Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 487: Chủ tử của ta sao có thể là kẻ bệnh kiều như vậy (15)




Thượng Quan Tình Nhu liền trở thành ngòi nổ làm nổ trận chiến tranh giành địa vị.

Ngược lại hai phe đều nóng tính, thế cục trong kinh thành thật khó hiểu.

Chỉ có Ninh Thư biết, Hiên Hồng Vũ phái một đoàn tử sĩ ra, về cơ bản toàn quân đã bị tiêu diệt, chẳng có nổi hai người sống sót trở về, người đang sống sờ sờ cũng không còn nữa.

Ninh Thư nhìn thấy mà đau lòng, nhưng cũng biết bản thân mình không còn bao nhiêu thời gian, chỉ có thể nỗ lực đề cao thực lực của bản thân.

Nhưng một ngày khi hoàng đế lên triều, ngồi trên ngai vàng đột nhiên miệng hộc máu tươi, ngã từ trên ngai vàng xuống, Thái y vừa xem, đã nói là trúng độc, hơn nữa sống không quá nửa năm.

Hoàng đế tức đến mức gào lên lại nhổ một ngụm máu đen, ngất luôn.

Hoàng đế trúng độc, đương nhiên là do Thái tử giám quốc, hoàng đế bây giờ ngồi chờ chết rồi.

Thế nhưng không lâu sau đó lại lộ ra chuyện hoàng đế trúng độc là do Thái tử làm, mua chuộc được thái giám bên cạnh hoàng đế, đủ các loại chứng cứ, ngay cả thái giám bên cạnh hoàng đế cũng nhận tội, nói là do Thái tử chỉ điểm.

Lý do là một khoảng thời gian trước đó Thái tử gây ra rất nhiều tội danh, vì bảo vệ ngôi vị Thái tử của bản thân mình nên hạ độc hoàng đế, sau khi hoàng đế chết, Thái tử đương nhiên sẽ thuận lợi lên làm hoàng đế.

Những chứng cứ này khiến cho Thái tử không còn gì để nói, quỳ bên giường hoàng đế mặt mày xanh tím vì trúng độc quá nặng, gào khóc nói nhi thần oan uổng quá, hoàng đế tức giận tới mức thổ huyết, từ khi trúng độc tới nay, mỗi ngày hoàng đế đều thổ huyết, tất cả đều là máu tanh hôi đã biến thành màu đen.

Loại cảm giác chờ chết này thực sự không tốt chút nào, bây giờ hoàng đế cũng sắp chết rồi, lại nhìn thấy người hạ độc là chính con trai mình, không giết Thái tử, cách chức hắn rồi cho làm thứ dân, dù cho hoàng đế bây giờ cực kỳ muốn kéo một kẻ khác chịu chết cùng, nhưng cũng phải nghĩ tới danh tiếng sau trăm năm của mình.

Phụ tử tương tàn vốn là một vụ bê bối.

Còn về Thái tử bị giáng chức xuống làm thứ dân đã trở thành kẻ thất bại rồi, sau này cũng chẳng có ai để ý tới nữa.

Sau khi khiến Thái tử mất chức, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên lập tức quay sang đối đầu nhau, hai người trước đó vẫn còn hợp tác lập tức có hành động rồi.

Chuyện này xảy ra rất nhanh, ngược lại khiến Ninh Thư không kịp nhìn, chuyện này cuối cùng biến thành như vậy.

Hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ sống được nửa năm nữa, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đều muốn tiến cung hầu hạ hoàng đế, đến trước mặt hoàng đế tận hiếu, đương nhiên cũng là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Hiện tại hai vị Hoàng tử đã trưởng thành rồi, những đứa trẻ khác vẫn chưa có khả năng tranh chấp gì, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì một trong hai người này sẽ trở thành hoàng đế.

Ninh Thư không cảm thấy Hiên Hồng Vũ có thể làm hoàng đế, người làm Hoàng thượng là nam chính Hiên Tiêu Thiên, Hoàng hậu là Thượng Quan Tình Nhu, chuyện tình yêu trọn đời trọn kiếp của hai người bọn họ đã trở thành hình mẫu của hoàng thất, lưu danh sử sách.

Ninh Thư tăng luyện công, thực lực thực ra đã mạnh hơn so với trước kia rồi, nếu như gặp lại bốn ám vệ trước kia của Hiên Tiêu Thiên, cộng thêm ám khí độc dược có thể đứng ở thế bất bại.

Cho dù bọn họ có dâng trào sóng lớn ở bên ngoài, Ninh Thư vẫn yên lặng luyện võ, dù sao cũng biết kết quả rồi.

Ninh Thư không phải chưa từng nghĩ tới việc hỗ trợ, nhưng Hiên Hồng Vũ tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ giống như công cụ lại dám khoa tay múa chân, dù gì nhiệm vụ chỉ là cứu Hiên Hồng Vũ, những chuyện khác Ninh Thư đều mặc kệ.

Chỉ là cứu người phải trải qua một loạt trắc trở.

Bất kể là ngày hay đêm Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đều canh giữ ở bên cạnh hoàng đế, đều ở trong cung, hoàng đế nói có thể sống được nửa năm, nhưng hơn một tháng sau độc đã phát tác, da dẻ toàn thân tím ngắt lại, độc dược đã ăn mòn nghiêm trọng đến nội tạng của ông, cho dù có Thái y của Thái y viện toàn lực trị liệu, cũng không cứu được tính mạng của hoàng đế.

Hoàng đế sắp chết đương nhiên muốn giao giang sơn cho con trai mình.

Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên quỳ gối trước mặt hoàng đế sắp tắt thở, khóe miệng hoàng đế tràn ra máu đen tanh hôi, ngay trước mặt những đại thần tin tưởng như cánh tay của mình, khó khăn nói: "Sau khi trẫm từ trần sẽ do Ngũ hoàng tử Hiên Tiêu Thiên kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ phong làm Vương gia, sau khi trẫm mất đi, Tam hoàng tử lập tức rời khỏi kinh thành đi đến vùng đất được phong, chưa đến cuối đời thì không được bước vào kinh thành nửa bước."

"Nhi thần tạ ơn long ân của Hoàng thượng." Hiên Tiêu Thiên và Hiên Hồng Vũ dập đầu bái tạ.

Hiên Hồng Vũ mím chặt môi, vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng trong lòng hắn lúc này, mà Hiên Tiêu Thiên lại mang theo khí thế tao nhã.

"Các ngươi đi ra ngoài hết đi, Hồng Vũ ở lại." Hoàng đế ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra máu đen, mang theo một mùi hôi thối.

Hiên Tiêu Thiên nhìn thoáng qua Hiên Hồng Vũ, cùng đại thần đi ra ngoài.

"Hồng Vũ, đến trước mặt trẫm đi." Hoàng đế nói với Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ hô với hoàng đế: "Phụ hoàng."

"Tính tình của con không thích hợp làm hoàng đế." Hoàng đế nói: "Lúc con còn nhỏ, nuôi một con cún con, con rất sủng ái con chó con này, nhưng có một ngày con cún con này chạy đến trước mặt trẫm, vui chơi cùng trẫm, trẫm trêu đùa nó một lúc, nhưng sau đó con lại giết con cún đó."

Hiên Hồng Vũ không nói gì, hoàng đế ho khan, từng ngụm máu đen trào ra, Hiên Hồng Vũ nói rằng: "Phụ hoàng, bây giờ người không cần nói nữa." Nói rồi cầm khăn lau vết máu đen trên khóe miệng hoàng đế.

"Trẫm vốn tưởng rằng con là một người thích giết chóc, nhưng rồi phát hiện ra con thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng lại vô cùng cố chấp để ý đến những đồ vật của mình, tới vùng đất được phong đi, đừng về kinh thành nữa."

Hiên Hồng Vũ mím môi, không nói gì.

"Con đi ra ngoài đi." Hoàng đế nói với Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ quỳ xuống: "Nhi thần xin cáo lui."

Sau khi Hiên Hồng Vũ ra tẩm điện, thấy Hiên Tiêu Thiên và đại thần còn đứng chờ ở ngoài điện, Hiên Tiêu Thiên đi tới trước, hỏi Hiên Hồng Vũ: "Phụ hoàng đã nói gì với huynh?"

Hiên Hồng Vũ nhìn Hiên Tiêu Thiên, lần đầu tiên nở nụ cười, có vẻ phong nhã tuyệt thế, khiến cho Hiên Tiêu Thiên đối diện sửng sốt một chút, Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói: "Đệ đoán xem."

Hiên Tiêu Thiên chớp mắt, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy giọng nói bi thương của thái giám: "Hoàng thượng băng hà."

Ninh Thư luyện công trong phủ của Tam hoàng tử nghe được tiếng chuông báo tử trong cung, biết được hoàng đế băng hà, quản gia lập tức bỏ hết những đồ vật sặc sỡ xuống, sau đó treo vải trắng lên.

Lúc Hiên Hồng Vũ trở lại, người đầy khí lạnh, nhìn hắn như vậy, Ninh Thư cũng biết Hiên Hồng Vũ không vui.

Sau đó mới nghe nói đến thánh chỉ của hoàng đế, trong lòng Ninh Thư hân hoan, nếu như Hiên Hồng Vũ đợi đến khi tang lễ của hoàng đế chấm dứt, lập tức đi đến vùng đất được phong thì sẽ không có chuyện sau này nữa.

Kỳ thực hoàng đế làm như vậy là đang bảo vệ Hiên Hồng Vũ, hy vọng Hiên Hồng Vũ có thể hiểu được nổi khổ tâm của ông.

Ninh Thư vốn muốn hỏi Hiên Hồng Vũ có phải sau quốc tang sẽ rời khỏi kinh thành không, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của Hiên Hồng Vũ, mà ánh mắt lại biến hoá đến kỳ lạ, khiến cho lời của Ninh Thư vừa tới miệng đã nuốt xuống.

Suýt chút nữa quên mất, hắn là một tên giỏi tìm đường chết, không làm ra một ít chuyện chắc sẽ không bỏ qua.

Thực sự là bức bách người mà, dính vào một chủ tử như vậy đúng là bi kịch của đời người mà.

Hiên Hồng Vũ sao không thể chuyển mục tiêu chứ, cứ phải dán chặt mắt vào Thượng Quan Tình Nhu mới được cơ.

Tuy nói Ninh Thư có thể lý giải nhất định về cách tìm đường chết của Hiên Hồng Vũ, nhưng không nghĩ đến hắn có thể tìm đường chết như vậy.

Thừa dịp khi Hiên Tiêu Thiên đang lo liệu tang lễ và bận rộn chuyện đăng cơ, Hiên Hồng Vũ bắt Thượng Quan Tình Nhu chuẩn bị làm Hoàng hậu đi.

Loại hành vi này, Ninh Thư chỉ có thể quỳ xuống viết một chữ "phục".