Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 578: Con dâu nuôi từ bé (21)




Chúc Tư Viễn rót một chén trà cho Ninh Thư đang mài thuốc bột, dáng người nho nhỏ cầm siêu nước châm trà cho Ninh Thư, khiến Ninh Thư chết khiếp, vội vã đón lấy siêu nước, bên trong siêu đựng nước nóng, nếu cầm không chắc rơi xuống sẽ vỡ, siêu là chuyện nhỏ, nếu bị bỏng mới là chuyện lớn.

Ninh Thư đặt siêu để lên bàn, nói với Chúc Tư Viễn: “Cảm ơn Tư Viễn.”

Chúc Tư Viễn nhìn bột thuốc, hỏi Ninh Thư: “Mẹ, mấy thứ này dùng để cứu người sao?” 

“Đúng vậy.”

Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư nói: “Mẹ, mẹ cho con đến trường nội trú đi.”

Ninh Thư sửng sốt: “Sao cơ?” 

Chúc Tư Viễn thấp giọng nói: “Con đi hỏi thầy giáo quân y chiến địa là cái gì, thầy nói là người chăm sóc người bị thương, là người cứu mạng các chiến sĩ, con nói với thầy mẹ là quân y chiến địa, thầy nói thầy rất kính trọng mẹ.”

“Con không hiểu ý của thầy là gì.” Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư: “Mẹ, mẹ đến chiến trường đi.”

Ninh Thư nhìn Chúc Tư Viễn bằng ánh mắt như nhìn quái vật, thời gian trước Chúc Tư Viễn còn không vui kia mà, giờ lại nghĩ thông suốt rồi sao, thông tình đạt lý như thế không hề giống Chúc Tư Viễn. 

“Con sao vậy?” Ninh Thư nhìn Chúc Tư Viễn: “Sao đột nhiên lại như vậy?”

Chúc Tư Viễn nói: “Thầy nói việc của mẹ là ích nước lợi dân.”

Ninh Thư: →_→ 

Ninh Thư cho rằng không phải nó nghĩ thông, mà có lẽ được thầy khen, nên nó mới không phản đối Ninh Thư ra chiến trường, chỉ sợ đến lúc cô ra chiến trường thật, Chúc Tư Viễn sẽ khóc hết nước mắt mất.

“Mẹ, con đến ở ký túc xá của trường nhé.” Chúc Tư Viễn lại nói với Ninh Thư.

Lúc này đã có ký túc xá trường học, khái niệm ký túc xá trường học là do chị em Tống gia đề ra. 

Ninh Thư buông việc trong tay xuống, hỏi Chúc Tư Viễn: “Con thật sự muốn như vậy sao? Mẹ đến chiến trường cứu người, chỉ còn lại một mình con, mẹ cũng không biết lúc nào sẽ về?”

“Lẽ nào mẹ có thể không đi?” Chúc Tư Viễn nghiêng đầu hỏi.

Đương nhiên không được, Ninh Thư xoa đầu Chúc Tư Viễn: “Mẹ phải đi.” 

Ninh Thư cho rằng mình đi, Chúc Tư Viễn ở ký túc trường học nhất định sẽ khóc nhè.

Chúc Tư Viễn nói với Ninh Thư: “Mẹ, con phát hiện con có những thứ bạn học khác không có, dù các bạn có thì của con cũng tốt hơn, những thứ này đều là mẹ mua cho con, trước kia mẹ rất khổ, hiện tại có được những thứ này có phải do mẹ ra chiến trường không.”

Chúc Tư Viễn có rất nhiều sách, thậm chí có cả bút máy, các bạn học khác đến bút lông tốt cũng không có. 

Ninh Thư kinh ngạc nhìn Chúc Tư Viễn, không nhịn được ôm nó một cái, nói: “Tư Viễn, trên đời này muốn có cái này phải bỏ ra cái khác, mẹ muốn cho Tư Viễn có cuộc sống tốt, càng muốn trở thành người để Tư Viễn có thể tự hào.”

Chiến trường biến hóa khôn lường, Ninh Thư không biết mình lên chiến trường, bao giờ mới có thể trở về, Ninh Thư chỉ có thể làm tấm gương cho Chúc Tư Viễn: “Về sau con có thể kiêu ngạo nói với người khác, mẹ con là quân y chiến địa chăm sóc chiến sỹ bị thương.”

“Cha thì sao?” Chúc Tư Viễn hỏi. 

Ninh Thư có chút nghẹn lời, nên trả lời thế nào đây, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dân tộc đến lúc nguy nan, có lẽ cha con sẽ trở thành một binh sĩ.”

Ninh Thư không dám chắc hiện tại Chúc Nghiễn Thu còn có thể nhập ngũ hay không.

“Tư Viễn, con muốn gặp cha sao, mẹ dẫn con đi gặp cha?” Ninh Thư không ngăn cản Chúc Tư Viễn đi gặp Chúc Nghiễn Thu, đứa trẻ nhỏ hơn đi nữa cũng sẽ có sự phán đoán về cha mình. 

