Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 483: Chủ tử của ta sao có thể là kẻ bệnh kiều như vậy (11)




Ninh Thư kéo Thượng Quan Tình Nhu lùi dần ra khỏi phòng, vốn định thả Thượng Quan Tình Nhu ra rồi chạy trốn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Hiên Tiêu Thiên, trên mặt mang theo sát khí lạnh thấu xương, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên là ngày hôm nay rất muốn giết chết cô.

Trong tình huống này, Ninh Thư càng không thể thả Thượng Quan Tình Nhu ra, vận khí một phát ôm lấy Thượng Quan Tình Nhu đạp tường bay đi.

Nhưng, Ninh Thư cảm thấy Thượng Quan Tình Nhu có hơi nặng.

“Đuổi theo.” Hiên Tiêu Thiên lạnh mặt nói, dẫn đầu chạy theo hướng Ninh Thư chạy đi.

“Ngươi thả ta ra.” Thượng Quan Tình Nhu không ngừng giãy giụa, cảm giác được người đuổi theo ở phía sau càng ngày càng khẩn trương, không khí tử vong càng ngày càng gần, khiến cho tóc gáy Ninh Thư dựng đứng lên hết rồi.

Hơn nữa Thượng Quan Tình Nhu vẫn còn làm loạn, khiến Ninh Thư rất sốt ruột, trực tiếp đập một bàn tay vào gáy Thượng Quan Tình Nhu khiến cho Thượng Quan Tình Nhu hôn mê, sau đó khiêng Thượng Quan Tình Nhu chạy về hướng phủ Tam hoàng tử.

Cảm giác người đuổi theo phía sau càng ngày càng gần, hơn nữa tốc độ của đối phương còn rất nhanh, Ninh Thư vận khí đan điền, tăng nhanh tốc độ.

Thực lực vẫn còn yếu quá, thực sự quá yếu.

Hiên Tiêu Thiên muốn giết chết cô, không muốn để Thượng Quan Tình Nhu ở bên cạnh Hiên Hồng Vũ, hiện tại Hiên Tiêu Thiên đã xem Thượng Quan Tình Nhu là nữ nhân của mình, người khác không thể xen vào.

Hiên Hồng Vũ có thể đưa cho Thượng Quan Tình Nhu ám vệ, đã nói lên hai người này có quan hệ không tầm thường, giết chết ám vệ này có thể khiến cho Thượng Quan Tình Nhu và Hiên Hồng Vũ triệt để chuyển biến xấu.

Sinh ra ở trong hoàng tộc, mỗi việc làm đều sẽ có mục đích.

Ninh Thư cảm giác đan điền của mình sắp rách tới nơi rồi, muốn thoát khỏi bốn ám vệ có thực lực không kém cô và Hiên Tiêu Thiên thật không dễ dàng, thực sự không dễ dàng.

Ninh Thư rất muốn thả Thượng Quan Tình Nhu ra để chạy trốn, nhưng bây giờ cô không thể thả Thượng Quan Tình Nhu ra, những người phía sau sẽ không tha cho cô, còn không bằng cứ giữ Thượng Quan Tình Nhu trong tay, cũng có một thứ đảm bảo tính mạng.

Mắt thấy sắp tới phủ Tam hoàng tử, Ninh Thư đưa ngón tay lên miệng thổi một tiếng sáo, âm thanh gấp gáp bén nhọn.

Đây là cách đặc biệt để liên lạc với ám vệ khi không tiện trao đổi nên phải dùng phương thức này để diễn tả.

Lập tức từ trong phủ Tam hoàng tử bay ra vài cái bóng đen, chạy tới hướng của Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp nói với ba người họ: “Mấy người giúp ta đối phó họ trước, ta đi tìm chủ tử.”

Nhìn thấy mấy người này, Ninh Thư trong lòng thở dài một hơi, khiêng Thượng Quan Tình Nhu vào trong phủ Hoàng tử, đến thẳng thư phòng của Hiên Hồng Vũ, thấy trong phòng vẫn sáng đèn.

Ninh Thư biết Hiên Hồng Vũ đang đợi cô đưa quyển sổ để xem, muốn biết hôm nay Thượng Quan Tình Nhu đã làm gì.

Nhưng hôm nay cô lại mang cả người đến.

Ninh Thư gõ cửa một cái, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Hiên Hồng Vũ vang lên: “Tiến vào.”

Ninh Thư tiến vào, nhìn trên bàn bày đầy giấy Tuyên Thành, bên trên chỉ vẽ duy nhất một người, là Thượng Quan Tình Nhu, nhất cử nhất động của Thượng Quan Tình Nhu, một cái nhăn mày một nụ cười.

Hiện tại trong tay Hiên Hồng Vũ còn cầm bút vẽ không ngừng, khi Ninh Thư đi vào đầu cũng không thèm ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Hôm nay tới muộn.”

Đối mặt với Hiên Hồng Vũ như vậy, Ninh Thư cảm thấy lạnh cả gáy, mang Thượng Quan Tình Nhu đặt lên trên ghế, Hiên Hồng Vũ ngẩng đầu nhì thoáng qua Ninh Thư, đưa mắt nhìn người hôn mê trên ghế, sửng sốt một chút, ném bút đi tới.

Nhất là khi nhìn thấy vết thương trên cổ Thượng Quan Tình Nhu, ánh mắt nhìn Ninh Thư vô cùng sắc bén.

