Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 454: Nam phượng hoàng (22)




Chị Bình rất để ý đến đứa con trai của mình, nghe thấy Ninh Thư nói về con trai mình, bà ta không ngừng cầu xin cô, bà ta nói rằng việc này không liên quan gì đến con trai bà ta, xin cô đừng làm hại con trai bà ta.

Ninh Thư lạnh lùng nhìn bộ dạng mẹ hiền của chị Bình, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười, bà ta dựa vào cái gì, bà ta có tư cách gì mà cầu xin người khác.

"Bà không muốn tôi làm tổn thương con trai bà, nhưng bà chưa từng nghĩ rằng những hành động của bà đang làm hại cha tôi, nếu như cha tôi thực sự có mệnh hệ gì thì sao, bà muốn tôi không làm tổn thương người thân của mình nhưng bà lại đang làm hại người thân của tôi."

Ninh Thư không thể nhìn nổi bộ dạng của bà ta lúc này, bộ dạng ra vẻ như tôi yếu ớt thì tôi có lý, làm như những người khác đều là người xấu, rõ ràng bà ta mới là người làm tổn thương người khác cơ mà.

Ninh Thư lạnh lùng nói: "Tôi nhớ con trai của bà hình như sắp tốt nghiệp thì phải, tôi sẽ để cậu ta không sống nổi ở thành phố này, trừ phi bà nói cho tôi biết ai là người sai khiến bà làm như vậy?"

Chị Bình rơi nước mắt, càng làm lộ ra gương mặt già nua, tuyệt vọng của bà ta, nhưng trong lòng Ninh Thư không có chút đồng cảm nào.

Đáng lẽ ra chị Bình sẽ không xuất hiện trong vở kịch này, người này đã làm việc ở Miêu gia nhiều năm như vậy hiển nhiên là một nhân vật bé nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng lại không thể đoán được rằng, cha Miêu lại chết trong tay bà ta.

Chủ nhà lại càng không biết gì cả, việc này làm cho sự chú ý của người trong cuộc như Ninh Thư đều chĩa về phía Trương Gia Sâm.

Nếu không phải tối hôm đó nhìn thấy Trương Gia Sâm và chị Bình đang nói gì đó, lại thêm việc chị Bình kê đơn thuốc bị bắt được ngay tại chỗ, nên những chuyện Ninh Thư đang hoài nghi trong long mới được giải đáp.

Trương Gia Sâm có nội ứng ở Miêu gia.

Ninh Thư biết chị Bình làm việc cho Trương Gia Sâm, nên bây giờ cô cần lời khai của bà ta.

Chị Bình ngậm chặt miệng không nói gì, bà ta chỉ nói: "Tôi xin lỗi ông chủ và bà chủ, thực sự xin lỗi."

Vì ham muốn cá nhân mà giết hại người khác, lúc này nói xin lỗi thì có ích gì nữa, Ninh Thư híp mắt nhìn chị Bình.

Không biết là điều kiện mê người gì mà có thể bắt bà ta ngậm miệng được nhỉ.

"Tôi chưa từng có ý định giết hại ông chủ, thự sự đấy." Chị Bình lặp đi lặp lại lời nói này.

Ninh Thư chỉ cười lạnh.

Trương Gia Sâm đứng đợi ở cổng cục cảnh sát mà mãi chẳng thấy Ninh Thư đi ra, hơn nữa trời cũng đã tối rồi, Trương Gia Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt hắn dần chuyển lạnh.

Bàn tay vừa buông lỏng lại nắm chặt, rồi vừa nắm chặt lại buông lỏng ra, toàn thân hắn tràn ngập sự bực bội.

Lúc Ninh Thư bước ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy Trương Gia Sâm vẫn đang đợi mình ở cổng, cô cũng không nói gì.

"Diệu Diệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chị Bình lại muốn hạ độc cha, bà ta đã nói ra nguyên nhân chưa?" Trương Gia Sâm vội vàng bước về phía Ninh Thư, hắn hỏi.

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, cô rất tức giận, phẫn nộ nói: "Bà ta không chịu nói gì hết."

Trương Gia Sâm nghe cô bảo chị Bình không chịu nói gì, khuôn mặt mới giãn ra, hắn an ủi Ninh Thư: "Cháy nhà sẽ ra mặt chuột, em không cần phải lo lắng, may mà cha không sao."

"Đúng là không thể hiểu nổi, Gia Sâm, anh nói xem là vì sao, cha mẹ chưa từng làm hại gì đến bà ta, còn trả lương cho bà ta, em không hy vọng bà ta biết ơn mà báo đáp, nhưng bà ta cũng không thể lòng lang dạ sói như thế được, loại người này sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục." Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, tức giận mắng.

Trương Gia Sâm nghe thấy những lời mắng nhiếc như vậy, sắc mặt hắn không chút thay đổi, hắn nhẹ giọng vỗ về Ninh Thư: "Thôi được rồi, em đừng giận nữa, tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe, rồi chúng ta sẽ tìm ra manh mối thôi."

