Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 930: Sát thủ vương phi (25)




Ninh Thư cũng lười cãi cọ với 2333, lấy cuốn sách quý Tuyệt Thế Võ Công ra, hiện giờ cuốn sách càng ngày càng dày, cầm trong tay nặng trình trịch.



Ninh Thư lật xem từng trang một, sau này mỗi thế giới đều lưu giữ Tuyệt Thế Võ Công, nói không chừng còn có người tu luyện, nếu như tu luyện ra kình khí, sẽ khiến mọi người càng thêm tín ngưỡng Tuyệt Thế Võ Công.



Ninh Thư luôn tưởng tượng, nếu như Tuyệt Thế Võ Công thật sự có thể hình thành một thế giới, thì không biết thế giới đó sẽ như thế nào đây.



Là thế giới cấp thấp hay thế giới trung cấp, hay là thế giới cao cấp, thế giới siêu cấp.



"Thế giới đều trải qua quy luật tự thân tiến hóa, không ngừng hoàn thiện, vừa xuất hiện đã là thế giới siêu cấp, sao cô không lên trời luôn đi, ta còn muốn lập tức trở thành trí óc siêu cấp đây." 2333 nói.



Ninh Thư bĩu môi, đặt quyển sách lên trên giá.



Muốn hình thành thế giới không hề dễ, cần phải có sức mạnh căn nguyên, thứ cô cần chính là một thế giới mà con người có thể sinh sống, chứ không phải một không gian chỉ để chứa đồ vật.



Nếu như nắm giữ một thế giới trong tay, mình sẽ càng có thêm niềm tin, hơn nữa thế giới này cũng sẽ gắn bó mật thiết với mình.



Xây dựng một thế giới, mới coi như là thật sự thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người làm nhiệm vụ, giết người làm nhiệm vụ, chẳng khác nào giết hết tất cả sinh linh trong một thế giới, hủy diệt một thế giới, tội này vô cùng lớn.



Có điều đến lúc đó chắc chắn sẽ có cách trừng phạt mới.



Đến bây giờ ngay cả năm loại căn nguyên thế giới Ninh Thư vẫn chưa nhìn thấy, chứ đừng nói đến việc xây dựng thế giới.



Còn về việc làm thế nào để có được sức mạnh căn nguyên thế giới, Ninh Thư càng luống cuống không biết làm thế nào.



Hay là tới không gian ảo xem xem có đổi được hay không, nếu như có thể đổi được vậy thì càng tốt.



Ninh Thư đứng ở cửa thông đạo, nói với 2333: "Đến không gian ảo đi dạo đi."



Trong nháy mắt Ninh Thư đã đứng trên con đường đá màu xanh cổ kính, Ninh Thư trực tiếp đi vào sàn giao dịch của không gian ảo.



Ngoài sàn giao dịch chính thức, còn có cả chợ đêm.



Nhiều người làm nhiệm vụ tụ tập lại một chỗ, đã thể hiện mọi góc độ khía cạnh trong cuộc sống, hợp thành một thế giới vừa có hình thái quan hệ cạnh tranh, vừa có hình thức người mạnh làm vua.



Trước tiên Ninh Thư đi đến sàn giao dịch, nhìn màn hình hiển thị lớn treo trên tường, bên trong đăng tải các loại nhiệm vụ, còn có các loại đồ vật để trao đổi.



Trong phòng giao dịch có người bày sạp bán hàng, Ninh Thư nhìn từng hàng một, thấy có rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, Ninh Thư nhìn trúng một chậu hoa.



Đóa hoa trắng tinh, kích cỡ chỉ bằng ngón tay cái nhưng vô cùng tinh xảo, hơn nữa hương thơm khá thanh nhã, giống như mùi trầm hương Ninh Thư ngửi thấy ở phòng cố vấn.



Làm cho lòng người yên tĩnh, linh hồn cực kỳ thoải mái.



Vừa hỏi giá, ây dô, tận hai vạn điểm tích lũy, còn thêm cả hai điểm công đức.



Tạm biệt, không mua nữa, mẹ kiếp, một chậu hoa ngươi có thể lên trời được rồi đấy, thật sự khiến người khác chịu phục.



Nhiệm vụ lần trước đã tổn thất 100 điểm công đức, nếu bây giờ lại tốn điểm công đức để mua một chậu hoa, Ninh Thư không có nhiều công đức như vậy.



Những công đức và lực tín ngưỡng này đều được giữ lại để thăng chức lên người làm nhiệm vụ siêu cấp, hơn nữa cô cũng không biết làm thế nào để kiếm công đức.



Ninh Thư có thể kiếm được một vạn công đức, hoàn toàn dựa vào thế giới, cứu vớt thế giới, mới có được một vạn.



Ninh Thư rất muốn hủy diệt một thế giới để xem xem, có phải công đức của cô sẽ bị trừ hết sạch hay không, đoán chừng nhân phẩm trở thành gánh nặng, phải gánh vác nghiệp chướng trên người.



Chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh hãi rồi.



"Ông chủ, để cho ta bó hoa này."



Khi Ninh Thư đang chê đóa hoa này quá đắt, bên tai liền vang lên giọng nói của một cô gái, Ninh Thư quay đầu thấy Mai Tử Khanh cười híp mắt nhìn mình.



