Cách Cách Giá Lâm

Cách Cách Giá Lâm - Chương 22




"Cô giáo Cố, em ngủ với chị đêm nay được không?"



Cửa mở hé ra một khe nhỏ, cái đầu nhỏ ngập ngừng thò vào, sau đó là cả thân người lộ ra. Chiếc áo ngủ con nít trùm kín cả người, tóc dài cột thành bím đuôi ngựa rủ lỏng xuống bên sườn, khuôn mặt tươi cười thân thiện và lễ phép. Nhìn như cô bé con vậy, trong nháy mắt Cố Cách Cách còn tưởng đây là con nhà ai chạy nhầm sang.



Bắt đầu từ nửa tháng trước, sau khi đưa Cố Cách Cách lên sân thượng trút căm hờn, Miêu Tư Lý tuy vẫn chưa được gọi là tôn sư trọng đạo nhưng thái độ cũng đã thay đổi nhiều, chí ít không còn trêu chọc cô giáo nữa. Tục ngữ nói, "bạn nhường tôi một thước, tôi nhường bạn một trượng", nên đương nhiên Cố Cách Cách cũng sẽ không làm khó cô. Hai cô ở chung xem như cũng hòa thuận. Miêu Nhã cũng đã thu xếp về nhà một chuyến bởi vì lo lắng, do trước khi Cố Cách Cách đến, Miêu Tư Lý đã từng tức giận đuổi năm gia sư của mình (...). Sau khi trở về nhìn thấy mọi thứ vô cùng hòa hợp, cực kỳ vui vẻ tặng cả hai mỗi người một chiếc đồng hồ thạch anh, ngụ ý tranh thủ từng giây từng phút của khoảng thời gian thi vào đại học. Sau đó hai cô từng lên mạng tra thử, thấy giá trị chiếc đồng hồ ấy lên tới bốn chữ số thì vui vẻ không thôi.



Hai người họ mặc dù chẳng còn đối đầu nhưng vẫn rất xa cách. Ngoài giờ phụ đạo là chung một chỗ, còn lại phần lớn thời gian đều chỉ ở trong phòng mình tự làm việc riêng, nên chuyện Miêu Tư Lý đột nhiên đến phòng Cố Cách Cách, nói với cô rằng: "Cô giáo Cố, em ngủ với chị đêm nay được không?" gần như là không thể. Thế nhưng, chuyện không thể đó lại trở thành chuyện có thể xảy ra.



Phản ứng đầu tiên của Cố Cách Cách là, Oắt con này không phải lại định trêu cợt mình đấy chứ? Khi thấy trên người Miêu Tư Lý ngoài đôi dép lê bông mềm ở chân cũng chẳng còn bất cứ gì có thể trở thành "hung khí", mới cười nói: "Được." Nhưng cô chẳng hề buông cảnh giác trong lòng, luôn đề phòng xem liệu Miêu Tư Lý có bất ngờ tập kích, cũng như muốn biết nhóc con này bán thuốc gì ở trong hồ lô. Nhóc quậy này rất gàn dở, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ ngủ không thôi.



Miêu Tư Lý nghe thấy Cố Cách Cách đồng ý thì một cước đá cửa, hai ba bước đã nhảy vọt lên giường, ngồi xuống bên cạnh, kéo mền che lên đùi rồi nghiêng đầu nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Chị đang đọc sách gì vậy?"



Cố Cách Cách đưa cho Miêu Tư Lý xem mặt bìa.



Miêu Tư Lý lại hỏi: "Trong đó chị thích ai nhất?"



"Chắc là Vương Hi Phượng, ngũ độc* đều đủ, là phụ nữ nên giống như thế." Cố Cách Cách khép sách lại, tháo kính mắt xuống, nhìn Miêu Tư Lý mới phát hiện đôi mắt của cô hồng hồng, kinh ngạc hỏi, "Em khóc à?"



(*: Ngũ độc là năm loại có độc tính mạnh nhất trong quan niệm xưa, gồm rắn, bọ cạp, rết, cóc và thạch sùng. Người ta thường dùng để ý chỉ người cực kỳ xấu xa hay chỉ tình huống cực kỳ xấu.)



