách nào đây? Lúc này tôi lại mong gặp được Lý Thế Bảo dù có chết tôi cũng chỉ muốn chết trong vòng tay của anh ấy mà thôi.

Bọn chúng tháo bịt mắt của tôi ra và dắt tôi đi tay thì bị trói nên tôi cũng không làm gì được, đành phải đi theo và tìm thời cơ để trốn thoát.

Vì ở đây gần biên giới nên tôi nghĩ rừng ở đây cũng sẽ có kiểm lâm và không đến nỗi có thú giữ nên kệ tìm cách chạy trước rồi tính sau.

Đi bộ vừa đi vừa nghĩ ngơi hết nữa ngày thì ai cũng mệt mỏi, trời cũng sắp tối nên bọn chúng tìm chỗ dựng trại để nghĩ qua đêm.

Tôi nghe bọn chúng nói chuyện với nhau:

- Ê con gái của con mụ kia cũng ngon quá bây, nhưng tiếc là đồ của lão đại chúng ta không được ăn trước.

- Đúng rồi, chứ không bọn bây nghĩ ở nơi rừng rú thế này không phải quá thuận lợi cho chúng ta rồi sao? Chỉ cần giết con mụ già kia là được.

Một tên có vẻ là đại ca lên tiếng:

- Chúng mày đừng có suy nghĩ đến nữa, khi lão đại nhìn thấy hình nó thì đã ưng rồi, chứ không bọn bây nghĩ bà ta thiếu tiền nhiều như thế lão đại tha à? Nói gì là chồng bà ta cờ bạc không phải đồng vợ đồng chồng thì ai ép được bà ta, bài đặt.

Tôi giả bộ ngủ nên nghe thấy hết những lời bọn chúng nói, tôi không ngờ người mẹ mà lúc nhỏ tôi luôn yêu thương bây giờ lại trở thành một người như vậy.

Bọn chúng thay phiên nhau để canh giữ nên tôi không có cách nào để trốn hết, đến ngày thứ hai tôi nghe bọn chúng bàn với nhau:

- Sáng mai chúng ta đã đi đến giáp ranh với biên giới rồi, mà nghe nói phía trước có lính canh rất nghiêm ngày mai mày đi trước xem tình hình như thế nào rồi có gì ra hiệu, lúc đó bọn tao sẽ theo.

- Dạ, lần này lão đại có được con bé đó cũng không tha cho con mụ già kia đâu, con gái mình cũng bán đúng là cờ bạc che mắt con người.

- Chúng mày thấy mà rút kinh nghiệm đi làm thôi chứ đừng có dính vào để bảo toàn tính mạng.

- Chúng em biết rồi ạ.

Tôi nghĩ vậy là ngày mai là thời cơ cuối cùng của tôi rồi, thế là tôi nghĩ cách để chạy trốn cả đêm không ngủ chỉ mong chúng có sơ hở để chạy.

Đang đi tôi giả bộ đau bụng ngồi xuống đi không nổi, chỉ có khi đi vệ sinh bọn chúng mới cởi trói cho tôi nên đây là cách duy nhất, bọn chúng hỏi:

- Con nhỏ kia lại có chuyện gì nữa đây?

- Tôi… tôi đau bụng quá xin các anh cho tôi tìm chổ đi vệ sinh cái.

- Không phải lúc nãy mày mới đi à?

- Nhưng tôi lại đau nữa rồi, tôi xin các anh.

Bọn chúng thấy như thế nên cho tôi đi, tháo dây cột tay tôi ra rồi có một tên dẫn tôi đi và đứng từ xa giữ.

Nhân cơ hội đó tôi cởi áo khoác ngoài ra treo lên nhánh cây thấp vừa, khi nhìn từ xa giống như tôi đang ngồi, rồi tôi nhẹ nhàng chạy đi không dám để lại tiếng động.

Đến khi tôi chạy một đoạn khá xa thì nghe thấy tiếng chửi vọng đến, tôi nghĩ chắc bọn chúng đã phát hiện nên tôi tìm nơi để trốn.

Đến khi tìm được 3 tản đá to vừa để tôi chui vào, bởi vì thân hình nhỏ nhắn thêm cái tôi ốm nên tôi cầm 1 nhánh cây to chui vào ke đá trốn.

Nhìn lướt qua cứ tưởng là cái cây đang mọc ở đây, tôi im lặng không dám thở, càng lúc tôi nghe thấy tiếng của bọn chúng càng gần.

Lúc này tôi cảm thấy lạnh lạnh ở trên vai, liếc mắt nhìn tôi thấy một con trăn đang bò trên vai tôi, tôi không dám thở cố gắng giả chết để nó bò đi nơi khác.

Tôi thật sự rất sợ muốn khóc thét nhưng để bảo tồn tính mạng tôi im lặng và ráng cầu nguyện để bọn chúng đi xa.

Lúc này có một tên nhìn về phía tôi nói:

- Ở đằng kia cái cây mọc kỳ kỳ, để tao đi qua xem thử.

Tôi nói trong lòng chết rồi tôi tiêu chiến này rồi, ai dè đâu khi tên đó đi đến gần thì con trăn ở trên vai tôi từ từ bò ra ngoài.

Con trăn kiểu “Tao đang đi tham quan chúng bây đừng để ý đến tao”, lúc này cái tên đó nhìn thấy con trăn không đi đến nữa mà bỏ đi.

Công nhận tôi sợ như vậy cuối cùng không ngờ con trăn lại cứu mạng tôi, đến khi bọn chúng đi hết rồi tôi cũng chưa dám đi ra liền đợi khoảng 30 phút tôi mới đi ra.

Tôi không biết đường nên cứ nhắm hướng ngược lại bọn chúng mà cấm đầu chạy, đến khi mệt mỏi quá nghĩ một chút rồi chạy tiếp.

Tôi không biết là mình chạy được bao xa chỉ đến khi trời tối rồi tôi mới dám ngừng lại nghĩ ngơi một chút.

Vì không ăn uống cả ngày nước cũng không có uống nên tôi thật sự mất sức rất nhiều, mới ngồi một chút tôi nghe thấy tiếng người bước đến và tôi đứng lên cấm đầu chạy tiếp. Tôi nghe phía sau nói:

- Đứng lại.

Đang chạy có người kêu đứng ngu gì đứng để bị bắt, chắc chắn là bọn bắt cóc đã tìm đến, tôi cấm đầu chạy đến khi mệt quá mà té xuống ngất xỉu.

Trong tìm thức tôi nói với chính mình: “Thế Bảo em xin lỗi, em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi tạm biệt”