Ninh Thu vội vàng nói: “Chủ tử, chuyện này thuộc hạ có thể giải thích…” Ninh Thư nói quá lên chuyện Hiên Tiêu Thiên nửa đêm chạy đến phòng của Thượng Quan Tình Nhu, nhìn giống như muốn làm gì đó, nàng lập tức chạy tới cứu người, kết quả phát hiện ra hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn bắt nàng về tra khảo chuyện của chủ tử.

Sau đó nàng liền mang theo Thượng Quan Tình Nhu trở về, bỏ qua chuyện vì sao trên cổ Thượng Quan Tình Nhu lại có vết thương.

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ninh Thư, giơ bàn tay trắng như ngọc ra: “Đừng ở trước mặt bản điện hạ tự cho là thông minh.”

Hiên Hồng Vũ phất về phía Ninh Thư một chưởng, hiển nhiên là trừng phạt Ninh Thư tự ý hành động, Ninh Thư nhanh chóng cúi người xuống, tránh đi một chưởng của Hiên Hồng Vũ, gỡ ra cổ áo chỗ vết thương trên cổ Thượng Quan Tình Nhu làm bộ như vô ý tránh đi một chưởng của Hiên Hồng Vũ, nhìn Hiên Hồng Vũ nói: “Chủ tử, cần xử lý vết thương cho Thượng Quan tiểu thư.”

Hiên Hồng Vũ hơi hí mắt nhìn Ninh Thư, cúi người ôm lấy Thượng Quan Tình Nhu đi vào bên trong phòng.

Ninh Thư lúc này mới không tiếng động thở dài một hơi, cô chỉ là không muốn bị Hiên Hồng Vũ đánh, mẹ nó, tình huống lúc đó cô có thể sẽ bị người giết chết, Hiên Hồng Vũ không có lấy một lời an ủi, còn nghi ngờ cô làm tổn thương tới Thượng Quan Tình Nhu.

Được rồi, Thượng Quan Tình Nhu so với cô quan trọng hơn nhiều.

Làm ám vệ thật là khổ mà, thật tình không biết vì sao chủ nhân thân thể này lại dâng hiến linh hồn của mình chỉ để có thể cứu được chủ tử của mình.

Cứu một chủ tử như vậy làm gì chứ, để hắn chết sớm mới tốt, Thập Nhất lại còn phải cứu hắn.

Ninh Thư không thể hiểu được vì sao lại trung thành với Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ có một tử sĩ như vậy, cũng là một loại may mắn, luôn theo bên người hắn không rời.

Nhưng Hiên Hồng Vũ chỉ coi cô như một loại công cụ, thậm chí không coi cô là người, đối xử với nguyên chủ lúc trước chắc cũng là như vậy.

Ninh Thư lướt mắt nhìn trên đất là vô số bức tranh, những thứ này đều là tình cảm của Hiên Hồng Vũ đối với Thượng Quan Tình Nhu, Hiên Hồng Vũ yêu thương Thượng Quan Tình Nhu như vậy, còn không phải là một loại cố chấp, mê đắm sao.

Rời khỏi thư phòng, Ninh Thư khép cửa phòng lại, vừa rồi chạy thục mạng như không muốn sống nữa, bây giờ toàn thân cô đều bủn rủn cả rồi, hơn nữa cơ bắp còn rất đau, bị thương rồi.

Cũng không biết bây giờ Hiên Tiêu Thiên thế nào rồi, Ninh Thư đứng ở trên tường rào phủ Hoàng tử đợi những ám vệ này trở về.

Lúc mấy ám vệ trở lại, Ninh Thư ngửi được mùi máu trên người bọn họ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bọn họ rút lui rồi, thực lực mấy người đó không tệ, có cần thông báo với chủ tử một tiếng không?” Một ám vệ nói, trên mặt hắn đeo khăn che, cộng thêm bầu trời tối đen không nhìn rõ hình dạng ra sao.

Ninh Thư lắc đầu: “Ngày mai rồi hãy nói.” Bây giờ Hiên Hồng Vũ làm gì có tâm tư nghe việc này.

Sau này Hiên Hồng Vũ cũng không để cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa, đã như vậy rồi, Hiên Hồng vũ còn để nàng đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu, cùng với để cô đi chịu chết có gì khác nhau.

Ninh Thư không để ý tới chuyện này nữa, đạp thân cây bay lên cành cây, chuẩn bị bắt đầu tu luyện, cô hiện tại biến thành khỉ mất rồi, thấy cây là trèo lên, cũng không ngủ trên giường.

Tử sĩ là một công việc đã nguy hiểm lại không có lương cao, nghề nghiệp không có tính người như thế sao có thể tồn tại chứ.

Vẫn là thực lực quá thấp, lần nào cũng chỉ có thể chạy trốn, Ninh Thư thật là nhớ cảm giác uy phong đại sát tứ phương, không ai có thể địch lại.

Ở chỗ này không có ai để dựa vào, tên chủ tử bệnh thần kinh Hiên Hồng Vũ này thì không cần phải nói, nói không chừng chưa chết vì nhiệm vụ, lại chết ở trong tay hắn, cho nên vẫn cần phải có thực lực.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ninh Thư để đầu óc trống rỗng bắt đầu luyện công.

“Hiên Hồng Vũ, tên biến thái này, ngươi buông ra…”

Ninh Thư đang tu luyện thì bị một hồi tiếng thét chói tai khiến cho phải dừng tu luyện.