Miêu Tư Lý tránh né câu hỏi, lật tiếp một trang sách nói: "Em thích Lâm Đại Ngọc, tuy cô ấy chanh chua nhưng tâm địa tốt. Cô giáo Cố, chị có chút giống cô ấy."



Cố Cách Cách cũng không nói gì chỉ nhún vai, tạm coi như Miêu Tư Lý đang khen ngợi mình, vì cô biết Miêu Tư Lý sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời đó. Quả nhiên...



Miêu Tư Lý nâng cằm, dùng nét mặt giống như trẻ con tò mò nhìn Cố Cách Cách, hỏi: "Chị thích Vương Hi Phượng, em thích Lâm Đại Ngọc, mà chúng ta lại đều là con gái, cho nên con gái cũng có thể thích con gái phải không?"



Cố Cách Cách sửng sốt, không ngờ được cô sẽ hỏi câu đó. Rốt cuộc trong đầu nhóc con này còn chứa bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái nữa đây? Con gái thích con gái à? Tuy cô đã nghe qua chuyện này, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng được thấy tận mắt, bởi trong đám bạn bè của cô hoàn toàn không có người như vậy. Cố Cách Cách nhất thời không biết trả lời thế nào, nghĩ một lúc mới nói: "Thích nhân vật trong sách hay trong TV cũng chỉ là thưởng thức tính cách hay cách đối nhân xử thế của người đó, căn bản không liên quan đến việc bản thân mình thích nam hay là nữ." rồi lại lấy bản thân cô để khẳng định, "Giống như tôi vậy, cái thích Hứa Minh Huy và cái thích Vương Hi Phượng là khác nhau."



Đầu tiên Miêu Tư Lý "À" một tiếng, sau dùng giọng điệu rất khinh thường: "Chị còn thích tên cặn bã kia sao?"



Cố Cách Cách ngồi thẳng dậy ôm đầu gối, do dự một lát rồi cất lời, "Kỳ thật... anh ta cũng không phải người cặn bã như vậy, muốn trách thì phải trách cô bạn kia! Người này là bạn trung học của ảnh, hồi trung học bọn họ đã từng yêu nhau. Nói như vậy thì khá giống tôi cướp bạn trai của người ta trước. Nhưng tôi thề, trước khi chấp nhận quen Hứa Minh Huy, tôi hoàn toàn không biết ảnh đã có bạn gái, nếu biết, tôi đời nào đồng ý quen chứ? Tuy nhũ danh của tôi là Cố Tiểu Tam, nhưng loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, có đánh chết tôi cũng không làm."



Miêu Tư Lý ngắt lời cô: "Có bạn gái còn theo đuổi chị, vậy không phải là đồ cặn bã?"



"Phải. Không phải." Đầu tiên Cố Cách Cách gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Em cứ nghe tôi nói hết đã. Hai tháng trước, khi cô bạn kia đến trường tìm, tôi mới biết là có chuyện như vậy. Lúc ấy tôi vừa học xong tiết thể dục, trên sân trường lúc đó có rất nhiều người. Cô bạn ấy xông đến, không nói không rằng cho tôi một bạt tai, mắng tôi là đồ hồ ly tinh đi cướp bạn trai của người khác. Tôi bị tát một cái đến choáng váng, mặc cô ta giữa bao người dùng lời lẽ bẩn thỉu khó nghe mắng đến ngập đầu. Lớn thế này, tôi chưa bao giờ bị xấu hổ đến vậy, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống. Cuối cùng vẫn là Hứa Minh Huy chạy tới giải vây giúp tôi, còn giải thích với những sinh viên đang xem, nói tôi không phải loại người như vậy, mới giúp tôi vãn hồi lại chút tự tôn."



