Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 575: Con dâu nuôi từ bé (18)




Phương Phỉ Phỉ cảm thấy mình không hề hiểu Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu dám giấu cô ta chuyện lớn như vậy, một câu nữ nhân điên của Chúc Nghiễn Thu sao có thể lừa được Phương Phỉ Phỉ.

Nữ nhân kia vốn không hề điên.

Chúc Nghiễn Thu đã có vợ, hơn nữa còn có cả con. 

Phương Phỉ Phỉ cố gắng trấn tĩnh lại, kìm nén tức giận và thương tâm trong lòng, nhìn Chúc Nghiễn Thu nói: “Em có quyền biết sự thật, Chúc Nghiễn Thu, anh không nói cho em, em sẽ tự mình đi tìm sự thật.”

Trong đầu Chúc Nghiễn Thu vang lên hai chữ “chết rồi”, vẻ mặt bất đắc dĩ, bước nhanh đuổi theo Phương Phỉ Phỉ, giữ tay Phương Phỉ Phỉ lại, Phương Phỉ Phỉ hất tay Chúc Nghiễn Thu ra, lạnh lùng nói: “Chúc Nghiễn Thu, hẳn anh đã hiểu rõ tính em, hoặc anh nói ra sự thật, hoặc chúng ta chia tay.”

Chúc Nghiễn Thu hít thở thật sâu, mở miệng nói: “Xin lỗi, anh đã lừa em.” 

“Anh…” Mặt Phương Phỉ Phỉ trắng bệch, xoay người rời đi, Chúc Nghiễn Thu chặn trước mặt Phương Phỉ Phỉ: “Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng chí ít em nghe anh nói hết được không.”

“Anh và Chúc Tố Nương lấy nhau không phải do ý muốn của anh, lúc bốn tuổi, anh bị bệnh suýt thì không qua khỏi, cha mẹ lại phong kiến mê tín, nói phải tìm con dâu nuôi từ bé xung hỉ thì bệnh mới khỏi, lúc đó, Chúc Tố Nương bị bán cho nhà anh, anh không hề xem cô ấy là vợ, cùng lắm chỉ là một nha hoàn.” Chúc Nghiễn Thu vừa giải thích, vừa kéo tay Phương Phỉ Phỉ: “Anh chưa từng yêu cô ta.”

“Còn đứa bé kia?” Trước đó Phương Phỉ Phỉ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị sự thật này làm tổn thương. 

Chúc Nghiễn Thu vội vàng nói: “Đứa bé đó chỉ là ngoài ý muốn, chỉ một lần, một lần mà Chúc Tố Nương đã mang thai, Phỉ Phỉ anh không nói chuyện này với em, là bởi vì anh thích em, rất thích em, muốn ở cùng em, nhiều lần anh đã định nói ra chân tướng, nhưng anh không dám mạo hiểm, anh sợ sẽ mất em.”

Chúc Nghiễn Thu vừa nói, vừa nắm chặt tay Phương Phỉ Phỉ, cứ như sợ Phương Phỉ Phỉ biến mất không bằng, lòng bàn tay đều đã ướt nhẹp rồi.

Đến nước này rồi, Chúc Nghiễn Thu vẫn không nói thật với Phương Phỉ Phỉ, nửa thật nửa giả, cũng không nói Chúc gia đã suy tàn, hắn đã không còn là công tử nhà giàu, Chúc Nghiễn Thu không dám nói, nếu nói thật, nhất định Phương Phỉ Phỉ sẽ bỏ hắn. 

Có vợ có con, hơn nữa còn nghèo túng, không có chút giá trị, Phương Phỉ Phỉ sẽ yêu Chúc Nghiễn Thu như vậy sao? Chúc Nghiễn Thu không dám chắc.

Chúc Nghiễn Thu mím chặt môi, nắm tay Phương Phỉ Phỉ, đặt lên tim, thâm tình nói: “Phỉ Phỉ, trong lòng anh chỉ có em.”

Phương Phỉ Phỉ đẩy tay Chúc Nghiễn Thu ra, sắc mặt khó coi, Chúc Nghiễn Thu định cầm tay Phương Phỉ Phỉ tiếp, nhưng Phương Phỉ Phỉ lại nhìn Chúc Nghiễn Thu lắc đầu: “Để em bình tĩnh lại đã.” Rồi xoay người rời đi. 

Chúc Nghiễn Thu nhìn bóng lưng Phương Phỉ Phỉ đi xa dần, tức giận đấm vào cây cột ven đường, ngón tay đau nhức vô cùng, Chúc Nghiễn Thu trắng bệch mặt, lắc lắc tay mình, đau đớn vò đầu bứt tóc.

Đều là do Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương hủy hoại cuộc sống của hắn, nếu không có Chúc Tố Nương, Phương Phỉ Phỉ cũng sẽ không đối với hắn như thế, Chúc Nghiễn Thu thật lòng thích Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ thông minh mà hiểu chuyện, tốt hơn nhiều so với Chúc Tố Nương quê mùa, cái gì cũng không biết, thậm chí đến nói chuyện cũng không hợp, quan trọng nhất là hắn yêu Phương Phỉ Phỉ, kiếp này Phương Phỉ Phỉ là vợ duy nhất của hắn. 

