Đàm tiên sinh: "Hơn mười năm trước, một khách hàng thân thiết của công ty tôi đột nhiên mất tích, trước ngày hẹn ký hợp đồng mấy ngày, tôi có nhận được một phong thư rất kỳ lạ, có vẻ như từ vị khách đó, và trong thư bảo tôi đến nơi này. Bởi sự tình lúc đó khẩn cấp nên tôi bảo tài xế chở mình đi luôn mà hoàn toàn không chú ý tới con gái mới 12 tuổi của tôi lén trốn vào cốp sau từ bao giờ.
Đi được nửa đường, tôi phát hiện phía sau cốp có âm thanh lạ nên kêu tài xế dừng xe để xuống kiểm tra. Đương nhiên tôi thấy con bé đang núp ở đó. Lúc này xe đã đi được chặng đường rất xa rồi, mà sự tình thì gấp gáp, không còn thời gian trở về nữa nên mang con bé theo luôn, sau gọi cho người nhà tới đón cũng được. Nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì, ai ngờ..."
Đàm tiên sinh thở dài: "Khu tôi đến chính là nơi này. Ngày ấy chung quanh đây vẫn chỉ là bãi đất trống, không có thứ gì chứ đừng nói tới trạm nghỉ chân thế này. Đột nhiên con gái tôi nói đau bụng, thế là tôi dẫn con bé đi tìm nhà vệ sinh. Mấy cậu biết đây, chốn thâm sơn cùng cốc này thì làm gì có nhà vệ sinh nên tôi tìm cho con bé một bụi cỏ kín đáo để nó giải quyết. Chẳng ngờ, lát sau đã chẳng nghe thấy thanh âm của con bé đâu..."
Phương Trường: "Lúc đó ngài đã đi tìm cô bé chưa? Nhỡ may cô bé đi lạc?"
Đàm tiên sinh: "Tìm, tôi đã tìm khắp nơi rồi!! Tôi mới quay lưng một lát, vậy mà con bé đã mất tích? Một người sống sờ sờ sao lại biến mất không còn tăm hơi như vậy? Mới đầu tôi hoài nghi cô bé không cẩn thận mà rớt xuống cái giếng hoang hoặc hang động nào đó, nhưng tôi kêu tài xế đi báo cảnh sát, suốt đêm bao người tìm thế nào cũng không thấy tung tích. Đừng nói là hang động, ngay mấy hang chuột hốc thỏ cũng đào loạn cả lên. Nếu con bé tự rời đi hoặc bị người ta bắt cóc thì tôi cũng phải thấy bóng hoặc nghe tiếng chứ? Nhưng hoàn toàn không hề có chút tung tích gì. Con gái tôi... Baby nhà tôi... vô thanh vô tức biến mất..."
Phương Trường: "Lúc đó ngài không thấy có gì bất thường sao?"
Đàm tiên sinh: "Có chứ. Thậm chí trong quãng thời gian dài sau đó tôi đều có ảo giác như con bé đang gọi tôi, đang gọi ba ba. Có điều tiếng gọi con bé rất đục, như cố gắng xuyên qua lớp băng gạc dày cộp mà nói vậy. Tôi nói chuyện này cho người khác nghe, chung quanh ai cũng bảo tôi đang tự trách quá mức nên sinh áo giác."
Phương Trường: "Nhiều năm như vậy mà ngài vẫn cảm thấy con gái ngài ở đây, để rồi trực tiếp mua lại nơi này?"
Đàm tiên sinh: "Vâng, nhưng không hoàn toàn do vậy. Mấy năm trước tôi có một suy đoán rất điên rồ, rằng ngoài thế giới chúng ta đang sống còn tồn tại những thế giới khác, và tôi hoài nghi baby nhà tôi đã tiến vào một trong những thế giới đó. Chung quanh đây chính là cửa ra vào."
Phạm Văn Hiên: "Chờ đã, nếu mọi chuyện như hai người nói thì Đàm tiên sinh có thể tới nơi này cuối cùng cũng vẫn là do phong thủy cùng gậy hàng ma? Đều là vật của Đỗ đại sư? Chẳng lẽ người đó khống chế Đỗ đại sư để ông ấy bố trí ra phong thủy như vậy, sau đó gián tiếp tạo ra cục diện như hôm nay?"
Sắc mặt Đỗ Nguyễn Kiều vô cùng khó coi: "Gì cơ!!? Sao ta có khả năng bị khống chế cơ chứ!"
Phương Trường nhìn Đỗ đại sư: "Kỳ thực cũng không phải vậy... Tôi hỏi ngài nhá, sao đột nhiên ngài lại muốn bố trí phong thủy như vậy?"
Đỗ Nguyễn Kiều không muốn nói, thế nhưng mọi người đều chăm chăm nhìn ông ta, hai bên lại có hoạt thi bu đầy nên có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Hoạt thi không lây bệnh, thế nhưng biết cắn người.
Chỉ cần là người sống, nó sẽ bám riết không buông.