Mai Tử Khanh nhận lấy đóa hoa, đưa cho Ninh Thư: "Tặng cho cô."



"Cảm ơn, không cần đâu, thứ này quá quý giá." Ninh Thư hỏi: "Cô không cần tích lũy công đức sao?"




Mai Tử Khanh vất vả tích lũy công đức để thăng chức lên người làm nhiệm vụ siêu cấp, giờ lại tiêu 2 điểm công đức mua một chậu hoa, thực sự rất lãng phí.



Giống như thế giới trước của cô, không nhận được một điểm công đức, ngược lại còn bị mất 100 điểm.



Ninh Thư như một oán phụ, suốt ngày cằn nhằn việc mình bị tổn thất công đức.



"Tôi đi tham gia một nhiệm vụ thế giới sắp bị phá hủy, thù lao khá tốt, làm thêm một nhiệm vụ nữa là có thể thăng cấp, hai điểm công đức thì có đáng gì." Mai Tử Khanh nhét chậu hoa vào trong tay Ninh Thư: "Tặng cô."



"Tôi không có công sao dám hưởng lộc, như vậy không được hay cho lắm." Ninh Thư nói: "Hay là cô có thích thứ gì không, tôi trả tiền cho."



Cô và Mai Tử Khanh chỉ quen biết sơ sơ, không thích hợp để nhận món đồ quý giá như vậy, theo lý thì nên đáp lễ.



Mai Tử Khanh quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn trúng một chùm chuông trên sạp hàng, cái chuông này cần ba điểm lực tín ngưỡng.



Ninh Thư hào phóng trả tiền.



Lực tín ngưỡng gì gì đó lần nào cô cũng nhận được, thế nhưng công đức không phải thế giới nào cũng có.



Mai Tử Khanh vừa nghe thấy phải trả bằng lực tín ngưỡng, định đặt chiếc chuông xuống, nhưng thấy Ninh Thư đã trả tiền, hơi kinh ngạc nói: "Tôi nhớ cô mới là người làm nhiệm vụ trung cấp, sao lại có lực tín ngưỡng để trả vậy?"




"Lúc tôi làm nhiệm vụ, có đôi khi nhận được 1 ít lực tín ngưỡng." Ninh Thư nói.



Mai Tử Khanh nhíu mày, sắc mặt kỳ quặc, cũng không nói thêm gì nữa, treo chiếc chuông ở bên hông, chuyển động theo thân thể của nàng, chuông phát ra âm thanh vô cùng dễ nghe, khiến mọi người nghe xong đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.



Ninh Thư ôm chậu hoa cùng Mai Tử Khanh rời khỏi phòng giao dịch.



Mai Tử Khanh hỏi Ninh Thư: "Cô tới phòng giao dịch để mua bán đồ đạc sao?"



"Tôi muốn hỏi về căn nguyên thế giới." Ninh Thư nói.



Mai Tử Khanh lắc đầu: "Đồ vật này quá trân quý, cả cái không gian ảo này không ai có, chỉ có những người mạnh cấp trên mới có thể nắm giữ thứ đồ này."



"Người làm nhiệm vụ siêu cấp cũng không có sao?" Ninh Thư hỏi, trong đầu Ninh Thư nghĩ không biết mình có thứ gì có thể đổi lấy căn nguyên thế giới hay không.



Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy trên người mình có thứ gì quý giá, Linh Hồn châu có được tính là quý giá không?



Có điều Ninh Thư cũng không muốn mang Linh Hồn châu ra đổi, bởi Linh Hồn châu đã lập công lớn ở hai thế giới.



Thực sự không nỡ!



"Trong lòng cô người làm nhiệm vụ siêu cấp rất mạnh mẽ sao?" Mai Tử Khanh hỏi.



Ninh Thư gật đầu: "Họ vô cùng mạnh mẽ."



"Có đôi khi số liệu không nhất định đại biểu cho năng lực, cấp bậc cũng vậy." Mai Tử Khanh nói: "Chỉ là thăng cấp lên trên, sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn."



Mai Tử Khanh thở dài một hơi: "Người làm nhiệm vụ siêu cấp cũng không thể làm chủ vận mệnh của mình, thế giới nguy hiểm như thế, người làm nhiệm vụ siêu cấp cũng có thể biến mất mãi mãi."



"Đi được tới đâu hay tới đó." Ninh Thư ngược lại không quan tâm lắm đến điều này, cô đã từng đến rất nhiều thế giới, cũng từng trải nghiệm rất nhiều đời người.



Cô vốn dĩ nên chết từ lâu rồi, thế nhưng có cơ hội tốt như vậy, coi như là kiếm được, có thể tiếp tục sống thì phải cố gắng sống, nếu như thật sự phải tiêu tan...



Mẹ kiếp, làm sao cô có thể tiêu tan chứ?



Ninh Thư cảm thấy Mai Tử Khanh hiểu biết rất nhiều, liền mời Mai Tử Khanh đến quán rượu ăn cơm.



Có điều vừa vào quán rượu, Ninh Thư liền nhìn thấy một người quen, Phan Thìn, một tảng đá thành tinh.



Lúc này Phan Thìn đang nhìn chằm chằm những người làm nhiệm vụ đi ra đi vào trong quán, khuôn mặt thanh tú hiện rõ sự thèm muốn, hiển nhiên là khao khát có được linh hồn của người làm nhiệm vụ.