Chúc Tư Viễn gật đầu: “Muốn gặp ạ.”

“Được.” Ninh Thư khoác áo khoác, nắm tay Chúc Tư Viễn đi ra cửa, gọi một chiếc xe kéo đến trường học của Chúc Nghiễn Thu.

Hoàn cảnh trường học của Chúc Nghiễn Thu tương đối khá, học sinh đi qua đi lại đều mặc đồng phục kiểu Tôn Trung Sơn, còn có học sinh nữ đi giày da đen, mặc váy đồng phục học sinh dài, trong tay ôm sách vở, tết tóc hai bên, khiến Ninh Thư có cảm giác đến nhầm thời đại. 

Bởi vì Ninh Thư không phải học sinh trường nên chỉ có thể chờ Chúc Nghiễn Thu ở cổng trường, Chúc Nghiễn Thu được phòng thường trực báo có người tìm hắn, chớp mắt Chúc Nghiễn Thu liền nghĩ đến Chúc Tố Nương.

Chúc Nghiễn Thu thấy Ninh Thư đang nắm tay con đứng ngoài cửa, trong lòng vừa vui mừng lại vừa phẫn nộ, nhưng hắn đành cố ghìm tức giận xuống, hắn sợ cô chạy mất.

Lần này dù thế nào cũng phải biết địa chỉ của cô. 

“Tố Nương, cô đã đến rồi, Tư Viễn cũng tới ư.” Thái độ của Chúc Nghiễn Thu coi như cũng tốt.

Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn khắp người Chúc Nghiễn Thu một lượt, Chúc Nghiễn Thu gầy hơn trước rất nhiều, giữa hai lông mày khá tối tăm, có vẻ sống không tốt lắm.

Biết mày sống không tốt, trong lòng tao càng thoải mái hơn. 

“Tư Viễn muốn tới thăm anh một chút.” Ninh Thư bình thản nói.

Lại là thái độ thờ ơ này, khiến Chúc Nghiễn Thu tức lộn ruột, không nói gì mà rời khỏi bệnh viện, hắn không thể tìm được người, lẽ nào cô không nên giải thích với hắn một chút sao?

Chúc Nghiễn Thu thấy đối phương vốn không hề để ý đến hắn. 

Chúc Nghiễn Thu đau lòng phát hiện, dù trong lòng tức giận thì vẫn phải nhịn, hơn nữa còn phải nhịn Chúc Tố Nương, chuyện này là đau buồn đến mức nào chứ.

“Tư Viễn, mau gọi cha, không phải con muốn gặp cha sao?” Ninh Thư nhìn Chúc Tư Viễn.

Bây giờ đang ở cổng trường, đều có người lui tới, không ít học sinh đi ngang qua nghe thấy vậy liền nhìn sang, Chúc Nghiễn Thu lập tức xanh mặt. 

“Cha.” Chúc Tư Viễn rành rọt gọi một tiếng cha.

Chúc Nghiễn Thu nghiêm khắc liếc nhìn Ninh Thư, cô đang cố ý muốn chuyện của hắn lan truyền khắp nơi đây mà.

“Gọi cậu.” Chúc Nghiễn Thu cố ý cất cao giọng nói, cố ý nói cho người khác nghe. 

Chúc Tư Viễn ngơ ngác, quay đầu nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư cười, Chúc Nghiễn Thu đúng là đồ hèn nhát, là loại đàn ông hèn nhát nhất mà cô từng gặp, sợ người khác cười nhạo, hận không thể khiến hai mẹ con cô biến mất khỏi thế gian này.

“Về nhà trước đã.” Chúc Nghiễn Thu dẫn Ninh Thư và Chúc Tư Viễn về chỗ hắn ở. 

Ninh Thư tiện tay gọi một chiếc xe kéo, nói: “Tư Viễn muốn tới thăm anh một chút, đã gặp rồi, bọn em phải về.”

Lòng Chúc Nghiễn Thu như muốn nổ tung, cảm giác hai người này đến xem khỉ, nhìn rồi đi ngay.

“Tố Nương, đừng hành động theo cảm tính được không, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?” Chúc Nghiễn Thu bất đắc dĩ nói: “Về chuyện Phương Phỉ Phỉ tôi có thể giải thích.” 

Ninh Thư nhếch miệng, chuyện này còn cần giải thích sao, Ninh Thư không muốn nghe chút nào, nói với Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn, chúng ta về."

Chúc Tư Viễn gật đầu, lên xe kéo, Chúc Nghiễn Thu vội vã kéo Ninh Thư lại, hỏi: “Tố Nương, cô ở đâu.”

“Nhà trọ, không phải trước đây em đã nói rồi sao, em ở nhà trọ.” Ninh Thư gạt tay Chúc Nghiễn Thu, lên xe kéo. 

“Chúc Tố Nương, cô có coi tôi là …” Chúc Nghiễn Thu liếc mắt nhìn hai phía, hạ thấp giọng nói: “Coi tôi là chồng cô không?”

“Anh có coi em là vợ anh không? Em không phải chị anh.” Ninh Thư cười lạnh nói.