Thời điểm này, nếu Đỗ Nguyễn Kiều thật sự bước ra khỏi phạm vi an toàn thì đám hoạt thi sẽ nhào lên cắn phá. Đi cũng không đi nổi, Đỗ Nguyễn Kiều đen mặt, cuối cùng cũng không tình nguyện mà nói ra sự thật: "La bàn định vị. Ta dùng la bàn định vị xác định hướng phong thủy mà ta nghĩ là đúng đắn nhất rồi bố trí thôi." Nói rồi bảo đồ đệ lấy ra một chiếc la bàn đồng xanh.
Phương Trường thấy linh khí của la bàn, biết ngay nó không phải vật phàm liền lên tiếng hỏi thăm. Cậu phát hiện Đỗ Nguyễn Kiều bố trí phong thủy rất linh tinh, nhưng kiến thức căn bản thì vẫn có, chưa đến mức nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Phương Trường: "Chú định không sai..." Hay là do la bàn sai?
Đỗ Nguyễn Kiều: "Không thể! La bàn của ta không thể phạm sai lầm!"
Phương Trường: "Cái la bàn này tôi biết. Chỉ nhìn khí tràng của la bàn đã biết căn bản nó sẽ không phạm sai lầm —— thế nhưng sao ông biết trên tay ông đang cầm chiếc la bàn thật? Có phải la bàn ban đầu của ông không?"
Đỗ Nguyễn Kiều: "Chính tay Nguyễn Kỳ đã đưa cho ta mà."
Nguyễn Kỳ chính là người đồ đệ của Đỗ Nguyễn Kiều: "... Con không nhớ lần đó con đưa cho ngài thế nào... Không, nói vậy cũng không đúng lắm, ngày đó ngài tới xem tình hình khu nghỉ của Đàm tiên sinh một mình mà, ngài nhớ không? Hôm đó xui rủi thế nào mà con bị tiêu chảy nên không theo tới..."
Đỗ Nguyễn Kiều: "Không thể! Ta nhớ rất rõ ràng, hôm đó chính con là người phát hiện âm tà rồi đưa la bàn cho ta nên ta mới có thể nghĩ ra trận pháp đó chứ... "
Phương Trường: "Rõ rồi, nhất định có phía thứ ba đã can thiệp và hướng dẫn hai người bố trí hướng phong thủy này. Có điều Đàm tiên sinh à, nếu ngài mua nơi này không nhằm để kinh doanh thì ngài muốn sửa sang và bố trí phong thủy lại để làm gì?"
Đàm tiên sinh: "Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi có thể nghe được âm thanh của baby nhà tôi... Hơn nữa, càng tới gần nơi này thì âm thanh tôi nghe được càng thêm rõ. Tôi từng tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng cũng nghe được thông tin: Nếu chọn một chỗ vận khí thịnh vượng thì cơ hội mở ra thứ mà ngài đây gọi là Kẽ hở thời không sẽ cao hơn. Vậy nên tôi mời tới rất nhiều thầy địa lý, liều mạng muốn tăng cao vận thế nơi này chỉ để chờ một ngày thông đạo sẽ mở ra."
Cuối cùng Phương Trường cũng biết được, quả thật có người đang cố tình dẫn dắt Đàm tiên sinh tới nơi này.
Biết rõ đầu đuôi sự tình, Phương Trường lấy từ đan điền ra bảo bối tâm can nhà mình, vuốt ve thân súng laser rồi hôn nó: "Trăm sự nhờ ngươi đó."
Dứt lời, Phương Trường lên đạn nhắm thẳng vào chiếc xe tải kia mà bắn. Những phát đạn liên tiếp đó khiến cọc gỗ trừ ma vốn đang cắm sâu dưới đất bị hất bay.
Khoảnh khắc cọc gỗ trừ ma bị tia laser đánh bay cũng là lúc âm thanh thế giới ngoài kia như tràn vào tai mọi người.
Hoạt thi đang chen chúc xung quanh biến mất, tiếng người nói cười trò chuyện, tiếng đồ ăn chiên rán xèo xèo trong chảo... đủ loại âm thanh tranh nhau tràn vào tai năm người.
Bọn họ trở về rồi!!!
Từ một thế giới quỷ quái trở về nhân gian, đa phần ai ai cũng vui mừng, chỉ trừ một người.
Một người bị mất người thân.
Đàm tiên sinh kích động, túm lấy cổ áo Phương Trường: "Ý của ngài đây là gì? Trở lại! Mau đưa tôi trở lại đó!! Tôi phải trở lại đó!!!"
Phương Trường khuyên nhủ Đàm tiên sinh: "Ngài yên tâm, tôi đảm bảo với ngài, con gái ngài tuyệt đối không ở Kẽ hở thời không đó, thế nhưng đúng là cô bé đã để lại manh mối nơi đây. Theo tôi thấy thì chúng ta đã tới Kẽ hở được một thời gian rất lâu nhưng cô bé vẫn chưa xuất hiện, vậy nhất định là bởi nguyên nhân bất khả kháng nào đó. Tôi sẽ giúp ngài tìm nên cứ yên tâm đi."