Miêu Tư Lý lại lần nữa ngắt lời, bất mãn nói: "Vậy theo lời của chị, đáng lẽ chị nên cảm tạ tên cặn bã kia mới phải, vì sao còn quyết định chia tay với gã đó chi? Em nhớ chị từng nói, tên cặn bã đó còn làm lớn bụng mụ điên kia mà? Bọn họ đúng là trời sinh một đôi." Đã bị ăn tát còn có thể nói đỡ cho đồ cặn bã? Cũng chỉ có Cố Cách Cách mới có thể làm vậy. Nếu là cô, đã sớm đánh cho đôi cẩu nam nữ kia không thấy đường về.




Cố Cách Cách giải thích: "Về điểm ấy, kỳ thật nguyên nhân cũng từ cô bạn kia. Nói thật cô ta rất đáng sợ, cổ tính toán đúng vào ngày rụng trứng rồi chuốc say Hứa Minh Huy, cùng ảnh quan hệ. Kết quả, chỉ quan hệ một lần đã mang thai, sau đó lại dùng đứa bé trong bụng uy hiếp ảnh cưới. Hứa Minh Huy không chịu thì cổ lấy cái chết ra cưỡng bức. Bây giờ Hứa Minh Huy mỗi ngày đều trốn ở nhà, ngay cả cửa cũng không dám ra. Dính phải bạn gái như vậy, nghĩ lại cũng rất đáng thương."



Miêu Tư Lý cười lạnh: "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận." rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đợi một chút, làm sao chị biết điều này? Em nhớ rất rõ mấy ngày trước chị còn hận không thể một đao chém chết tên cặn bã kia mà."



"Hai ngày trước Hứa Minh Huy gọi điện nói cho tôi biết, hóa ra tôi vẫn luôn hiểu lầm anh ấy."



Miêu Tư Lý không thể tin nổi nhìn cô: "Cái gã đó nói gì bộ chị cũng tin sao? Trên sách nói quả nhiên không sai, phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh đều bằng không." lại chỉ vào chóp mũi Cố Cách Cách nói, "Sau này không cho phép chị mắng em đần nữa, cô gái ngu ngốc như chị còn đần hơn cả em!"



Cố Cách Cách nói: "Tôi đã hẹn hò với anh ấy hai năm, ảnh là dạng người gì ít nhiều tôi vẫn biết, đến ngay cả hôn môi với tôi, ảnh cũng rất run, làm sao người khác nói lên giường là lên giường ngay? Cho nên nhất định có ẩn tình trong đó. Chỉ là khi vừa chia tay, tôi bị lửa giận làm cho váng đầu, không nghĩ đến điểm này, bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, xâu chuỗi hết tất cả sự việc, tôi có thể khẳng định rằng cô bạn kia đã giở trò quỷ."



"Chị không định nối lại tình cũ với gã ấy chứ?" Miêu Tư Lý đã nhận định Hứa Minh Huy là đồ cặn bã, nên mặc kệ Cố Cách Cách dùng bao nhiêu lý lẽ nói tốt cũng chẳng thể thay đổi quan điểm này. Nhìn tướng mạo Cố Cách Cách đoan chính thướt tha, một người tốt như vậy tại sao lại đi thích đồ cặn bã đây?



Hoàn hảo, Cố Cách Cách cho cô đáp án phủ định: "Em cũng nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Hứa Minh Huy ngang nhiên gạt tôi chuyện ảnh đã có bạn gái, nên chẳng đáng tha thứ, huống chi anh ấy còn rất dây dưa với bạn gái cũ. Tôi không thể nào quen anh ấy được nữa. Chỉ là dù không làm người yêu, nhưng cũng có thể làm bạn bè. Dù gì thì gì anh ấy là một người rất có tài."



Vẻ mặt Miêu Tư Lý như trầm tư suy nghĩ, rồi chợt hỏi: "Cảm giác thích một người là như thế nào?"



Cố Cách Cách từ từ đáp: "Chính là muốn được ở bên người đó." vừa nói xong cũng cau mày lại. Hôm nay tại sao lại nói nhiều với oắt con thế này đây? Lần trước cũng thế, con nhóc đã moi hết mọi điều cất chứa trong lòng mình, thậm chí ngay cả việc mất mặt như bị người ta tát một bạt tai cũng nói ra, thực sự rất không nên. Oắt con này trong thoáng chốc giả bộ thâm trầm, lại thoáng chốc giả bộ đáng yêu. Hôm nay bất kể thế nào cũng phải moi ra chút lời thật trong lòng con bé.