Ninh Thư nhìn khuôn mặt không biến sắc của Trương Gia Sâm, rõ ràng cô đang chửi gà mắng chó, thế mà Trương Gia Sâm lại bình thản như vậy, hắn không chút dao động, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Miêu Diệu Diệu căm hận vô cùng.

"Diệu Diệu, đã lâu rồi em không về nhà, hôm nay hãy về đi." Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêm mặt: "Em về làm gì chứ, mẹ anh lại mắng em, chị anh lại quỳ xuống với em, làm như em là người xấu vậy."

Vẻ mặt của Trương Gia Sâm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn vươn tay xoa đầu Ninh Thư thở dài, dường như đã thỏa hiệp, hắn nói với cô: "Diệu Diệu, anh đã bàn bạc lại với cha mẹ rồi, anh sẽ để họ về quê sống, nhưng ngôi nhà ở quê vừa nát vữa cũ rồi, anh muốn đưa số tiền mà mình tích góp hai năm qua cho cha mẹ sửa sang lại nhà cửa để nó đàng hoàng sạch sẽ hơn, em thấy thế nào?"

Ninh Thư bồng nhiên cảm thấy Trương Gia Sâm đang muốn ôm hết tài sản, sửa nhà ư?

Có phải hắn đang định xây một tòa biệt thư ở quê không?

Sắc mặt Ninh Thư không thay đổi, cô chớp mắt hỏi: "Cha mẹ có đồng ý không?"

Trương Gia Sâm thở dài, nói: "Thực ra, cha mẹ không quen sống ở thành phố, chỉ vì bây giờ anh rể vẫn đang bị tạm giam thôi, chờ anh rể được thả, cha mẹ sẽ về quê."

Mí mắt Ninh Thư run rẩy, những khúc mắc trong lòng cô cuối cùng cũng được giải đáp, Trương Gia Sâm chỉ làm một việc nhưng có thể đạt được rất nhiều mục đích.

Đưa cha mẹ về quê, thứ nhất là để trấn an cô, thứ hai là có thể danh chính ngôn thuận sửa nhà cho cha mẹ, nói không chừng với sự ngốc nghếch của Miêu Diệu Diệu, cô còn sẽ bỏ tiền ra hỗ trợ việc sửa nhà, thứ ba là thả anh rể của hắn ra, muốn thả Đàm Hợp Vũ ra nhất định phải dùng đến tiền, thế số tiền này ai sẽ trả?

Chắc là lúc ở nhà, cha mẹ hắn đã gây áp lực lớn cho hắn, bắt hắn tìm cách để cứu anh rể ra.

Người này thực sự là không lúc nào ngừng tính kế với cô.

Trương Gia sâm hỏi cô: "Diệu Diệu, em cảm thấy thế nào?"

Ninh Thư cười nói: "Anh vui là được rồi, hình như anh rể bị phạt tù hình sự nửa năm nhỉ, cũng không lâu lắm."

"Cũng chỉ có nửa năm, để cha mẹ ở đây thêm nửa năm cũng không sao, dù sao thì đến lúc về quê, quanh năm suốt tháng cũng không thể gặp mặt." Ninh Thư rất biết điều: "Gia Sâm, không cần vội đâu, anh cứ để cha mẹ sống ở đây thêm một thời gian nữa."

Ninh Thư nâng cổ tay lên xem đồng hồ, nói với Trương Gia Sâm đang sững người: "Em phải về rồi, sức khỏe của cha không tốt, thời gian gần đây đều phải đến bệnh viện kiểm tra, việc ở công ty anh giúp cha để ý một chút, em sẽ không về nhà đâu."

Nói xong, Ninh Thư bèn mở cửa xe ngồi vào trong, không đợi Trương Gia Sâm kịp nói gì đã lái xe đi mất.

Nhìn thấy chiếc xe cứ thế mà đi, Trương Gia Sâm phẫn nộ vung tay, hắn vươn chân đạp vào bồn hoa, sắc mặt rất khó coi.

Bộ dạng bây giờ của Miêu Diệu Diệu là thế nào.

Cuối cùng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Trương Gia Sâm nhìn chằm chằm vào cánh cổng của cục cảnh sát, có phải là chị Bình đã nói gì rồi không, nếu như bà ta thật sự đã nói gì rồi, Miêu Diệu Diệu sẽ không phản ứng như vậy.

Với tính cách đơn thuần, thẳng thắn của Miêu Diệu Diệu, nếu như thực sự biết gì đấy, cô còn không làm loạn lên ư.

Trương Gia Sâm cảm thấy phiền não vô cùng, lúc đầu hắn định đi tìm Tiết Man Man, tuy nhiên trong thời gian nhạy cảm này, lòng hắn như bị thít chặt, tuyệt đối không thể gây ra sai lầm vào lúc này.

Trương Gia Sâm đi vào cục cảnh sát, hắn muốn gặp chị Bình, nhưng giờ thăm tù đã hết rồi.

Thất bại liên tiếp làm Trương Gia Sâm vô cùng tức giận, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, lãnh đạm, chỉ có ánh mắt vô cùng thâm trầm, trên người tỏa ra sự lạnh lẽo.