Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 453: Nam phượng hoàng (21)




Ninh Thư có chút tự trách, gần đây luôn bận thiết kế bản thảo, không chú ý tới cơ thể cha Miêu, lại cộng thêm chuyện Đàm Hợp Vũ trộm bản thiết kế, càng khiến Ninh Thư thêm bận rộn.

Ninh Thư đến bệnh viện rồi mang thuốc đến khoa giám định, kiểm tra xem thứ đồ này có độc hay không.

Ninh Thư ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện chờ lấy kết quả xét nghiệm.

Muốn bỏ thuốc độc vào trong thuốc của cha Miêu, rõ ràng đây là nhằm vào cha Miêu, Ninh Thư hít một hơi thật sâu, từ từ suy nghĩ.

Nếu như cha Miêu xảy ra chuyện thật, ai là người được lợi?

Bất kể nhìn từ lợi ích lâu dài hay là quyền lực, Trương Gia Sâm đều có lợi, gần đây cha Miêu đang tra sổ sách, nếu như cha Miêu xảy ra chuyện, chuyện kiểm tra chắc chắn sẽ không thể làm nữa, hơn nữa công ty bây giờ còn phải nhờ Trương Gia Sâm quản lý.

Theo như sự phát triển trong kịch bản, như vậy cái chết của cha Miêu chắc chắn có quan hệ với Trương Gia Sâm.

Cái chết của mỗi một người trong Miêu gia đều là kiệt tác của Trương Gia Sâm.

Người này thật sự là tàn nhẫn độc ác, lấy oán trả ơn.

Đã có kết quả xét nghiệm, không phải là độc dược, mà là một loại Natri Diclofenac, là một loại thuốc giảm nhiệt kháng viêm, nhưng nếu dùng lâu sẽ ức chế sự giãn nở của các mạch máu và thoát natri, khiến huyết áp tăng lên.

Nhất là lượng thuốc còn rất nhiều, cha Miêu vốn đã bị cao huyết áp, còn ăn thứ này nữa, đặc biệt nồng độ máu rất cao, khi giận dữ lượng máu tăng lên dẫn tới tăng huyết áp, rất dễ xảy ra xuất huyết não.

Nhưng vẫn không nhận ra.

Thảo nào mà ngày hôm đó cha Miêu có chút không bình thường.

Ninh Thư mím môi một cái, tại sao lại có người ác độc như vậy cơ chứ.

Ninh Thư cầm lấy giấy xét nghiệm bác sĩ đưa cho, về đến nhà, cha Miêu và mẹ Miêu vẫn còn đang ngồi đợi Ninh Thư, Ninh Thư đưa kết quả xét nghiệm cho cha Miêu và mẹ Miêu xem.

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Mẹ Miêu chỉ vào chị Bình: “Sao cô lại độc ác như thế, còn muốn hại đến tính mạng con người.”

Cha Miêu vuốt ngực, dáng vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi, vô cùng lạnh lùng nhìn chị Bình, ha hả cười nhạt: “Sao tôi lại nuôi một người như vậy cơ chứ, chị Bình, học phí học đại học của con trai cô là do tôi giúp đỡ, cô lại báo đáp tôi như vậy sao.”

Chị Bình sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi không nói lời nào, Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Đừng nói chuyện cùng loại người lòng lang dạ sói này làm gì, gọi cảnh sát tới thẩm tra đi.”

Chị Bình nghe thấy lời nói của Ninh Thư, cơ thể run lên: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không cố ý mà.”

Bà ta không ngừng xin lỗi nhưng lại không nói tại sao lại làm như vậy.

Ninh Thư trực tiếp báo cảnh sát, một lát sau, cảnh sát tới, Ninh Thư lập án, chị Bình bị bắt đi, mặc dù như vậy nhưng đến lúc này chị Bình vẫn không chịu nói ra.

Chị Bình làm ra việc này, mẹ Miêu hoài nghi và cảnh giác nhìn mấy người khác, cũng không cho những người giúp việc này đến phòng bếp nữa, ngay cả mua thức ăn mẹ Miêu cũng tự mình đi mua.

Ninh Thư lấy chứng cứ từ trong túi sách ra đưa cho cha Miêu, nói: “Cha, con muốn ly hôn với Trương Gia Sâm, nhưng không thể để hắn hưởng lợi được, chuyện của chị Bình nhất định có liên quan đến hắn, còn có chuyện về bản thiết kế.”

Cha Miêu nhìn những chứng cứ này, nhất là cái đoạn video trong USB, gương mặt xanh cả lại, Ninh Thư vội vàng giúp cha Miêu thông khí: “Cha. Cha đừng tức giận, ít ra hiện giờ chúng ta đã phát hiện ra rồi.”

“Đây đúng là một con sói ăn cháo đá bát.” Cha Miêu nghiêm giọng nói, giữa hai hàng lông mày mang theo sự sắc bén, cha Miêu dù sao cũng là từng bước một đi lên vị trí này, ý đồ của Trương Gia Sâm là gì cha Miêu nghĩ một chút là ra.