Hạ quyết tâm như vậy, Cố Cách Cách lập tức vòng vo đề tài, cười nói: "Nhìn em dù cái đầu vẫn ranh con nhưng vẻ ngoài cũng không tệ. Ở trường học chắc không ít người theo đuổi nhỉ? Có từng quen ai chưa?"



Miêu Tư Lý lắc đầu như lay trống bỏi: "Không có."



"Vậy có yêu thầm ai không? Không phải học sinh trung học lưu hành nhất là các em lớp dưới thầm mến các anh lớp trên à?"



"Cũng không có."



"Tôi không tin." Cố Cách Cách đưa tay choàng qua vai Miêu Tư Lý, kéo cô cúi thấp xuống dụ dỗ như đôi tỷ muội thâm tình: "Ngay cả mấy chuyện giường chiếu này nọ, em còn có thể cả ngày treo bên miệng. Nếu chỉ là thầm mến ai đó thì có gì mà phải ngại ngùng? Mau nói cho chị biết, người đó có đẹp trai không?"



Vẻ mặt Miêu Tư Lý vô cùng thành thật, phủ định: "Thật không có."



Trong lòng Cố Cách Cách dâng lên cảm giác thất bại. Miệng con nhóc này đúng là quá kín, muốn biết chút bí mật của con bé để hai bên huề nhau cũng không được. Đang chuẩn bị buông tha thì đầu cô như bừng sáng, nghĩ tới một khả năng, kinh ngạc nhìn Miêu Tư Lý: "Em thích con gái sao?"



Quả nhiên khi Miêu Tư Lý nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức nhăn nhó, dù phủ định nhưng cũng chẳng còn kiên định: "Không phải vậy."



"Thật không?" Điều này quả thật làm cô rất kinh ngạc. Cố Cách Cách chẳng những hỏi lại, còn đưa mắt đánh giá Miêu Tư Lý từ trên xuống dưới. Rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp thanh khiết, hoàn toàn không phải kiểu ăn mặc trung tính giả con trai mà trên mạng hay viết, thật ra người như thế cô còn rất phản cảm. Nếu thích người trung tính như vậy, sao không trực tiếp thích luôn đàn ông đi?




Miêu Tư Lý bị ánh nhìn mang theo ngạc nhiên cùng đánh giá của Cố Cách Cách làm cho không quá thoải mái, lạnh mặt, giọng điệu bực bội nói: "Có phải chị cảm thấy giống quái vật không? Cảm thấy rất ghê tởm chứ gì?" Ngồi thẳng dậy, nếu Cố Cách Cách nói phải, cô chắc chắn sẽ ngay lập tức xuống giường chạy trốn.



Chẳng thể trách bộ dạng cô bé luôn u sầu, hóa ra trong lòng ẩn giấu một bí mật như vậy, con gái thích con gái. Đây quả thật là điều không phải ai cũng có thể thừa nhận. Hai người con gái muốn bên nhau, hoặc phải chịu được ánh mắt khác thường của người đời, hoặc chỉ có thể trộm kết giao, tình yêu như vậy nhất định rất vất vả. Hơn nữa cô vẫn còn nhỏ, có thể chịu đựng được những áp lực đó sao? Nhìn đôi mắt hồng hồng của cô vừa rồi, nếu đoán không nhầm hẳn là đã cãi nhau cùng một nửa kia. Cô đang có tâm tình như thế nên rất muốn tìm một người để xả ra, kết quả Miêu Tư Lý đến tìm an ủi lại bị Cố Cách Cách biến thành thùng rác mắng vốn nửa ngày.