Chúc Nghiễn Thu vừa sợ vừa hận, sợ Phương Phỉ Phỉ cứ vậy mà rời bỏ mình, hận đương nhiên là Chúc Tố Nương rồi, tại sao cô ta lại xuất hiện, Chúc Nghiễn Thu muốn xóa sổ Chúc Tố Nương ra khỏi đời mình như diệt cỏ dại vậy.

Đối với Chúc Nghiễn Thu mà nói, Chúc Tố Nương chính là sự sỉ nhục trong đời, hơn nữa còn là nỗi sỉ nhục có rửa cũng không sạch, Chúc Nghiễn Thu hối hận vì đã cùng Chúc Tố Nương động phòng, càng hối hận hơn nữa là khiến Chúc Tố Nương mang thai sinh con.

Khiến tất cả mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy. 

Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện rồi, cả ngày đều lo chuyện tiền bạc, bây giờ lại không biết Chúc Tố Nương chạy tới Thượng Hải từ khi nào, lại còn vô tình để Phương Phỉ Phỉ biết chân tướng, hắn khổ tâm giấu mọi chuyện lâu như vậy, vậy mà mọi chuyện lại bị hủy hoại như vậy.

Lúc đầu, đợi nửa ngày cũng không thấy người, Chúc Nghiễn Thu đã rất khó chịu, hơn nữa đối tượng chờ lại là Chúc Tố Nương, Chúc Nghiễn Thu tức đến phát điên.

Nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ, dù sao chuyện cũng đã thành ra vậy rồi, hắn sẽ đòi lại tất cả từ trên người Chúc Tố Nương, ít nhất bây giờ phải lấy tiền về tay đã, trả tiền thuốc men cho Phương Phỉ Phỉ trước đã. 

Bây giờ, Chúc Nghiễn Thu muốn tìm cách cứu vãn mọi chuyện, chỉ nghĩ đến việc Phương Phỉ Phỉ sẽ rời bỏ mình, Chúc Nghiễn Thu đã cảm thấy cuộc đời hoàn toàn u ám, lẽ nào hắn sẽ phải sống cùng nữ nhân như Chúc Tố Nương đến trọn đời.

Điều này thực sự rất đáng sợ, hai người không cùng đẳng cấp, mà nói chuyện cũng không hợp, cả đời phải đối mặt với nữ nhân khô khan kia, nghĩ thôi mà Chúc Nghiễn Thu cũng thấy sợ đến dựng tóc gáy.

Chúc Nghiễn Thu lấy ưu điểm của Phương Phỉ Phỉ so với khuyết điểm của Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương cái gì cũng không tốt. 

Chúc Nghiễn Thu vẫn chờ Ninh Thư xuất hiện, nhưng từ sáng đến trưa, lại từ trưa cho đến chạng vạng, cuối cùng trời cũng đã tối rồi mà Ninh Thư vẫn chưa xuất hiện.

“Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiễn Thu nghiến răng nghiến lợi hét lên cái tên này, đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn không biết mình bị chơi xỏ, hắn đúng là lợn mà.

Bây giờ Chúc Tố Nương lớn mật rồi, còn dám đùa giỡn hắn như vậy. 

“Nữ nhân ác độc, trước đây giả vờ nhu thuận bao nhiêu, bây giờ Chúc gia không còn ai, mới lộ bộ mặt thật.” Chúc Nghiễn Thu nói thầm trong lòng, thậm chí còn cho rằng Chúc Tố Nương cuỗm mất tiền của Chúc gia bỏ chạy, nếu không sao cô đến Thượng Hải mà không liên hệ với hắn.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù Chúc gia có lụi tàn, thì cũng phải có ít tiền, số tiền này ở trên người Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương muốn nuốt số tiền này một mình, cô ta muốn lấy số tiền này để hưởng phúc đó!

Những thứ này đều là đồ của Chúc gia, Chúc Tố Nương có tư cách gì mà lấy? 

Giờ Chúc Nghiễn Thu rất muốn tìm ra Chúc Tố Nương, đồ của Chúc gia đều phải do hắn kế thừa.

Trời tối, Chúc Nghiễn Thu mới trở về, ngày hôm sau lại đến chờ trước hiệu sách, chờ Ninh Thư xuất hiện, nhưng lại mất công toi một ngày.

Cuối cùng Chúc Nghiễn Thu cũng ý thức được Chúc Tố Nương sẽ không xuất hiện. 

Hắn cứ chờ tù mù vậy cũng không phải cách hay, Chúc Nghiễn Thu đành nghĩ cách khác, nhớ ra hôm trước có gặp Chúc Tư Viễn ở bệnh viện, Chúc Nghiễn Thu quyết định đến bệnh viện thử vận may, đến bệnh viện hỏi thăm xem sao.

Chúc Nghiễn Thu đến y viện, hỏi y tá về chuyện của Chúc Tư Viễn.

Y tá nghe xong, nói: “Anh muốn nói con của Chúc y tá sao.” 

“Chúc y tá?” Mắt Chúc Nghiễn Thu thu lại, Chúc Tố Nương trở thành y tá rồi?

Chúc Nghiễn Thu như nghe được chuyện hài vậy, cảm thấy có gì đó sai sai, “Chúc y tá tên là Chúc Tố Nương?”

“Đúng vậy.” 

Chúc Nghiễn Thu suýt thì nhảy dựng lên, loại người cái gì cũng không biết, nửa chữ bẻ đôi cũng không rành như Chúc Tố Nương sao có thể dùng thuốc tây, cô ta biết chữ la tinh sao?