Trong lòng Ninh Thư có kế hoạch của mình, trực tiếp ly hôn, chỉ sợ Trương Gia Sâm sẽ đòi chia tài sản, Ninh Thư muốn khiến cho Trương Gia Sâm trắng tay, đời này vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Nhà cửa xa xỉ, sự thành công, thân phận khiến người ta phải ngưỡng mộ, những thứ này đều không phải là của Trương Gia Sâm, những thứ Trương Gia Sâm muốn có, cô muốn hắn mất đi từng cái một.

“Ly hôn, nhất định phải ly hôn.” Mẹ Miêu vỗ bàn: “Không thể cứ để yên như vậy được.”

“Me, con biết rồi, mọi người yên tâm đi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Ninh Thư tới đồn cảnh sát gặp chị Bình, nếu như có thể khiến chị Bình nói ra là do Trương Gia Sâm sai khiến, như vậy Trương Gia Sâm vừa tham ô lẫn nhận hối lộ, còn muốn sai khiến người khác cùng phạm tội.

Ninh Thư dám lấy thân phận Miêu Diệu Diệu ra cam đoan, chuyện này trăm phần trăm có liên quan tới Trương Gia Sâm.

Đến đồn cảnh sát, Ninh Thư lại gặp phải Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm đến đồn cảnh sát làm gì?

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm đi tới, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

Trương Gia Sâm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ninh Thư, nói rằng: “Anh tới gặp anh rể một chút.”

“Ồ…” Trương Gia Sâm không biết nên nói gì, chỉ thở dài một hơi, xoa trán một cái, rồi nhìn Ninh Thư nói rằng: “Lần này dù có thế nào cũng phải để anh rể chịu chút dạy dỗ, lần sau sẽ không làm ra chuyện lớn hơn nữa.”

Ninh Thư từ chối cho ý kiến, chuyện này còn không lớn sao? Trộm bản thiết kế vẫn không thể coi là chuyện lớn à?

Đàm Hợp Vũ là một người hư hỏng không thể tả nổi.

Trương Gia Sâm lại nhìn Ninh Thư hỏi: “Em tới đây làm gì vậy?”

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Chị Bình bỏ thuốc độc vào trong thuốc của cha, bây giờ đang bị giam ở đây.”

Con ngươi Trương Gia Sâm co rụt lại một cái, sắc mặt có chút khiếp sợ: “Hạ độc, không đến mức như vậy chứ?”

Ánh mắt Ninh Thư đảo qua mặt Trương Gia Sâm, trên mặt của hắn chỉ có khiếp sợ và khó hiểu, không hề hoang mang.

“Vẫn không thể biết được vì sao bà ta lại làm như vậy.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, vòng qua Trương Gia Sâm muốn đi vào.

Trương Gia Sâm xoay người lại đi theo phía sau Ninh Thư: “Diệu diệu, Anh đi cùng em.”

“Không cần, chỉ có một người được vào thăm tù nhân.” Ninh Thư nhanh chóng bước vào.

Ánh mắt Trương Gia Sâm trở nên kì lạ mà nhìn bóng lưng của người phụ nữ này, môi mím thật chặt, kéo cà vạt trên cổ một cái.

Ninh Thư đi vào đồn cảnh sát, xuyên qua song sắt nhìn chị Bình mặc trên người một bộ quần áo tù nhân, bây giờ mới qua bao lâu chứ, nhìn chị Bình như đã già đi rất nhiều, không còn là người giúp việc giỏi giang của Miêu gia nữa, sắc mặt hốt hoảng tuyệt vọng.

Ninh Thư cầm điện thoại lên, chị Bình do dự một chút, ngồi đối diện tấm thủy tinh thật dầy, cầm điện thoại lên: “Tiểu thư.”

“Mau nói đi, ai là người đã bắt bà làm vậy?” Ninh Thư trực tiếp hỏi, có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định có chuyện gì đó đáng giá để mạo hiểm tính mạng.

Đây là tội giết người.

Chị Bình nắm điện thoại, lắc đầu không nói lời nào.

“Bà nên nghĩ cho kỹ, đây là tội giết người, bỏ độc vào trong thuốc của cha tôi, chính là tội cố ý giết người.” Ánh mắt Ninh Thư sắc bén nhìn chị Bình.

Miêu gia đối xử với chị Bình không tốt à? Co khắt khe với chị Bình à?

Không hề có, nhưng chị Bình lại có thể làm ra chuyện như vậy, lòng người chính là tham lam không bao giờ biết đủ mà.

Sắc mặt chị Bình càng trắng bệch, cả người có vẻ vô cùng uể oải, nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc hại chết người.”

“Nhưng bà lại hại cha của tôi.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Bà phải nghĩ cho kỹ, con của bà sắp tốt nghiệp rồi, nhưng lại có một người mẹ mang tội danh giết người, bà cảm thấy con trai bà sẽ còn có tiền đồ hay sao, con của bà sẽ oán hận bà cả đời.”

Sắc mặt chị Bình tái nhợt, cả cơ thể đều run lên, con trai hiển nhiên chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với chị Bình, đau khổ cầu xin Ninh Thư. “Con tôi không có liên quan gì tới chuyện này, cầu xin cô đừng làm tổn thương đến con tôi.”