Nghĩ vậy, Cố Cách Cách vội vàng nắm lấy tay Miêu Tư Lý đang đặt trên chăn, dịu dàng nói: "Sao có thể thế được? Thích một người, quan trọng nhất là cảm giác, chứ không phải giới tính. Trong Hồng Lâu Mộng không phải cũng nói thế này sao? Đàn ông là bùn, phụ nữ là nước; phụ nữ sạch sẽ hơn so với đàn ông, nên tình yêu giữa hai người con gái nhất định cũng sạch sẽ thuần khiết hơn tình yêu giữa nam và nữ."



Nghe cô nói thế, những căng thẳng trong lòng Miêu Tư Lý mới buông lỏng, bĩu môi nói: "Nói hay như vậy, thế sao chị không thích con gái đi?"



Nói những điều dễ nghe đó không phải là để khuyên em sao? Vốn tôi chẳng thích con gái. Trong lòng Cố Cách Cách liếc mắt, có điều vẫn suy nghĩ đến trái tim đã chịu tổn thương của Miêu Tư Lý, nên không tiếp tục đả kích cô, đành nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi trong lòng, dịu dàng cười: "Nếu gặp được người con gái đáng để thích, tôi sẽ không chút do dự."



Miêu Tư Lý đồng ý gật đầu: "Ừm, em cũng vậy."



Cố Cách Cách có chút kinh ngạc nhìn cô: "Không phải em vì cãi nhau với người mình thích nên mới chạy đến chỗ tôi sao?"



Miêu Tư Lý liếc mắt: "Không phải em cũng đã nói với chị là chưa thích ai rồi sao? Đã vậy lấy đâu ra người để cãi nhau."



Cố Cách Cách hỏi: "Sao em lại khóc?"



Lúc này Miêu Tư Lý mới nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, sống mũi đau xót, không nhịn được nước mắt tuôn ra, nhìn Cố Cách Cách với đôi mắt đẫm lệ mơ hồ: "Em mượn vai chị được không?"



Nhìn dáng vẻ cô khóc tựa hoa lê trong mưa, Cố Cách Cách làm sao nhẫn tâm cự tuyệt, nên đành di chuyển đến bên Miêu Tư Lý, vỗ bả vai của mình.



Miêu Tư Lý dựa vào, sau khi yên lặng rơi lệ nửa ngày mới hít hít mũi nói: "Đỡ hơn rồi."



Hai cô cùng nhau nằm xuống, sau đó Miêu Tư Lý mới nói cho Cố Cách Cách biết, kỳ thật cô cũng không biết mình thích con trai hay con gái. Nếu là thích con trai, quả thật người theo đuổi trong trường học không ít nhưng cô lại chẳng thấy bất cứ một ai vừa mắt. Nếu là thích con gái, cô có một người bạn thân nói thích mình. Người bạn này là một cô bé vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc cô cũng chẳng thích, vì vậy cô luôn không rõ bản thân thích con trai hay con gái. Có lẽ vì lớn lên trong một gia đình không bố, từ nhỏ đến lớn chỉ có cô và mẹ, nên khách quan mà nói, cô có cảm tình với con gái hơn. Vừa rồi khóc là vì người bạn thân nói thích cô kia đã xảy ra chút chuyện, cô đau lòng nhưng lực bất tòng tâm, mà việc này lại chẳng thể nói cho mẹ biết nên chỉ có thể nói với gia sư nửa đời chẳng quen như Cố Cách Cách.



Nói xong, Miêu Tư Lý không quên nhờ Cố Cách Cách: "Chị phải giúp tôi giữ bí mật đấy."



Cố Cách Cách vươn tay ôm lấy cô bé: "Hôm nay tôi sẽ thụ động một lần, em còn chuyện gì uất ức thì cứ nói đi. Yên tâm, tôi chỉ nghe không nhớ."



Miêu Tư Lý vùi đầu vào hõm vai cô: "Đã nói rất nhiều rồi, trong lòng cũng thoải mái không ít. Chuyện còn lại sau này nói tiếp đi."



"Tốt, vậy cũng đừng suy nghĩ gì nữa. Ngủ thôi."



"Ừm." Miêu Tư Lý trả lời rồi nhắm mắt lại. Một lát sau bỗng phát ra một câu cực kỳ dư thừa, "Cô giáo Cố, người chị thơm quá đi."