"Em không ngờ, dù chỉ có chút xíu hải sản mà chị cũng không thể ăn được." Miêu Tư Lý nhìn trên cổ và trên cánh tay Cố Cách Cách đang bắt đầu nổi lên mề đay, có chút tự trách.
Cố Cách Cách vừa gãi ngứa vừa tức giận: "Không tính việc dị ứng, thứ tôi bực nhất đó là mẹ em cố tình chỉnh tôi. Biết rõ khó ăn vậy, còn gắp cho tôi. Cay đến nỗi uống hết ba cốc nước mà trong bụng vẫn như bị bốc cháy! Miêu Tư Lý, mẹ em thật lợi hại." Mấy từ cuối cùng là được rít ra từ trong kẽ răng, gió thổi lạnh buốt.
Miêu Tư Lý an ủi: "Thôi mà, không phải mẹ em cũng bị đói sao? Chị còn có thể đứng đây oán hận với em, còn mẹ chỉ có thể về phòng âm thầm nguyền rủa em thôi đó."
Cố Cách Cách nghe cô nói thế, quả nhiên cũng vơi giận chút, chợt thấy đau lòng cho Miêu Tư Lý, vuốt ve mặt cô: "Đĩa nghêu này tôi chỉ ăn một miếng đã cay đến chịu không nổi, chẳng thể trách sao đầu lưỡi em cay đến mất cả tri giác. Đáng thương! Vậy sao không sớm nói cho tôi biết."
Miêu Tư Lý cảm động đến mức thiếu chút nữa đã thú nhận. Thật ra cô chẳng hề ăn miếng nào, còn cố ý bỏ thêm vào rất nhiều muối và ớt, chơi trò "một công đôi việc", nhưng mà hình như hơi quá. Quan tâm Cố Cách Cách đang không ngừng gãi có thể gây tổn thương, vội đè tay cô lại: "Mau đi tắm đi, ngâm nước nóng có lẽ sẽ bớt nhiều."
Cố Cách Cách thấy cánh tay mình đã đỏ cả lên, gật đầu: "Cũng được, vậy để chỗ này lại cho em dọn đó."
Miêu Tư Lý dọn dẹp chén đũa, bỏ vào trong bồn rửa, lấy nước rửa chén rồi sắn cao ống tay áo, cầm một chiếc bát, nhớ lại bộ dạng chật vật của Cố Cách Cách và mẹ cô mà không nén được cười.
Thì ra hạnh phúc đơn giản như thế. "Đã lâu không thấy con cười vui vẻ đến vậy."
Miêu Tư Lý quay đầu, thấy Miêu Nhã đã bước vào trong bếp không biết từ lúc nào, đang khoanh hai tay tựa vào bàn nhìn cô. Miêu Tư Lý cười hỏi: "Mẹ, đã thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Miêu Nhã hừ một tiếng: "Còn biết quan tâm đến mẹ? Cứ tưởng trong mắt giờ chỉ còn Cố Cách Cách thôi chứ?"
Miêu Tư Lý không quay đầu lại nữa, mà tiếp tục rửa chén bát: "Lời này nghe sao chua thật? Đừng nói với con, mẹ đang ghen nha?"
Miêu Nhã không vui: "Mẹ không nên ghen sao? Thật vất vả mới nuôi con lớn đến chừng này. Còn con thì sao? Cánh tay chìa hết ra ngoài."
Rốt cuộc Miêu Tư Lý buông bát đang cầm xuống, rửa sạch bọt trên tay, rồi bước đến trước mặt Miêu Nhã: "Cố Cách Cách cũng không phải người ngoài mà. Chị ấy cũng giống như mẹ, là người nhà của con."
Miêu Nhã không kiêng nể gì dội nước lạnh cho cô: "Hiện giờ pháp luật còn chưa cho phép hai người phụ nữ kết hôn với nhau. Dù cho bây giờ hai đứa có yêu nhau cách mấy, nhiều lắm cũng chỉ tính là người yêu. Mẹ và bố con mới chính là người nhà của con."
Miêu Tư Lý có chút bất mãn: "Mẹ, vì sao ngay cả mẹ cũng không tin con và Cố Cách Cách có thể ở bên nhau cả đời vậy?"
Miêu Nhã nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Mẹ tin chứ. Hai đứa đã chia cách năm năm, mà con vẫn một mực khăng khăng yêu con bé, mẹ có thể không tin sao? Hơn nữa, mẹ chẳng hề có danh phận, không phải cũng theo bố con suốt hai mươi mấy năm đấy thôi? Chỉ là, như thế liệu có đáng giá không? Con có thể sẽ mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như của cải chẳng hạn. Con có biết công ty của bố con rất có giá trị không? Nếu con khăng khăng sống cùng Cố Cách Cách, chẳng khác nào chủ động vứt bỏ quyền thừa kế. Rồi ví dụ như cơ hội được làm mẹ nữa? Chuyện đáng giá và kiêu ngạo nhất cuộc đời này của mẹ, chính là có đứa con gái là con. Chẳng lẽ con không muốn mình có một đứa con à? Rồi còn rất nhiều chuyện khác mà con chưa nghĩ đến."
Miêu Tư Lý chẳng chút nghĩ ngợi đáp lời: "Con có Cố Cách Cách là đủ rồi." dừng một chút, rồi bỗng hỏi: "Mẹ! Mẹ có yêu ông ta không?"
"Bố của con?"
Miêu Tư Lý gật đầu, vấn đề này cô đã sớm muốn hỏi.
Miêu Nhã nhìn cô: "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Nếu mẹ yêu một người thật lòng, sẽ hiểu vì sao con quyết định như vậy." Miêu Tư Lý kéo cánh tay Miêu Nhã, tựa lên người bà, nhẹ nói, "Cho tới bây giờ mẹ cũng chưa bao giờ kể cho con biết về chuyện giữa hai người. Lúc nhỏ, có thể mẹ sợ con không hiểu nên không nói cho con biết. Vậy còn hiểu được, nhưng bây giờ? Bây giờ cũng vẫn chưa thể nói cho con biết sao? Lúc trước mẹ theo ông ta là bởi vì thương ông ta, hay bởi vì tiền của ổng?"
Miêu Nhã nở một nụ cười khổ: "Dù là nguyên nhân gì đi nữa, để con có một người mẹ không chồng, có phải cảm thấy rất xấu hổ không?"
Miêu Tư Lý lắc đầu: "Con chỉ hận ông ta, chứ không hề hận mẹ, con chỉ đau lòng cho mẹ. Nếu mẹ thực sự thương ông ta, bây giờ ông ta một thân một mình, cho dù con không thích, cũng sẽ không ngăn cản hai người ở bên nhau. Nhưng nếu mẹ không thương ổng, mà chỉ miễn cưỡng bản thân, vậy tội tình gì chứ? Mẹ, con là con gái của mẹ, lòng nối liền lòng, nên con chẳng hề cảm thấy mẹ thương ông ta chút nào, thậm chí còn chán ghét. Chẳng lẽ là bởi vì con, nên mẹ mới để chính mình uất ức như vậy?"
Miêu Nhã không trả lời cô, chỉ vỗ tay cô: "Việc giữa bố con và mẹ, chẳng thể nói rõ chỉ trong dăm ba câu. Tóm lại, mẹ có lý do riêng của mình, hơn nữa mẹ cũng chưa từng hối hận, sau này con sẽ rõ. Đúng rồi, cuối tuần này, bố của con có một bữa tiệc, ăn mặc xinh đẹp một chút, đưa Cố Cách Cách cùng đi, không chừng đến lúc đó con sẽ thay đổi suy nghĩ."
"Con sẽ không thay đổi." Miêu Tư Lý buông cánh tay bà ra. Tuy Miêu Nhã và Cố Cách Cách đều là người thân thiết nhất của cô, nhưng cả hai đều có việc giấu giếm cô. Loại cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
Chẳng lẽ cứ coi mình như con nít vậy sao? Kiềm nén buồn bực, rửa sạch bát đũa trong bồn, trở về phòng không thấy Cố Cách Cách, nghĩ nghĩ, bước thẳng về phía phòng tắm.
***
Cố Cách Cách đang lấy khăn lau người, thấy Miêu Tư Lý xông vào, hét một tiếng, vội vàng dùng khăn che những nơi mấu chốt, mắng: "Tại sao không gõ cửa hẵng vào?"
Miêu Tư Lý dè bỉu: "Khỏi che, trên người chị còn chỗ nào mà em chưa thấy hử?" Đóng cửa lại, đi qua kéo khăn trên người Cố Cách Cách xuống, nhìn kỹ cánh tay cô. Mề đay phía trên hầu như đã lặn gần hết, chỉ còn vài cái vụn vặt, ngẩng đầu hỏi, "Còn ngứa không?"
"Không có sao đâu." Cố Cách Cách cảm thấy cô không vui, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Miêu Tư Lý buồn rầu nói: "Vừa mới nói chuyện với mẹ em, trong lòng có chút khó chịu."
Cố Cách Cách hỏi: "Vì chuyện của chúng ta?"
"Không phải." Miêu Tư Lý nhìn cô, có chút uất ức, "Có phải hai người vẫn coi em là con nít không? Vì sao chuyện gì cũng không chịu nói cho em biết? Em đã lớn đến thế này rồi mà vẫn sợ em không tiếp nhận nổi sao?"
Tuy Cố Cách Cách không biết Miêu Nhã đã giấu giếm Miêu Tư Lý chuyện gì, nhưng về phần cô, chắc chắn đó là chuyện Cao Ngôn, có chút bất đắc dĩ: "Không nói bởi vì có lý do. Không phải em đã đồng ý cho tôi chút thời gian à?"
Miêu Tư Lý nhăn mày, một lúc lâu mới giãn ra: "Được rồi, em không hỏi nữa."
Cố Cách Cách nhìn vẻ mặt cô miễn cưỡng nhân nhượng, cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ đầu cô: "Thật nghe lời, tôi ra ngoài đây, em tắm rửa đi."
"Chờ chút." Miêu Tư Lý đột nhiên gọi lại.
Cố Cách Cách quay đầu, khó hiểu nhìn cô: "Sao?"
Động tác vỗ đầu vừa rồi của Cố Cách Cách khiến Miêu Tư Lý chợt nhớ tới chuyện ban sáng, lại nhìn Cố Cách Cách trên người chẳng mặc gì. Thân thể xinh đẹp thon dài hoàn toàn bại lộ trước mắt, hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, càng làm vẻ đẹp kia thêm phần mông lung, mùi thơm Lavender tràn ngập, khiến cho lòng người rục rịch.
Miêu Tư Lý chạy đến trước mặt Cố Cách Cách, chặn trước lối đi, sờ cằm: "Em nhớ có người nào đó gọi em là Miêu tiểu thụ?"
Là con nít thì mới băn khoăn việc này, Cố Cách Cách nén cười, nghiêm trang hỏi: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Miêu Tư Lý chậc chậc hai tiếng: "Xem ra em phải làm chuyện gì đó cải danh cho mình mới được."
Cố Cách Cách quét mắt một vòng.
Ở trong này? Điên rồi! Gan của cô còn chưa lớn đến vậy đâu.
"Miêu Tư Lý, tôi cảnh cáo em, không được làm xằng bậy. Hơn nữa không phải em nói, đầu lưỡi đã cay đến mất cảm giác rồi à?" Cố Cách Cách vừa nói, vừa thật cẩn thận muốn lén vượt qua người Miêu Tư Lý, nhưng lại bị Miêu Tư Lý đẩy đặt trên tường, tấm lưng áp vào gạch men lạnh buốt, không nhịn được run rẩy.
Miêu Tư Lý cười hì hì: "Chị có cảm giác là được rồi."
Cố Cách Cách: "..."
Dường như Miêu Tư Lý quyết tâm cần cải danh cho mình, hôn lên môi Cố Cách Cách, dùng sức mút vào, cùng cô dây dưa. Hai tay vội vã vuốt ve trên tấm lưng trơn mềm, một đường đi xuống vỗ về cặp mông khêu gợi. Khoảng cách của cả hai không ngừng xích lại gần hơn, tựa như muốn nhập cô vào trong cơ thể.
Nụ hôn kịch liệt khiến Cố Cách Cách gần như không thể thở, càng không thể cự tuyệt cô, tay không tự chủ được lôi kéo quần áo của Miêu Tư Lý. Trên người cô vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ-mi công sở, Cố Cách Cách vừa quấn lấy lưỡi cô, vừa cởi cúc áo. Chiếc cúc áo của Miêu Tư Lý có thiết kế rườm rà khiến Cố Cách Cách có xúc động muốn xé toang cái áo. Rốt cuộc cởi được đến nút cuối cùng, tay vội vàng trượt vào bên trong, vuốt ve lên tầng da thịt đã sớm nóng bỏng không thôi của Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý rời môi Cố Cách Cách, cắn lên chiếc cổ thon dài của cô, lưu lại những dấu hôn. Môi bắt đầu di chuyển theo quỹ đạo, leo lên dịu dàng liếm láp âu yếm đỉnh đồi mềm mại, sau một lúc lâu mới dùng hai tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Cách Cách, hôn lên chiếc bụng nóng bỏng bằng phẳng của cô, chậm rãi ngồi xuống, đẩy ra hai chân thon dài.
Dưới sự trêu đùa của đầu lưỡi mềm mại kia, Cố Cách Cách nhịn không được rên rỉ thành tiếng, đến khi ý thức được tư thế lúc này của cả hai cô, thì càng không ức chế nổi. Ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể run rẩy dán chặt cơ thể vào vách tường đằng sau, rồi lại nhanh chóng bị bao phủ bởi những cơn sóng khoái cảm như thủy triều bất ngờ xông đến.
Miêu Tư Lý ôm Cố Cách Cách đã xụi lơ vào trong ngực, một lần nữa đặt cô vào bồn tắm lớn, mở vòi sen, cởi bỏ quần dài và áo sơ-mi đã bị Cố Cách Cách kéo ra được phân nửa, ngồi xuống bên cạnh cô, cười đến ý xuân dào dạt: "Lần sau còn dám gọi em là Miêu tiểu thụ nữa không?"
"Miêu Tư Lý, em đúng là con nhóc có thù tất báo." Khoái cảm còn chưa rút xuống, nên giọng nói của Cố Cách Cách vẫn còn nồng đậm âm khàn khàn cùng mê hoặc.
Miêu Tư Lý nhìn đôi mắt xinh đẹp ướt át và đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô, trái tim lại run rẩy.